「Ưm...?」
Vừa tỉnh dậy, tôi nhìn thấy trần nhà lạ hoắc. Đây là đâu vậy...? Tôi đang nằm trên ghế sofa trong một căn phòng xa lạ. Trông có vẻ là phòng khách, nhưng khắp nơi lại bày la liệt nào tạp chí truyện tranh, truyện lẻ, rồi cả doujinshi.
À phải rồi, tôi đã uống rượu ở karaoke rồi say khướt, được bạn Sakura chăm sóc rồi mất ý thức... Tôi cứ thế mà ngủ luôn sao?
Rốt cuộc đây là đâu chứ! Mấy giờ rồi! Tôi vội lấy điện thoại trong túi xách đặt bên cạnh ra, nhưng điện thoại đã hết pin. Ngoài cửa sổ trời đã sáng choang. Sáng rồi sao?
Tôi tìm thấy đồng hồ trong phòng thì đã hơn năm giờ rồi. Tôi đã... ngủ say đến tận bây giờ sao? Vậy thì Koigasaki cô ấy đâu rồi! Hôm nay cô ấy đương nhiên cũng đã định ở lại nhà tôi... Mà cô ấy đi đâu mất rồi!
Đúng lúc tôi đang bồn chồn đi lại trong phòng...
「À, Kashiwada, cậu tỉnh rồi đấy à. Không sao chứ?」
Tiền bối Iwamoto mở cửa phòng khách rồi bước vào.
「Không... Không phải chứ... Tiền bối Iwamoto... đây là nhà anh sao?」
「Phải đấy.」
「Hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tôi uống đến nửa chừng thì trí nhớ mờ mịt cả rồi...」
「Sau khi cậu say khướt, bạn Sakura đã luôn chăm sóc cậu. Để cậu uống nước, rồi cậu muốn đi vệ sinh cô ấy cũng đưa cậu đi... Cậu phải cảm ơn bạn Sakura tử tế đấy nhé.」
Thế... thế à... Dù là do bạn Sakura gây ra, nhưng thế này thật sự là có lỗi với cô ấy.
「Rồi cậu ngủ say tít mù, karaoke cũng đã hết giờ, nhưng dù có gọi thế nào, rượu vẫn chưa tan nên cậu vẫn ngơ ngác như người mất hồn, thế là tôi đành phải thay quần áo cho cậu, và vì tôi là người sống gần nhất, nên tôi đã gọi taxi đưa cậu về.」
「Ế... ế──! Thật... thật sao? Chết tiệt, tôi không nhớ gì hết... Tôi lại gây ra rắc rối lớn đến vậy sao... Tiền taxi là bao nhiêu! Với cả tiền karaoke hôm qua nữa!」
Tôi vội vàng lôi ví tiền trong túi xách ra, nhưng trong ví chỉ có ba ngàn yên cùng tiền lẻ.
「À, karaoke mỗi người ba ngàn yên, còn tiền taxi thì thôi bỏ đi.」
「Không không, sao mà được! Nhưng mà, xin lỗi nhé... Bây giờ tôi chỉ có khoảng ba ngàn yên trong tay thôi... Mặc dù đủ để trả tiền karaoke... nhưng tiền taxi, lần sau tôi nhất định sẽ trả anh! Thật sự rất xin lỗi anh!」
「Không sao đâu mà. Tôi vừa hỏi thì biết là bọn con trai cố tình chọc ghẹo bắt cậu uống đúng không? Là hội trưởng câu lạc bộ, việc tôi giám sát không chu đáo là trách nhiệm của tôi. Tôi đã nghiêm khắc cảnh cáo bọn họ không được tái phạm nữa rồi. Tôi mới là người phải xin lỗi cậu vì đã không để ý.」
「Tiền bối Iwamoto... anh...」
Tiền bối Iwamoto nói với tôi bằng vẻ mặt đầy áy náy. Cái... cái người này sao thế nhỉ... Người đâu mà hiền lành quá vậy! Phía sau lưng tiền bối Iwamoto cứ như có hào quang Phật bao phủ vậy.
「Không, sao có thể như thế chứ. Thật sự cảm ơn anh... Rồi, cái đó... Koigasaki... bạn gái của tôi đâu rồi!」
Tôi đã say bí tỉ như thế, vậy cô ấy rốt cuộc đã về đâu rồi?
