Tôi sẽ trở thành nữ phản diện lưu danh lịch sử

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

154 1519

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

(Đang ra)

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

Nanaten

Đây là một câu chuyện đời thường của những kẻ cuồng tăng ca, bị cuốn theo những áp lực của công việc và chỉ đơn giản là muốn ăn những bữa ăn ngon cùng nhau.

43 1179

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

(Đang ra)

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

Kagami Yuu

Sống chung một mái nhà với cô gái tôi thầm thương trộm nhớ, sao mà tinh thần tôi chịu nổi chứ!?Nhưng mà, sao thỉnh thoảng Sayaka lại lục lọi phòng tôi nhỉ?

4 5

Bride of the Demise

(Đang ra)

Bride of the Demise

Ayasato Keishi

Lời thề ấy lấp đầy khoảng trống trong tim Kou và cũng mở ra con đường cho họ dẫn đến tình yêu và bi kịch.

5 21

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

144 3728

Web Novel (Novel Vol 1) - Chương 58

Thiếu niên không thể sử dụng ma pháp được nữa…

Tôi nằm gục xuống giường, vừa nhìn trần nhà vừa suy nghĩ về cậu thiếu niên đó.

Anh ta còn sống không nhỉ. Nếu vẫn còn sống thì muốn được gặp thử xem sao.

Nếu người đó gần tuổi với ông Will thì hoàn toàn có khả năng vẫn còn sống.

Vấn đề là phải tìm kiếm kiểu gì.

Anh Albert…, khả năng cao hơn là cha tôi biết.

Hơn nữa ngày mai anh Albert phải đi học nên không có nhà.

Nhưng họ sẽ dễ dàng chỉ cho tôi biết sao.

Cho dù cha có chiều tôi đến thế nào thì tôi cũng có cảm giác là sẽ không được đâu.

Trước tiên là sáng mai phải đi hỏi thử xem.

Tôi cứ thế chìm vào giấc ngủ.

“Alicia, dậy đi”

Giọng nói của cha làm tôi tỉnh ngủ.

Rốt cuộc là có chuyện gì mà cha lại mất công đến đánh thức tôi vậy.

Tôi rời khỏi giường, nhanh chóng thay đồ rồi ra khỏi phòng.

“Có chuyện gì thế ạ?”

“Alicia, ta có chuyện muốn nói.”

Cha tôi nói với vẻ mặt nghiêm trọng.

Gì vậy. Tôi chẳng đoán ra được.

Vì cha đang bước đi nên tôi cũng im lặng đi theo sau ông ấy.

Đi đâu thế nhỉ. Quan trọng hơn là tôi đã làm gì nhỉ…

Có khi nào việc tôi hay đến ngôi làng nghèo sắp lộ ra rồi không.

Nơi mà cha đang hướng đến là nơi mà tôi chưa vào bao giờ, đó là phòng của cha.

Bị dẫn đến đây có nghĩa là tôi thực sự đã làm gì đó sao.

Tôi bước vào trong theo cha.

…Lại là quốc vương à?

Đúng là ít nhiều gì thì flag ngài quốc vương đang dựng lên nhưng…

Ngũ đại quý tộc cũng tập trung hết ở đây…

Thật sự là có chuyện gì?

Chẳng hạn như, vì hắc ma pháp có nhiều ma pháp ngớ ngẩn nên bị loại khỏi ngũ đại quý tộc chăng.

Nhưng nếu thế thì các anh cũng phải có mặt ở đây chứ?

“Alicia, lâu lắm rồi nhỉ.”

“Đã lâu không gặp, thưa quốc vương bệ hạ.”

Tôi nói và cúi chào thật sâu.

Cảm giác cứ như có sức ép khi phỏng vấn ấy.

“Alicia, khanh có thể sử dụng ma pháp sao?”

“Vâng”

Là chuyện về ma pháp của tôi nhỉ.

Mới có từ qua đến nay thôi mà ngài quốc vương đã đến gặp tôi, thông tin nhanh đến mức nào cơ chứ.

“Khanh thử thực hiện gì đó xem?”

Tôi búng ngón tay ‘tách’ một cái.

Bằng ma pháp xếp đồ vật, từng quyển sách lần lượt xếp chồng lên nhau.

Mặc dù là căn phòng lớn, nhưng nào là sách nào là giấy lung tung khắp nơi.

Làm cho tôi muốn dọn dẹp sạch sẽ.

Sau khi sách xếp chồng lên nhau, một lượng lớn giấy cũng được chất lên.

Tôi đã làm được một cái tháp cao hơn trước rồi.

Nó ổn định, các góc cạnh cũng ngăn nắp hơn. Tuyệt đỉnh!

“Xếp đẹp đấy nhỉ.”

“Ah, không có chỗ nào thò ra ngoài cả.”

“Ban đầu tôi còn chẳng làm đẹp được như này”

Johan-sama, Neville-sama và Derek-sama lần lượt nói như thể đang chấm thành tích về ma pháp cho tôi ấy.

Vừa nãy là bài kiểm tra sao?

“Chuyện này…”

Quốc vương nhìn cái tháp và cạn lời.

“Alicia, cảm ơn con.”

Cha tươi cười nói với tôi.

Nụ cười giống hệt anh Albert. Một nụ cười đầy ẩn ý.

Bị nụ cười đó thúc giục, tôi cứ thế rời khỏi phòng.

Chẳng hiểu sao từ sáng đến giờ tôi thấy mệt mỏi về mặt tinh thần quá.

Thôi thì đi luyện kiếm, vận động cơ thể nào.

Tôi ra sân chỗ có anh Alan và anh Henry.

Tôi hoàn toàn quên mất không hỏi về thiếu niên không thể sử dụng được ma pháp kia.