Đã hai năm trôi qua kể từ lúc Alicia giam mình trong căn nhà nhỏ.
Quãng thời gian dài trôi nhanh như chớp mắt. Nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng thực sự đúng là vậy.
Mỗi ngày tôi đều tập trung đọc sách. Nếu như Alicia đang trở nên mạnh mẽ hơn thì tôi cũng phải trở nên thông minh hơn nữa để đứng cạnh chị ấy với tư cách là trợ thủ.
Cuối cùng thì... Cuối cùng cũng được gặp Alicia. Tôi đã đợi ngày này biết bao lâu rồi.
Tôi gần như không ngủ được và dậy từ rất sớm, rồi đứng trước căn nhà nhỏ. Ba rưỡi sáng. Vẫn chưa có ai thức dậy cả. Có chút lạnh lạnh, màn sương mù tối tăm bao phủ hết bầu trời.
Tôi đã cao hơn một chút. Nhưng so với một cậu bé mười một tuổi thì vẫn còn khá nhỏ.
Alicia liệu có thay đổi không.
Trong vòng hai năm chẳng trò chuyện với bất cứ ai, chỉ ở một mình trong căn nhà gỗ nhỏ đó và miệt mài luyện tập ma pháp thôi sao. Nếu là tôi thì chẳng chịu nổi đâu. Tôi hiểu rất rõ cái sự kiên định ‘muốn trở thành nữ phản diện’ của Alicia mạnh đến mức nào.
Bao giờ thì chị ấy ra ngoài nhỉ. Tôi vừa thấp thỏm vừa thăm dò tình hình của căn nhà nhỏ.
Tôi đã đợi hai năm để được gặp chị ấy mà.
Ngay sau khi Alicia không còn ở đó, tôi cảm thấy một ngày dài vô tận. Cả cuốn sách yêu thích cũng không lọt được chữ nào vào đầu. Tôi đã lệ thuộc vào chị ấy đến mức đó.
Cha của Alicia đã cho tôi biết ngày hôm nay Alicia sẽ rời khỏi căn nhà nhỏ.
Williams Arnold. Ông ấy đối xử với tôi rất tốt. Ông ấy luôn luôn cho tôi sử dụng thư viện, và khi tôi ngủ quên trong thư viện thì dường như ông ấy đã mang tôi về tận phòng.
Hồi đầu tôi rất hận ông ta. Trong lòng tôi vô cùng tức giận vì ông ta đã đặt ra những điều kiện đó cho Alicia.
Nhưng ông ấy lại là người hối hận nhất với việc bản thân đã làm.
Tôi đã hỏi Arnold không đi đón Alicia à, thì ông ấy trả lời rằng tôi đi sẽ tốt hơn.
Ngay từ đầu tôi đã định đi rồi, nhưng không ngờ Arnold lại nói vậy.
Tôi chỉ gặp Henry và Duke có vài lần trong năm. Về cơ bản là tôi luôn ở trong thư viện.
Đang mải nghĩ lại mấy chuyện đó, bỗng cánh cửa ở căn nhà nhỏ phát ra tiếng kẹttttttt, nghe như tiếng kêu thảm thiết vậy.
Tim tôi dần đập mạnh hơn. ...Có thể gặp Alicia rồi.
Giờ chỉ nghe thấy mỗi tiếng tim tôi đang đập. Mồ hôi tay bắt đầu túa ra. Tôi như ngừng thở.
“Đến sớm quá nhỉ, Gill. Lâu lắm không gặp”
Tôi không rời mắt được trước dáng vẻ của Alicia.
Mới lúc nãy tim tôi đập mạnh đến mức muốn đau, làm tôi tưởng nó ngưng lại trong thoáng chốc. Chị ấy xinh đẹp đến mức nín thở.
Không phải là khuôn mặt đã thay đổi, nhưng bầu không khí toát ra khác hẳn so với hai năm trước.
Một cô gái xinh đẹp đứng trong sương mù... Trông cứ như nữ thần đi lạc xuống hạ giới vậy.
Mái tóc đen nhánh như lông quạ vươn dài đến eo lưng, đôi mắt hơi xếch không chút dao động, ánh vàng kim từ đôi mắt đó tỏa sáng tạo nên vẻ thần bí. Và có lẽ là do chưa từng bước ra khỏi căn nhà nhỏ hay sao mà làn da trắng như tuyết, đôi môi mỏng phớt đỏ. ‘Xinh đẹp’ là cách gọi những điều này à.