「À, không lâu sau khi cậu say xỉn, cô ấy đã về cùng bạn Hasegawa. Hình như có nhắc đến việc hôm nay sẽ ở nhà bạn Hasegawa.」
「...!」
Thế... thế à... Nhà Hasegawa à... Thế này thì tôi cũng có lỗi với Koigasaki và Hasegawa rồi... Hơn nữa, cô ấy đã giận đến thế rồi, sau đó tôi lại còn tiếp tục nói chuyện với bạn Sakura, rồi lại say bí tỉ, dù không thể chống cự nhưng tôi vẫn được bạn Sakura chăm sóc... Koigasaki cô ấy chắc chắn đã phát điên lên rồi...
A, đồ ngốc nhà tôi!
「Gay rồi, tôi phải xin lỗi Koigasaki thôi... Xin lỗi, anh có sạc điện thoại không?」
「Tôi có loại cho iPhone, nhưng của cậu không phải loại đó đúng không?」
「...!」
Sau khi cảm ơn tiền bối Iwamoto tử tế, để liên lạc với Koigasaki càng sớm càng tốt, tôi vội vã rời khỏi nhà tiền bối Iwamoto. Ban đầu tôi định mua sạc điện thoại ở cửa hàng tiện lợi, nhưng không ngờ lại khá đắt, thế là tôi bỏ cuộc.
Tôi chuyển tàu điện về nhà nhanh nhất có thể. Vì là sáng cuối tuần nên mọi người trong nhà vẫn chưa dậy. Tôi chạy vào phòng cắm sạc điện thoại.
Vừa sạc vừa bật máy, tôi mở ứng dụng LINE.
Một tin nhắn mới. Nhưng... đó không phải của Koigasaki, mà là của Hasegawa...
「Thật tồi tệ.」
「...!」
Tin nhắn LINE chỉ có vỏn vẹn một câu đó. Một câu nói quá đỗi cay nghiệt của Hasegawa như đâm thẳng vào tim tôi. Thời gian cô ấy gửi là... mười một giờ tối qua.
Mặc dù vẫn còn quá sớm, nhưng tôi không có thời gian rảnh để bận tâm mấy chuyện đó, tóm lại, cứ gọi cho Koigasaki trước đã.
............
Không ai nghe máy. Không lâu sau thì chuyển sang hộp thư thoại.
Hết cách rồi, tôi đành phải nhắn tin LINE.
「Hôm qua thật sự rất xin lỗi. Tôi uống đến nửa chừng thì trí nhớ mờ mịt cả rồi... Tối qua em ở nhà Hasegawa đúng không? Mấy giờ em sẽ về nhà anh?」
Sau khi LINE cho Koigasaki, tôi cũng LINE cho Hasegawa.
「Hôm qua cảm ơn cậu đã cho Koigasaki ở lại qua đêm. Bản thân tớ cũng thấy mình thật sự rất tồi tệ... Đã gây phiền phức cho cậu rồi.」
Gửi LINE xong, dù tôi bồn chồn đứng ngồi không yên chờ tin nhắn trả lời nhanh chóng, nhưng có lẽ vì hơi men chưa tan hết nên tôi cảm thấy buồn ngủ rù rù, thế là tôi nằm xuống giường chợp mắt một lát.
Vừa tỉnh dậy, tôi liền nhìn vào chiếc điện thoại đang cầm trong tay. Đã hơn mười giờ sáng, có hai tin nhắn LINE.
「Koigasaki Momo: Hôm qua bạn Hasegawa đã cho em ở lại nhà cậu ấy rồi. Kashiwada anh không sao chứ? Hôm nay em sẽ đi gặp Miki với Mitsuki và các bạn.」
「Hả...?」
Bài viết quá đỗi ngắn gọn khiến tôi đờ người ra. Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ giận tím mặt... nhưng lại chẳng hề có vẻ gì là giận dữ cả.
Mà, hôm nay cô ấy đi gặp Sasakawa và các bạn sao? Hôm qua hai đứa cũng chẳng có thời gian ở riêng chút nào, thế nên tôi còn định hôm nay nhất định phải ở bên nhau...
