“Alicia! Chị có đem đến cho em không đó?”
Tôi vừa bước vào nhà ông Will thì Gill tiến lại gần tôi.
Tôi đưa cái cặp cho Gill. Trong cặp chứa toàn sách.
Tôi đem theo khoảng 10 quyển sách và chạy xuyên qua khu rừng đó đến đây. Thật tốt khi ngày ngày tôi đều luyện tập.
Nếu không thì sáng mai tôi sẽ không nhấc nổi vai lên được.
“Cảm ơn!”
Gill nói rồi ôm chầm lấy tôi.
Ái chà, cậu bé đã hoàn toàn mở lòng với tôi rồi, làm người chị này vui quá.
Những đứa trẻ một khi đã mở lòng thì sẽ trở nên thân thiết được ngay nhỉ.
Gill nhanh chóng mở sách ra đọc.
Đúng như ông Will nói, cậu bé rất thông minh.
Sức sáng tạo cũng rất tuyệt vời.
Hình như tôi mang sách đến đây… tức là thành người tốt rồi à?
“Alicia, đến rồi hả”
Nói xong, ông Will pha cho tôi cốc cacao nóng.
Cách đây không lâu, tôi đã mang bột cacao từ nhà đến cho ông Will.
Ở nhà có rất nhiều nên chắc không bị phát hiện đâu nhỉ.
Ông Will biết cacao nhưng có vẻ Gill không biết cacao là gì.
Hồi đầu thì em ấy còn hơi cảnh giác, nhưng vừa uống xong thì khuôn mặt sáng bừng lên, rồi từ đó nghiền hẳn luôn.
Phản ứng đó thật là đáng yêu mà.
Hơn thế nữa, Gill có khuôn mặt vô cùng đáng yêu đó.
Quả nhiên là do thế giới game nhỉ. Tôi chưa từng gặp ai trông xấu xí cả.
Gill đọc sách, còn tôi ngồi cạnh nói chuyện với ông Will.
Tôi điềm nhiên kể những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Tôi kể hết mọi chuyện, ban đầu định để Liz-san và Duke-sama là nhân vật chính trong tiết mục ở học viện ma pháp, nhưng cuối cùng lại chẳng quyết định được gì.
“Cái tiết mục ấy, rốt cuộc là làm những gì vậy?”
Tôi đông cứng người.
Đúng là có rất nhiều tiết mục khác nhau.。
Tôi cứ đinh ninh là kịch sân khấu, nhưng biết đâu nó có thể là phục vụ đồ ăn cũng nên…
Vì thế nên Duke-sama mới có tâm trạng khó chịu nhỉ. Chắc tôi bị coi là không chịu suy nghĩ nghiêm túc rồi.
Cái gọi là tiết mục thật quá trừu tượng mà. Tờ giấy đó cũng tệ nữa.
“Cháu không rõ là kịch sân khấu hay phục vụ đồ ăn nữa.”
Ông Will nhẹ nhàng mỉm cười.
“Vậy thì phải xác nhận trước đã.”
“Đúng rồi nhỉ”
Tôi bật dậy một phát.
Việc đó làm cho cái bàn có chút rung nhẹ, vài giọt cacao văng ra ngoài.
“Mai chị lại đến chứ?”
Tôi đang định rời đi thì Gill hỏi, rồi tôi trả lời ‘có’ với một nụ cười.
Tôi định hỏi anh Albert nên vội vã quay về nhà, nhưng lại hoàn toàn quên béng mất bây giờ là giờ ngủ.
Tôi chùng vai xuống, đi về phòng mình.