Ánh mắt quyến rũ ấy nhìn tôi chăm chú, làm tôi cứ bần thần nhìn Alicia.
Alicia từ từ tiến lại gần chỗ tôi. Tiếng tim đập mạnh đến mức làm cho con tim như sắp nổ tung. Nhìn gần hơn mới thấy Alicia cũng đã cao lên. Ánh mắt chị ấy toát ra vẻ tri thức.
“Gill? Còn nhớ chị là ai không đó?”
Chẳng hiểu sao khác với lúc trước, giọng điệu ấy đã trở nên nhẹ nhàng hơn.
Tôi không biết phải nói gì trước sự thay đổi của chị ấy, liền từ từ gật đầu chắc nịch.
“Vậy hả, tốt rồi. Trước khi gặp mọi người thì có nơi cần phải đến, lại đây với chị”
Quả nhiên, tôi cảm giác giọng điệu thay đổi hẳn so với trước kia. Là do không nói chuyện với con người sao?
Alicia nói xong liền túm tay tôi, chạy về phía khu rừng.
Có lẽ nơi mà chị ấy đang đến là làng Roana.
Ông đã nói rằng vì quá nguy hiểm nên chỉ được đến vào ban đêm, nhưng cứ đi thì có sao không nhỉ. Suy nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu tôi.
Ở bên trong khu rừng cứ làm tôi thấy rợn người. Buổi sáng có cảm giác rợn người hơn buổi tối.
“Ơ, Alicia! Chân trần kìa!”
Sau khi vào rừng được một đoạn tôi mới nhận ra. Bàn chân Alicia trở nên đen ngòm.
“Không sao. Quan trọng hơn, trong hai năm nay có chuyện gì thay đổi không?”
Hình như Alicia không bận tâm lắm về đôi chân lấm bẩn.
“...Alicia, cách nói chuyện của chị đã thay đổi rồi nhỉ?”
Tôi nhòm mặt Alicia như đang thăm dò.
Alicia có chút nhíu mày như đang suy nghĩ gì đó.
“Chắc là do không có ai nói chuyện cùng chăng? Lạ ở chỗ nào?”
“Giọng điệu nhẹ nhàng hơn”
Tôi vừa dứt lời, Alicia khẽ mỉm cười bảo “Vậy sao?”.
...Thật xinh đẹp.
Trông chẳng có cảm giác gì là sắp tỏa ra cái hào quang xấu xa giống hồi trước.
Có thể nói nụ cười đó thể hiện tri thức và phẩm chất.
“Có lẽ là thay đổi rồi cũng nên”
“Trong hai năm chị thật sự không nói chuyện với bất cứ ai sao?”
Vẻ mặt Alicia có chút bối rối. Hồi chị ấy phô trương đầy tự tin rằng muốn trở thành nữ phản diện, chị ấy chưa từng bày ra vẻ mặt như này lần nào cả.
“Em nghĩ chị dần chẳng giống nữ phản diện nữa à?”
Bị nói trúng tim đen làm tôi đứng hình. Không ngờ lại có ngày nội tâm tôi bị nhìn thấu… Chị ấy đã dùng ma pháp à?
“Không phải ma pháp đâu”
Alicia nói, khóe miệng hơi nhếch lên.
Ah, cái gương mặt này, nụ cười có chút trêu chọc... Alicia của mọi khi đây mà.
“Vậy tại sao?”
“Không phải do vẻ mặt Gill quá dễ đoán sao?”
Đùa sao. Trong hai năm nay, tôi đã có thể che giấu nội tâm mình rồi mà... Hơn nữa, bây giờ tôi có thể tùy cơ ứng biến, tạo được nhiều vẻ mặt khác nhau.
“Mà chị đùa đấy”
Alicia cười, khóe mắt hơi nheo lại. Trong giây lát tôi đã lỡ một nhịp.
Quả nhiên, hình như không phải là Alicia mà tôi biết.
“Chị chẳng thay đổi gì đâu”
...Nội tâm lại bị nhìn thấu nữa rồi.
Tôi vừa tròn mắt lại thì đột nhiên Alicia bật cười.
“Xin lỗi nhé, Gill. Vì phản ứng của Gill quá thú vị nên chị lỡ trêu chọc em đó”
“Nghĩa là sao?”