Tôi mở tin nhắn LINE còn lại.
「Hasegawa Midori: Thật vô dụng, bạn Koigasaki thật đáng thương.」
Ôi chao ôi, bên Hasegawa đúng là không chút nể nang gì cả!
Sau đó tôi lại nhắn tin trả lời cho cả hai người họ, nhưng tin nhắn phản hồi vẫn không đến. Mà nói đến Koigasaki, hôm nay cô ấy lại đi tìm Sasakawa và các bạn rồi sao... Tôi đã dành cả một ngày để chơi với Koigasaki mà.
Tóm lại, sau khi thảnh thơi một lúc trong phòng, tôi thay quần áo rồi rời phòng đi ra phòng khách, nhưng vẫn không thấy ai trong nhà. Phòng của Akari ở bên cạnh cũng yên tĩnh không tiếng động, chắc vẫn còn ngủ hết sao?
Tôi cứ cảm giác nếu cứ tiếp tục ở nhà một mình thế này, mình sẽ bị nhấn chìm trong sự chán ghét bản thân do chuyện hôm qua gây ra, nỗi bất an vì không biết Koigasaki có thực sự vẫn còn giận không, và cả cảm giác trống rỗng khi Koigasaki hiếm lắm mới đến Tokyo mà lại không gặp được nhau, đành phải trải qua ngày nghỉ một mình.
Cứ thế này thì tâm trạng chỉ càng thêm u ám thôi, tóm lại, ra ngoài một chuyến vậy. Tôi tắm rửa chuẩn bị xong xuôi rồi rời nhà.
Chẳng có nơi nào đặc biệt để đi, tôi ghé nhà thằng bạn thân, Souta Suzuki. Tôi hỏi nó hôm nay có bận gì không. Nó bảo tối có buổi tập của ban nhạc, nhưng ban ngày thì rảnh rang lắm, thế là tôi quyết định qua làm phiền nó. Vì một chuỗi những chuyện không hay, cộng thêm mấy tin nhắn LINE gay gắt từ Midori Hasegawa khiến tôi suy sụp tinh thần, nên tôi cần tìm một người có thể an ủi, động viên mình.
"Ồ~ Chuyện này đúng là lỗi của cậu một trăm phần trăm rồi, Naoki à."
"Hả...!?"
Thế nhưng, sau khi tôi kể hết mọi chuyện hôm qua cho Suzuki nghe ở nhà nó, những lời nó nói lại hoàn toàn khác với điều tôi mong đợi. Tôi vốn hy vọng nó sẽ nói vài câu an ủi kiểu như "Cậu vất vả rồi, Naoki à"...
"Ơ... Đúng là tôi sai thật, nhưng cũng đâu còn cách nào khác! Dù sao tôi cũng bị lừa uống say mèm mà..."
"Nói thẳng ra thì, tại sao cậu cứ phải kè kè bên cái cô công chúa của hội Otaku đó mãi vậy?"
"Tại cô ấy cứ bắt chuyện với tôi mãi, tôi cũng không tiện mà lơ đi..."
Sau đó, hai đứa vừa chơi game vừa cập nhật tình hình của nhau. Dù vẫn liên lạc qua LINE, nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp nó kể từ khi lên đại học. Dường như Suzuki cũng vào câu lạc bộ nhạc nhẹ ở trường đại học.
Tiện thể nói luôn, công ty đĩa hát đã tìm đến ban nhạc của tụi nó sau "Cuộc thi Ban nhạc Trung học" hồi nghỉ xuân. Tuy chưa ký hợp đồng, nhưng thỉnh thoảng họ vẫn đến nghe tụi nó diễn, rồi nhận cả bản demo khi tụi nó hoàn thành bài hát mới. Nghe vậy có vẻ mọi chuyện vẫn tiến triển khá tốt.
"Mà này, Momo Koigasaki hôm nay rốt cuộc bao giờ mới về đây...? Không hề trả lời tin nhắn gì cả."
Tôi sốt ruột không chịu nổi, lại gửi LINE cho Momo: "Cậu bao giờ về vậy?". Và lần này, cô ấy trả lời ngay lập tức:
"Hôm nay tớ sẽ ở lại nhà Miki."
