Satsuki - san gãi đầu mình, trông cô ấy như không biết phải nói như thế nào. Cứ như thể cô ấy đang cố gắng tìm cách để dẫn cuộc đối thoại quay về vị trí ban đầu mà không khiến tôi nghi ngờ vậy.
“Tạm thời thì chúng ta bỏ qua nó và quay về với Tachibana Natsume đi. Trong quá khứ, trường Shumonzuka cũng có mấy đứa trẻ kỳ lạ như vậy. Những đứa trẻ ở trong phòng 24/7. Những học sinh trốn học. Phòng đôi là để phòng tránh các học sinh nêu trên. Tính ra, người nên nộp đơn giùm Tachibana Natsume không nên là em mà là bạn cùng phòng của em ấy, đúng không?”
“Em có hỏi câu đó với cậu ấy rồi.”
“Rồi em có hỏi tại sao bạn cùng phòng của trò Tachibana nghỉ học chưa?”
“Tụi em chưa đủ thân thiết để hỏi mấy vấn đề đó.”
Trong khi Satsuki - san đốt điếu thuốc thứ hai, cô ấy lẩm bẩm, “Con bé nói đó là vì ‘tuyệt vọng’. Khổ nhỉ?”
“... Hả?”
“Đúng vậy, con bé tuyệt vọng. Chà, vụ này là cô được nghe kể, cô không có gặp mặt em ấy trực tiếp. Trò Tachibana luôn vẽ trong phòng, đúng không? Không đi học, em ấy dành hết công sức vào việc vẽ cả ngày lẫn đêm. Khi trò Tachibana đăng tranh lên mạng, em ấy nhận được vô số phản hồi và yêu cầu minh họa bia album từ các công ty thu âm, nhà xuất bản và các trung tâm triển lãm nữa.”
Nghe vậy, cảm xúc của tôi dành cho Tachibana nghiên thêm về hai hướng. Một là cô ấy là một người kỳ lạ. Hai là tôi ngưỡng mộ Natsume.
Và tôi tự hỏi.
Tại sao bạn cùng phòng của Tachibana - san lại nghỉ học?
“Sống chung với họa sĩ Natsume thì mình sẽ tuyệt vọng vì gì đây?”
“Cô nghĩ Yonon sẽ khó tiếp thu việc, này nhưng nó có thật đấy, đó là một loại thử thách mà người trẻ phải trải qua”, vừa nói, Satsuki - san nhìn tôi với một đôi mắt mở to.
Trong khi tôi nghiêng đầu mình vì bối rối, Satsuki - san tiếp tục nói.
“Trên đời này, có nhiều người tự so sánh bản thân với người khác. Tưởng tượng đi, em ôm mộng lớn và gõ cửa Học viện Shumonzuka chỉ để bị vùi dập bởi một người đã đạt được ước mơ của mình từ lâu, một người như sống ở một thế giới khác. ‘Nếu như tôi không trở thành cô ấy, tôi sẽ không thể thành công’, đó sẽ là suy nghĩ của bạn cùng phòng của trò Tachibana.”
“Em hiểu…?”
“Em không trông giống như đang hiểu… dù sao thì Yonon nè.”
Satsuki - san đột nhiên thanh đổi chủ để và thổi ra khói trắng từ điếu thuốc lá.
“Ban đầu, em nghĩ vì lí do gì mà mình được ở riêng một phòng?”
“... Vì em là người của gia tộc Hanabishi?”
“Ừm, nói chính xác hơn, ‘em là người thừa kế của gia tộc Hanabishi’, chính là cái cớ để em được sống một mình. Nhưng không sớm thì muộn, bí mật này sẽ bị phanh phui nên ghép phòng em với một học sinh đã biết trước bí mật đó sẽ tốt hơn nhiều.”
“... Em có thể hiểu ở chung với Tachibana - san sẽ mang đến một số lợi ích cho em.”
“Nhưng còn Tachibana - san thì sai?”
“Rõ ràng là em ấy rất thích hợp rồi. Dù sao, em đâu thể rời khỏi trường đâu nhỉ?”
“...”
Ra là vậy. Tôi đang bị lợi dụng.
“Nhân tiện thì hỗ trợ trò Tachibana đâu gây hại đến em đâu. Chúng ta sẽ loại bỏ được thứ bất thường nhất khỏi cuộc sống em và em thì được chiêm ngưỡng tác phẩm của Natsume. Đối với một đứa học bằng cách quan sát thì quá tốt rồi.”
Tôi biết là cô ấy đang dụ dỗ tôi, nhưng đáng tiếc là, tôi cũng thấy Satsuki - san hợp lý.