“Đừng làm vẻ mặt khó chịu thế”
“Vậy chị hãy giải thích rõ ràng đi”
“Mắt ông Will không nhìn thấy được nhưng tại sao ông ấy lại có thể đọc được nội tâm người khác, chị đã suy nghĩ điều đó suốt hai năm nay”
“Vậy chị đã tìm thấy câu trả lời chưa?”
“Ừ~m, vẫn chưa. Nhưng chị cũng đã hiểu ra vài thứ”
Alicia nói với vẻ đắc ý. Trông tràn đầy sức sống hơn so với hồi trước.
“Căn nhà nhỏ chỉ có mình chị, nhưng bên ngoài căn nhà nhỏ thì có rất nhiều người đúng chứ? Tất nhiên là vậy rồi”
“Đúng ha”
Tôi vừa gật đầu vừa đồng tình.
“Tức là chị đã nhạy cảm hơn với những thay đổi bên ngoài?”
“Quả nhiên là trợ thủ của chị nhỉ.”
Alicia nói xong liền xoa đầu tôi.
Với tôi, được Alicia khen có lẽ là niềm vui, hạnh phúc lớn nhất.
“Âm điệu giọng nói, biểu cảm, thái độ, không khí... một lần nữa chị biết việc đọc nội tâm người khác chỉ bằng bầu không khí và âm thanh khó đến nhường nào. Người như chị so với ông Will thì vẫn còn kém xa”
“Giỏi quá nhỉ, Alicia ấy”
“Chẳng có chỗ nào giỏi đâu”
Chị ấy thản nhiên nói. Đó không phải là khiêm tốn gì cả, mà là lời nói thật lòng của chị ấy.
“Em không thể nỗ lực được đến mức đó đâu”
“Nỗ lực? Chị đâu có làm vậy. Có thể chị có sự kiên nhẫn, nhưng chỉ đơn giản là chị muốn trở thành nữ phản diện nên mới làm những điều cần thiết thôi”
“Nhưng cảm giác hai năm trước chị giống nữ phản diện hơn ấy. Như cái vẻ mặt bối rối lúc nãy chẳng hạn...”
“Ah,... thật ra, chị đã không biết phải trả lời như nào ấy mà”
Vừa nói Alicia vừa trưng ra vẻ mặt bối rối. Dường như chị ấy phân vân không biết có nên nói với tôi hay không.
Tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài, nhưng Alicia mới là người quyết định.
Alicia khẽ nhắm mắt, nhẹ nhàng hít một hơi. Rồi từ từ mở mắt và nhìn tôi.
“Chỉ một lần duy nhất, mẹ đã đến gặp chị”
“Mẹ chị sao?”
“Đúng thế, mẹ chị”
Alicia cúi xuống, đi qua cái cành cây chĩa ra tạp nham và nói. Nhắc mới nhớ, tôi chưa nhìn thấy mẹ Alicia lần nào.
“Bà ấy đã nói gì?”
“Có vẻ như anh Albert, Gayle-sama và Curtis-sama đã đạt level 80, Duke-sama đã vượt qua level 100. À mà hình như Liz-san đã đạt level 100 thì phải”
“Hả!? Eh!?”
Tôi bất giác phát ra tiếng kêu kì lạ.
Vì tôi không có hứng thú nên hoàn toàn chẳng biết gì cả.
Nói mới nhớ, Duke đã có thêm một bên khuyên tai rồi nhỉ. Viên ma thạch màu xanh ngọc bích được gắn bên cạnh viên ma thạch màu xanh dương. Đó là do đã vượt qua level 100 à.
...Đúng là giỏi quá còn gì.
Chắc chắn trước giờ chưa từng có ai trong vương quốc này đạt đến level 100 cả. Tại sao những việc trước giờ chưa từng có tiền lệ lại đồng loạt xảy ra thế này?
“Mấy việc này quá kì lạ”
“Mà, vì họ là những nhân vật chính trong game nên đương nhiên toàn là những người siêu phàm rồi”
Alicia lẩm bẩm bằng giọng siêu nhỏ nên hầu như tôi không nghe được. Nếu hỏi lại chắc chắn chị ấy sẽ không nói nói lại câu đó lần nữa đâu. Vì chị ấy đã lẩm bẩm sao cho tôi không nghe được mà.
“Em mới chỉ nghe đồn thôi, nhưng dường như Liz Cather vô cùng nổi tiếng ở cả học viện và thị trấn đó”
“Ái chà, đúng như chị nghĩ, rốt cục thì cô ta không đi đến làng Roana sao?”