"Ể...!? Hả──!?"
Tôi nhìn tin nhắn LINE, không kìm được mà kêu lên thành tiếng. Momo... Momo đang nghĩ cái quái gì vậy chứ... Dù sao thì ngày mai Momo cũng phải về Hokkaido rồi. Hôm nay mà cô ấy lại ở nhà Miki Sasakawa nữa, thì chúng tôi vẫn gần như chẳng có cơ hội nào để ở riêng với nhau nữa rồi. Không chỉ vậy, lại còn phải nói lời tạm biệt trong tình huống khó xử thế này.
"Momo Koigasaki giận cậu thật rồi phải không? Cậu gọi điện thoại xin lỗi cô ấy lần nữa xem sao?"
Suzuki thấy bộ dạng của tôi thì đưa ra lời khuyên. Đúng... đúng vậy... Suzuki nói có lẽ không sai. Tôi gọi điện cho Momo. Thế nhưng... cô ấy vẫn không chịu nghe máy.
Trong cơn bất lực, tôi lại gửi LINE cho cô ấy.
"Cậu chỉ còn một ngày ở Tokyo thôi đấy, mà vẫn muốn ở nhà Sasakawa à?"
Dù muốn xin lỗi, nhưng không biết từ lúc nào, đến tôi cũng bắt đầu thấy khó chịu với Momo, nên đã gửi tin nhắn LINE như thế này. Momo rốt cuộc đang nghĩ gì vậy chứ? Momo... không muốn ở bên tôi sao? So với tôi? Cô ấy muốn ở bên bạn bè hơn sao? Ngay sau đó, tin nhắn trả lời đã đến.
"Vì... đã lâu không gặp, nên bọn tớ cứ thế mà nói chuyện say sưa thôi."
Sao thấy có gì đó không ổn... Tin nhắn của Momo lạnh lùng một cách bất thường. Chuyện hôm qua mà cô ấy không giận mới là lạ... Rốt cuộc là sao vậy? Tôi hoàn toàn không hiểu.
Không lâu sau đó, đến giờ Suzuki hẹn với thành viên ban nhạc, thế là tôi cùng Suzuki rời khỏi nhà nó, nói chung là về nhà mình trước đã.
"Tạm biệt nhé, Naoki, cậu mau làm hòa với Momo Koigasaki đi thì hơn đấy."
"Ờ... ừ..."
Tôi chào tạm biệt Suzuki, lại trở về nhà. Cả nhà vẫn không có ai. Rốt cuộc là sao vậy chứ...
"Ưm...?"
Lúc này, tôi phát hiện trên bàn phòng khách có một mảnh giấy viết gì đó. Đây là... chữ của mẹ? Thư mẹ để lại sao?
"Gửi Naoki:
Từ hôm nay, mẹ, bố và Akari sẽ đi du lịch suối nước nóng Hakone. Con nhớ đối xử thật tốt với Momo nhé. Dù chỉ có hai đứa, tuyệt đối không được làm chuyện bậy bạ với con gái nhà người ta đấy! Nếu không, mẹ sẽ không còn mặt mũi nào mà gặp bố mẹ người ta, những người đã tin tưởng và gửi gắm con gái cho con đâu!
Mẹ con."
"Du... du lịch suối nước nóng...?"
Thảo nào hôm nay sáng sớm đã không thấy ai rồi... Tôi hoàn toàn không để ý họ có để lại thư thế này. Tức là, hôm nay tôi phải ở nhà một mình sao...
Đến giờ ăn tối, tôi đói bụng nên ra cửa hàng tiện lợi mua đại một hộp cơm, vừa ăn vừa xem TV, càng xem càng thấy chán nản. Mà nói chứ Momo cô ấy... chắc chắn rất lạ phải không? Dù tôi muốn hỏi cho ra nhẽ, nhưng gọi điện thì cô ấy lại không chịu nghe máy...
À, đúng rồi... Nói đến đây mới nhớ, tôi cũng có trao đổi LINE với Miki Sasakawa mà. Dù gần như chưa bao giờ nói chuyện. Nếu Momo cứ giữ thái độ này, vậy tôi hỏi Sasakawa xem sao...
Tôi gửi LINE cho Sasakawa, hỏi xem Momo có đang giận tôi không.