Tóm lại: Hanabishi Yonon và Tachibana Natsume có lợi như nhau.
Tuy đây chỉ là làm cho có hình thức, nhưng tôi vẫn phải tuân theo.
“Em muốn hỏi cô một điều nữa. Cô thật sự cho rằng, nam nữ sống chung là chuyện tốt à, Satsuki - san?”
“Tốt mà. Em đâu phải bất kỳ cậu bé tầm thường nào đâu. Em là người đàn ông của nhà Hanabishi nha.”
Điều này có nghĩa là, dù khác giới, khác tính cách và mặc kệ tôi có quen giáo viên hay không.. Tôi vẫn phải sống chung với Tachibana - san.
“Em ghét nó đến thế à?”
“Đương nhiên rồi. Nó quá đường đột. Em sẽ phải chú ý đến cậu ấy mọi lúc.”
“Nhưng em là người đẩy bản thân vào rắc rối mà, em cũng phải chịu trách nhiệm, đúng không?”
“Ý cô là gì?”
“Em hiểu ý cô mà.”
“...”
Tôi hiểu.
Khi Kanon rời khỏi nhà, tôi đã ghen tị với chị ấy.
Đối với tôi, một kẻ bị luật lệ gia tộc Hanabishi thắt chặt, Kanon như biểu tượng của sự tự do vậy. Chị ấy đã đối đầu với gia đình gò bó này và bỏ tôi lại.
Tôi sẽ rời đi nếu có thể.
“Cô cầu xin em đấy. Tuy đã báo trước, gia tộc vẫn rất nhạy cảm với vụ đi trái luật. Tuy chúng ta đã bỏ qua Natsume và xem em ấy nhưng một trường hợp đặc biệt, nhưng nó cũng phụ thuộc vào quyết định của hiệu trưởng và ban giám hiệu nữa. Cô đã dốc hết sức để em có phòng riêng, nên sẽ thật tốt nếu em chịu ghép phòng.”
“... Vâng. Em sẽ nói với Tachibana - về chuyện này.”
Sau khi bị Satsuki - san thuyết phục, tôi đứng dậy khỏi ghế.
—--------------------------------------------------------------------------
Đứng ở trước cửa phòng. Tôi hít một hơi thật sâu và ấn vào chuông cửa.
Không có gì xảy ra. Nó không reo… cái chuông bị hư rồi à?
Có thể là thiết bị gặp trục trặc thôi. Nghĩ vậy, tôi gõ lên cánh cửa nhôm với tay cửa kiểu cũ, rồi một tiếng động nhẹ vang lên ở bên kia cánh cửa.
Tuy tôi không mong cô ấy sẽ trả lời, nhưng sự im lặng này là gì đây?
“Tachibana - san, cậu có ở đó không…?”
Tôi nghĩ mình không nên hỏi, nhưng tôi quyết định rằng thà hối hận vì chuyện đã thực hiện còn hơn không làm gì. Đây cứ như tôi đang tự thôi miên bản thân vậy.
Tuy nhiên, không ai trả lời cả.
Tôi nên bước vào hay đi về đây? Nhưng tôi không có lựa chọn khác nên tôi chọn cái đầu tiên. Mở cửa ra, tôi thấy một hành lang hẹp dẫn đến phòng của Tachibana.
Trên sàn, những thứ trông giống rác nằm rải rác khắp nơi.
“Ghê quá”, tôi nghĩ thầm và đè nén sự khó chịu.
Đương đầu với cô gái nghiện vẽ trên sân thượng là quá sức đối với tôi. Đôi khi tôi tự hỏi, không biết cô ấy có phải là con người như mình hay không?
Cuối cùng, tôi chấp nhận hiện thực nghiệt ngã ở trước mặt mình. Phòng của Tachibana - san bừa bộn đến mức tôi muốn gọi nôn mấy lần.
Con người có thể sống ở đây được à?
Dù không muốn đi chân trần, tôi vẫn cởi giày trước khi bước vào phòng vì phép lịch sự. Cơ mà giờ đây phép lịch sự cũng vô nghĩa vì tôi đang tự tiện tiến vào phòng cô ấy mà.
Nơi này nhìn như một căn nhà hoang tàn vừa bị trộm càn quét vậy.
Tôi cẩn thận nhón chân và bước đi qua hành lang.
Bên kia hành lang thì tối và lạnh. Hơi lạnh của điều hòa tràn ngập căn phòng. Sự chênh lệch nhiệt độ khiến tôi rùng mình.
Chỗ này không giống như nơi con người sinh sống, nhưng tôi đã đi quá xa rồi, giờ mà quay đầu lại thì uổng công tôi quá. Thế là tôi cố gắng bước tiếp.