“Làm gì có chuyện cô ta đến. Cô ta chỉ nói miệng thôi”
“Mà, nếu cô ta đã nổi tiếng thì chị cũng sẽ nổi với tư cách là phản diện thôi”
Nói xong, Alicia mỉm cười vô cùng hạnh phúc.
Chị ấy thật sự rất kì lạ. Mặc dù chị ấy hành động vì lợi ích bản thân, nhưng không hiểu sao lại có sức hút gì đó chẳng thể ghét được.
“Mẹ chị còn nói gì nữa không?”
“Ừ~m, chắc chỉ còn ‘nếu làm thì hãy làm đến cùng đi’ ”
“Chỉ vậy thôi á? Khác so với em nghĩ nhỉ”
“Mẹ chị là người hơi kì lạ đó. Bình thường luôn vô tư và điềm đạm, nhưng có đôi chỗ can đảm... tóm lại là một người kì lạ”
Tôi định nói ‘điểm đó giống chị đấy’, nhưng lại thôi không nói nữa.
“Nhìn thấy sương mù rồi kìa... Mà hai năm nay Gill đến làng Roana bằng cách nào vậy?”
“Cái này”
Tôi giơ cho Alicia xem cái bình chứa chất lỏng màu hồng nhạt. Chắc chị ấy không ngờ tôi lại có thứ này nhỉ. Alicia nhìn nó chằm chằm.
“Cái đó từ đâu ra vậy?”
“Cha Ali cho em đó”
“Cha ư...”
Alicia khẽ lẩm bẩm.
Vẻ mặt đó pha lẫn sự ngạc nhiên và niềm vui.
“Hình như nó tên là Abell”
Tôi nhẹ nhàng lắc cái bình và nói.
Trong vòng hai năm, đây là lần thứ 5 tôi đến đây.
Và trong năm đầu tiên tôi chỉ đến có 4 lần. Tôi đã giải thích rõ ràng về việc của Alicia cho ông và Rebecca.
Cả hai người đều bất ngờ, nhưng rồi liền hiểu ngay lập tức.
Từ đó đến giờ, đã một năm tôi mới đến đây. Nó vẫn như xưa, sương mù tạo thành bức tường lớn. Ngôi làng này như địa ngục đối với tôi. Alicia như đọc được biểu cảm của tôi, nhẹ nhàng vỗ đầu tôi hai cái.
Hít một hơi, rồi tôi và Alicia cùng nhau đi xuyên qua sương mù.
Sao vậy nhỉ, bầu không khí của ngôi làng có gì đó khác với mọi khi… Là tôi tưởng tượng chăng?
Chắc là do buổi sáng nên dân làng đã thức dậy, trong thoáng chốc mọi ánh nhìn đổ dồn về phía này. Những ánh nhìn sắc bén như đâm vào chúng tôi.
Chuyện này tệ rồi đây. Alicia sẽ bị tấn công mất...
Tuy nhiên, Alicia không chút e dè, nhìn thẳng họ với thái độ vô cùng kiên quyết.
...Ah, Alicia là người như vậy nhỉ.
“Có chuyện gì vậy?”
Một giọng nói quen thuộc từ phía xa vang lên. Dân làng dãn ra, tạo thành lối đi. Một gương mặt quen thuộc bước ra. Cảm giác cô ấy đã cao hơn nhiều kể từ lần cuối gặp mặt.
Một thiếu nữ với đôi mắt nâu nhạt, mái tóc dài màu bạc được buộc lên, cô ấy trợn mắt nhìn chúng tôi.
“Ali...cia?”
Đằng sau Rebecca là ông.
Ông vừa mới xuất hiện thì bầu không khí chỗ dân làng bỗng thay đổi. Có vẻ như ông là lãnh đạo của làng này. Trong một năm rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra nhỉ.
“Đã lâu không gặp, Rebecca”
Nói xong, Alicia nhẹ nhàng nhếch khóe môi.
Ánh mắt mọi người dồn về Alicia. Và rất nhiều người kinh ngạc đến mức nín thở trước vẻ đẹp của Alicia.
Nhìn một cách khách quan, cứ như chị ấy là thánh nữ đến cứu ngôi làng này ấy. Cơ mà dù có cạy miệng thì Alicia cũng không nói là thánh nữ đâu. Tại Alicia không hề có ý định cứu giúp ngôi làng này.
“Cô đã trở nên xinh đẹp hơn rồi nhỉ”
Rebecca nhìn Alicia chằm chằm và nói.