Một lúc sau, cô ấy trả lời.
"Quả nhiên là Momo và Naoki cãi nhau rồi phải không? Momo trông có vẻ không giận Naoki, lại còn một mực nói hai cậu không cãi nhau, nhưng tớ cứ thấy là lạ sao ấy~ Tớ sẽ nói với Momo, hôm nay về làm lành với cậu thì hơn."
Sasakawa... đúng là người tốt! Thì ra, đến cả Sasakawa cũng thấy Momo lạ lùng thật...
Tôi gửi LINE cảm ơn Sasakawa, và hỏi cô ấy khi nào Momo sẽ về. Trong lúc tôi vừa nghịch điện thoại vừa chờ hồi âm thì...
"Momo Koigasaki: Hình như cậu có liên lạc với Miki nhỉ, nhưng hôm nay tớ vẫn sẽ ở nhà Miki thôi. Mai tớ sẽ về nhà cậu, đừng lo."
"Ể..."
Đọc tin nhắn của Momo, tôi thất vọng vô cùng. Quả nhiên là cô ấy dù thế nào cũng không muốn về sao...? Với lại... không hiểu sao, tôi vẫn thấy có gì đó lạ lùng.
Momo mà tôi biết không phải là người như vậy. Nếu có chuyện như thế này xảy ra, tôi nghĩ cô ấy đáng lẽ phải nổi đóa lên mắng tôi một trận tơi bời mới phải...
Thôi thì, mai cô ấy về cũng được. Lúc đó, tôi sẽ nghiêm túc xin lỗi, từ từ giải thích rõ ràng mọi chuyện là được.
Trong khoảng thời gian sau đó, tôi một mình cô đơn chơi game, trong lúc đó, tôi mấy lần nhớ về chuyện hôm qua.
Lúc đó Momo đã rất giận phải không? Cô ấy rõ ràng đang nghi ngờ mối quan hệ giữa tôi và Maaya Sakura mà? Một người như cô ấy... tại sao lại không giận khi xảy ra chuyện này?
Hôm nay cứ thế này thật sự ổn sao? Để Momo ở nhà Sasakawa... Kết quả là đến tối cuối cùng cũng không thể ở bên nhau...
Không hiểu sao... lúc này tôi cảm thấy nếu mình chùn bước ngay lúc này, tôi sẽ mất Momo.
"Cứ thế này thì... không ổn rồi!"
Tôi chợt nghĩ đến điều này, lập tức dừng game lại, gửi LINE cho Sasakawa.
"Tôi sẽ đi đón Momo! Cậu cho tôi địa chỉ nhà Sasakawa được không?"
Khoảng ba mươi phút sau đó, Sasakawa trả lời.
"Ừm, cứ thế đi (cười). Nhưng xin lỗi nhé, vừa nãy tớ đi tắm nên trả lời muộn, chuyến tàu cuối cùng chắc không bị nhỡ rồi chứ?"
Sasakawa gửi cho tôi ga tàu gần nhà cô ấy nhất và địa chỉ, nhưng Sasakawa nói đúng, giờ đã quá mười hai giờ rồi. Để chắc chắn, tôi còn tra chuyến tàu cuối cùng ở ga gần nhà Sasakawa, nhưng đã không còn chuyến nào nữa.
"Chết tiệt..."
Làm sao bây giờ...? Chẳng lẽ chỉ có thể bỏ cuộc sao? Nếu mai xin lỗi rồi làm lành được thì, cũng đành vậy...
Thật sự ổn sao...?
Không, không thể như thế này được! Cái đêm cuối cùng của tôi với Koigasaki mà lại thành ra thế này ư… Tuyệt đối không đời nào tôi chấp nhận!
Đúng vậy, tôi vẫn còn có cách này!
Tôi chuẩn bị sẵn sàng rời nhà, rồi vội vàng leo lên chiếc xe đạp. Không cần làm gì cả, chỉ cần giống như cái đêm hôm đó… cái đêm tôi đạp xe đến nhà Azuki giữa khuya khoắt, giờ tôi cũng sẽ đạp xe đi đón cô ấy thôi.
Tôi nhập địa chỉ vào điện thoại, mở bản đồ ra, rồi cứ thế nương theo lộ trình mà phóng xe đạp đi.
