Tôi sẽ không bao giờ quên những đám mây trắng vũ tích tinh khiết ấy, thứ mà đã được nhìn thấy cùng em vào mùa hè năm đó...

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

NTR, NTR, rồi lại NTR

(Hoàn thành)

NTR, NTR, rồi lại NTR

Liệu vòng lặp NTR không bao giờ kết thúc này, với bạn gái của otaku bị một tên dân chơi quyến rũ, rồi bạn gái của tên dân chơi đó lại bị một thằng khác quyến rũ... bao giờ mới tiến đến hồi kết?

1 11

Otokogiraina bijin shimai o namae mo tsugezu ni tasuketara ittai dou naru?

(Đang ra)

Otokogiraina bijin shimai o namae mo tsugezu ni tasuketara ittai dou naru?

みょん

Từ từ, chậm rãi, con đường tình yêu của họ, dần len lỏi vào trái tim tôi――

28 78

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

19 224

Hỏi thử bạn thuở nhỏ "Cậu có ham muốn tình dục không?"

(Đang ra)

Hỏi thử bạn thuở nhỏ "Cậu có ham muốn tình dục không?"

青水

À, sau đó chúng tôi hẹn hò với nhau nhé.

4 34

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

45 798

Tôi sẽ không bao giờ quên khung cảnh mùa hạ năm ấy... - Tình yêu vĩnh viễn không được đáp lại (2)

Khi chúng tôi vào cấp 2 và học cùng lớp, Ai không còn đến trường thường xuyên nữa. Tôi không được biết lý do tại sao cô ấy vắng mặt. Một ngày nọ, với tư cách là hàng xóm của cô ấy, tôi được giao nhiệm vụ đưa đống bài tập chất đống đến nhà Ai. Sau giờ học, tôi đến nhà cô ấy và bấm chuông cửa trước. Một lúc sau, Ai, với bộ đồ ngủ, mở cửa.

"--Keiichi-kun?" 

Khuôn mặt cô ấy ngạc nhiên đến nỗi trắng bệch như một tờ giấy. Tuy nó chỉ là một khoảng khắc thoáng qua thôi.

"Tớ đến đây vì cô giáo bảo cần đưa cậu cái này..."

Lại nữa, tôi lại trả lời cô ấy một cách cộc lốc.

"Cảm ơn cậu…"

Không hiểu sao, cô ấy có vẻ rất vui. Nhìn thấy sự bối rối của tôi, cô ấy nói:

"Vào nhà tớ đi, nếu cậu muốn!" 

Ai nắm lấy tay tôi và dẫn tôi đến lối vào. Tôi ngạc nhiên vì cảm giác mềm mại của bàn tay cô ấy.

Phòng của cô ấy ở tầng hai, khuất tầm nhìn của tôi. Nếu phòng của chúng tôi đối diện nhau, giống như những người bạn thuở nhỏ trong truyện tranh và phim truyền hình thường thấy, thì tôi có thể nhìn thấy phòng của Ai mỗi ngày, lúc đó có lẽ tôi sẽ phát điên mất, vì tôi đã thầm yêu cô ấy.

"Tớ sẽ pha trà, vì vậy hãy đợi trong phòng nhé..."

Ai mở cửa phòng cô ấy.Vì bị thuyết phục nên tôi bước vào phòng như được bảo. Tôi nhìn quanh phòng với vẻ mặt có phần bồn chồn. Chiếc nệm trên giường hơi bừa bộn, như thể có ai đó vừa nằm xuống đó một lúc trước. Đó là loại nước hoa gì vậy? Một mùi hương cam quýt dễ chịu tỏa ra từ đó.

"...Hả?!" 

Mắt tôi đột nhiên hướng đến một bức ảnh trên bàn. Đúng lúc đó Ai bước vào phòng và mang theo trà.

"Bức ảnh này là..."

Bức ảnh chụp ba chúng tôi khi còn học tiểu học. Đứng ở hai bên của tôi, người làm những khuôn mặt buồn cười, là Ai và chị gái tôi.