“Vậy hả? Cảm ơn”
Alicia cảm ơn một cách thành thật.
“Alicia”
Nói xong ông liền đứng bên cạnh Rebecca.
Dáng vẻ của ông luôn đĩnh đạc, tràn đầy uy nghiêm. Tuy tóc bạc trắng nhưng lại không có nếp nhăn mấy, tuy không có mắt nhưng có thể thấy khuôn mặt rất cân đối.
Một người thông minh, dịu dàng, và là người tôi ngưỡng mộ.
“Ông Will!”
Alicia mừng rỡ cất tiếng nói. Tôi cảm giác cứ đứng trước mặt ông thì Alicia lại bày ra vẻ mặt đúng với tuổi mình.
“Có vẻ cháu vẫn khỏe mạnh nhỉ”
Vẻ mặt ông rạng rỡ hơn.
Alicia lại gần và ôm chầm lấy ông. Trong giây lát ông đã đơ người, nhưng rồi ngay lập tức xoa đầu Alicia một cách dịu dàng.
Hai người họ thân thiết đến mức đáng ghen tị.
Tôi là người đã trải qua quãng thời gian sống cùng ông lâu hơn, nhưng cảm giác Alicia mới là người có mối liên kết sâu sắc với ông.
“Ông Will, ông cúi xuống một chút được không?”
Alicia vừa nói xong, ông tỏ vẻ kì lạ khó hiểu, nhưng vẫn cúi xuống như được yêu cầu.
Chúng tôi im lặng dõi theo tình hình. Alicia đưa miệng lại gần mắt ông.
Chị ấy đang định làm gì vậy nhỉ?
Và rồi đột nhiên chị ấy đọc câu thần chú. Toàn những từ tôi chưa nghe bao giờ. Chị ấy niệm chú như đang hát vậy. Một tia sáng bé nhỏ rực rỡ bắt đầu trôi nổi bồng bềnh.
...Có khi nào đây là ngôn ngữ cổ của Duelkis?
Gần như không còn ai có thể sử dụng được nó nữa. Hơn nữa, người ta bảo rằng để học được ngôn ngữ cổ này phải mất vài chục năm.
…Có khi nào chị ấy giam mình trong căn nhà nhỏ là để học ma pháp này?
Giọng nói trong trẻo của chị ấy vang vọng khắp ngôi làng yên tĩnh. Ánh sáng trắng lấp lánh từ từ bao trùm lấy ông và Alicia. Ánh sáng đó chói lòa đến mức tôi không thể mở mắt ra được.
Tôi đã từng nghĩ rằng dù có đạt level 100 thì cũng không có người nào sử dụng được ma pháp cần dùng cổ ngữ.
Ánh sáng đó dần sáng chói hơn, trở nên to lớn hơn, nên tôi đã nhắm chặt mắt. Trong giây lát, tia sáng mãnh liệt đó đã tấn công mắt tôi, nhưng rồi biến mất ngay lập tức.
Đồng thời tôi không còn nghe thấy giọng Alicia nữa. Tôi từ từ mở mắt.
...Là ma pháp này à.
Tuy tôi đã nhận ra bằng cách nào đó, nhưng toàn thân vẫn nổi hết da gà. Những người dân làng trợn mắt sững sờ nhìn. Có cả người cứ há hốc mồm đứng bất động.
Rebecca bỗng rùng mình, miệng giật giật mỉm cười.
“Tuyệt thật...”
Rebecca vừa mở to mắt nhìn vừa khẽ lẩm bẩm.
Đúng là tất cả mọi người đều không tin vào mắt mình.
Mắt trái của Alicia có một thứ giống như làn khói đen tỏa ra nghi ngút.
Và rồi bên mắt trái của ông có một con mắt vàng kim tỏa sáng lấp lánh.
Alicia mỉm cười nhẹ nhõm. Có vẻ chị ấy an tâm vì đã thực hiện ma pháp thành công.
Ông nhìn về phía Alicia nhưng không nói câu nào. Có vẻ ông ấy vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra.
...Ra vậy. Ông đúng là như vậy.
Nhưng dự đoán của tôi lại khác hoàn toàn.
“Ông Will?”
Alicia đưa mặt lại gần ông. Ông chầm chậm đặt tay lên má Alicia. Đôi tay đó đang khẽ run rẩy.
“Alicia có khuôn mặt xinh đẹp đến thế này sao”
Ông vừa kiềm nén nước mắt vừa nói bằng giọng run run. Trông ông như sắp khóc đến nơi vậy. Tôi cảm thấy lồng ngực mình có cái gì đó nóng bỏng đang trào dâng.
“Không thể tin nổi
“Ông Will có mắt rồi”
“Thiếu nữ xinh đẹp đó là ai...”
“Liệu có cứu chúng ta ra khỏi đây không nhỉ”
Một người bắt đầu nói, làm cả đám cũng đồng thanh nói. Mọi người đồng loạt xì xào làm cho nơi đó ồn ào hơn.
Chỉ là, tôi cảm giác cuộc trò chuyện của dân làng trầm lặng hơn hẳn so với mọi khi. Dù biết Alicia sử dụng được ma pháp, không có cửa thắng nhưng bình thường thì chắc chắn sẽ có những gã chửi bới bậy bạ không nể nang ai.
“Ngôi làng này đã xảy ra chuyện gì vậy…”
“Nếu Alicia cố gắng đạt đến level 90 thì chúng tôi cũng phải cố gắng. Mà, thực tế thì sư phụ đã làm cho tình hình trị an ở đây tốt hơn đó”
Rebecca đã trả lời câu độc thoại của tôi. Cô ấy gọi ông là sư phụ à.
“Những gã lắm lời đã cúp đuôi chạy trốn vào phía sâu trong làng rồi. Tuy thỉnh thoảng chúng vẫn ra đây quậy phá. Cảm giác bây giờ đã phân chia thành nơi tốt và nơi xấu rồi”
Rebecca nói rồi khẽ mỉm cười.
Đúng là ông và Rebecca là người đã hành động, nhưng cốt cán chính là Alicia. Chị ấy không nhận ra điều đó, nhưng chị ấy thu hút người khác rất tự nhiên. Và còn rất giỏi trong việc nắm bắt trái tim người khác.
“Alicia, cảm ơn cháu rất nhiều. Mặt… Giờ ta đã thấy được mặt dân làng rồi”
Lời nói của ông làm xung quanh trở nên im lặng. Một giọt nước nhẹ nhàng rơi xuống má ông. Nước mắt ông ấy làm cho con tim của tất cả dân làng tê liệt.
Lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ, tôi nhìn thấy ông khóc.
“Dùng ma pháp để cho đi con mắt đó, tức là nếu sư phụ chết thì con mắt đó có quay lại với Alicia không?”
Rebecca đã phá vỡ sự im lặng bằng câu nói hơi thiếu ý tứ. Cô ấy dòm mặt tôi rồi hỏi.
“Đúng rồi. Nếu chết thì nó sẽ quay về với chủ nhân”
Nhưng dù có là vậy thì tôi cũng không nghĩ sẽ đưa mắt mình cho người khác.
Hơn nữa, Alicia không hề mong muốn ông phải báo đáp. …Hành động này—nếu phải nói thì chính là thánh nữ. Con đường làm nữ phản diện vẫn xa quá nhỉ.
Tôi mỉm cười một cách tự nhiên.
Sau khi Alicia đưa mắt cho ông, tôi đã hiểu ra vài điều. Ông trẻ hơn nhiều so với tôi tưởng tượng.
“Trông khá đẹp trai đấy nhỉ”
“Hiểu hiểu, trông ngầu phết”
“Này, ông ấy là mẫu người yêu thích đó à”
“Chắc khoảng tầm 50 tuổi đó”
“Nhưng mái tóc bạc trắng hết rồi”
“Cách nói chuyện cũng như ông già vậy”
Có mấy giọng oang oang, nghe trẻ trung của vài người lọt vào tai tôi. Không biết họ đang chê hay khen nữa.
“Ông Will”
Alicia khẽ gọi ông với giọng bình tĩnh.
Cái dáng vẻ này, chắc chị ấy đã biết rồi. Alicia dùng ánh mắt nói với ông. Có vẻ ông cũng hiểu điều Alicia muốn nói.
Lúc ấy... tôi nghĩ rằng mình đã nhìn thấy ở đâu đó rồi. Vì thế nên tôi đã hỏi Duke.
Tôi đã hỏi rằng bức tranh trang trí trên tường trong cung điện là ai với ai.
“Tên ta là Will Seeker”
Một giọng nói trầm trầm nặng nề vang lên, uy nghiêm đến độ làm cho bầu không khí trở nên căng thẳng.