"Đó là những ngày rất vui vẻ..."

Cô ấy trả lời với giọng đầy hoài niệm khi đặt tách trà lên bàn.

"À, khi đó chúng ta có rất nhiều thời gian rảnh, và chúng ta sẽ chơi đùa nhiệt tình mỗi ngày, người lấm lem bùn đất..."

Thật kỳ diệu, trong một khoảnh khắc, tôi đã có thể nhớ lại với những cảm xúc chân thật mà tôi từng có. Tại sao tôi lại tránh mặt cô ấy cho đến tận bây giờ? Ai đã lớn lên và trở nên xinh đẹp hơn kể từ đó. Mái tóc đen dài ngang vai. Làn da trắng tinh khiết. Với đôi má ửng hồng, cô ấy mỉm cười với tôi.

"Keiichi, cậu còn nhớ không? Chúng ta từng chơi các trò trên máy chơi game cầm tay rất nhiều!"

"Đúng vậy, trò đó rất vui, nhưng chúng ta cũng thích chụp ảnh và quay video bằng máy ảnh và cùng chia sẻ chúng với nhau..."

Đó là một máy chơi game cầm tay phổ biến, rất được học sinh tiểu học ưa chuộng vào thời điểm đó. Nó có hai camera cho phép người dùng tự do chụp ảnh và quay video.

"Keiichi, cậu lúc nào cũng làm tớ buồn cười với bộ mặt ngộ nghĩnh của cậu..."

Tôi hơi thích đùa giỡn, nên khi xem lại album ảnh cũ, tôi thấy mình toàn làm một vẻ mặt ngộ nghĩnh, và không có bức ảnh nào chụp tôi với khuôn mặt bình thường. Đó là lý do tại sao chị tôi thường nổi giận với tôi...

"Đúng rồi!! Có lẽ tớ vẫn còn giữ nó..."

Như thể nhớ ra điều gì đó, Ai mở tủ và bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó.

"Đây rồi!!" 

Cậu ấy vui vẻ đưa cho tôi chiếc máy chơi game cầm tay. Đúng như tôi nghĩ, cậu ấy vẫn còn giữ nó

Thiết bị ấy được trang trí bằng những miếng dán màu hồng nữ tính. Ai mở nắp và cố gắng bật nó lên.

"Hả? Nó không bật lên được..."

Có vẻ như nó sẽ không bật được vì đã nhiều năm không được sạc.

"Tiếc quá..."

Biểu cảm của Ai trở nên trẻ con và vai cô ấy chùng xuống. Trong một khoảnh khắc, tôi thấy cô ấy giống với hồi ngày xưa.

"Tớ nghĩ là tớ có dây sạc ở nhà, cậu muốn mượn nó không?"

"Thật sao?! Tớ có thể nhờ cậu việc này được không, Keiichi?"

"Chị gái tớ rất giỏi giữ đồ, nên tớ không nghĩ là chị ấy sẽ vứt bất cứ thứ gì đi đâu."

"Được nói chuyện với cậu như thế này lần nữa tớ vui lắm, Keiichi!!" 

Chúng tôi cùng nhau cười như hồi đó. Tôi cảm thấy như thể nếu tôi có thể làm cho máy chơi game này hoạt động, thì kim đồng hồ đã dừng lại sẽ bắt đầu chuyển động trở lại. (Ý là kiểu sẽ quay trở lại thân nhau như trước với Ai chăng?) Có lẽ tôi có thể một lần nữa dành thời gian với Ai...

Sau khi nói chuyện về những điều thường nhật với Ai, tôi trở về nhà trong tâm trạng phấn khích. Chị gái tôi, đang ở trong phòng ăn, gọi tôi.

"Keiichi, em cười toe toét vì điều gì vậy? Gớm quá đi!" 

Tôi cảm thấy rất vui đến nỗi tôi thậm chí không cãi lại những lời cay nghiệt của chị gái mình. 

Cho đến khi cuộc gọi điện thoại vào sáng hôm đó đến...