Cô ấy thật sự bướng bỉnh đến mức đáng ghét, ngay cả việc muốn làm lành cũng khiến tôi vất vả đến thế này đây.
Nhưng mà… cho dù em không muốn gặp tôi đi chăng nữa, thì tôi vẫn cứ sẽ đến gặp em thôi!
Đợi đấy, Koigasaki!
Sau khoảng hai tiếng đồng hồ đạp xe không ngừng nghỉ, cuối cùng tôi cũng đến được nhà Sasakawa.
Vì nửa đêm mà bấm chuông cửa sẽ gây phiền phức cho người trong nhà, thế nên tôi bèn gọi điện cho Sasakawa.
“Tôi đến rồi.”
“OK~ Cậu đợi một chút.”
Ít phút sau, cánh cửa nhà từ từ mở ra, và Sasakawa xuất hiện.
“Đến đây nào, Tiểu Đào.”
Sasakawa kéo Koigasaki ra từ tiền sảnh nhà cô ấy. Koigasaki với vẻ mặt không chút cảm xúc, cứ thế bị Sasakawa kéo cánh tay bước ra khỏi cửa.
“Khó khăn lắm Kasiwada mới đến đón em, phải làm hòa cho đàng hoàng nhé!”
Sau khi nói vậy với Koigasaki, Sasakawa quay sang phía chúng tôi dặn dò: “Vậy thì, hai cậu cố lên nhé!” rồi nhanh chân lẩn vào trong nhà.
…………
Không khí lập tức chìm vào sự im lặng đầy ngượng nghịu.
Koigasaki vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, không chịu nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Hôm… hôm qua… tôi thật sự xin lỗi.”
“…Không có gì. Ở nhà bạn Hasegawa cũng khá vui mà.”
Koigasaki giữ thái độ bình tĩnh, nói một cách thản nhiên như không có chuyện gì.
“Em… em… không giận ư?”
“…Ừm, đã say mềm rồi thì cũng có làm được gì đâu chứ?”
“Hả…”
Cô ấy bình tĩnh một cách ngoài sức tưởng tượng… nhưng đúng là vẻ mặt có gì đó rất lạ.
“Em… em thật sự không giận sao? Có phải đang giấu tôi chuyện gì không?”
Tôi nắm lấy hai vai Koigasaki, muốn hỏi cho ra nhẽ…
“….!”
Koigasaki trợn mắt nhìn tôi một cái.
“Tôi… tôi có giận hay không ư? Anh hỏi cái câu đó ư… Đương nhiên là tôi giận chứ còn gì nữa!”
Koigasaki đột nhiên hét lớn, làm tôi giật bắn cả mình. Này này… bây giờ là nửa đêm rồi đó nha.
“Rõ ràng nói không có gì, vậy mà anh lại bỏ mặc tôi đi ve vãn với con gái khác ư? Tôi vốn định sẽ bỏ qua cho anh rồi, vậy mà khi tôi bị gã đàn ông khác bám riết, gặp phải rắc rối thì anh lại hoàn toàn không đến giúp tôi, đã thế còn say mềm ra để con nhỏ kia chăm sóc nữa chứ! Nơi duy nhất tôi có thể đến là nhà anh, vậy mà anh lại say đến bất tỉnh nhân sự… Quá tệ! Cái tên bạn trai này đúng là quá tệ hại! Nhưng mà, bình thường vốn đã khó có dịp gặp nhau, vậy mà lâu lâu gặp một lần lại cãi nhau thì chẳng phải là quá ngu ngốc sao! Thế nên tôi mới cố gắng hết sức để không giận anh…! Nếu mà gặp mặt thì tôi chắc chắn sẽ để cảm xúc bùng nổ ra mất, cho nên tôi mới muốn không gặp anh cho đến khi hết giận đó!”
Koigasaki gần như sắp òa khóc, cô ấy nói một tràng xối xả trút hết cơn giận lên người tôi, khiến tôi kinh ngạc đến mức á khẩu không nói nên lời.
“Ko… Koigasaki…”
Đúng rồi… làm sao có thể không giận cho được chứ…
“Bị… bị gã đàn ông khác làm phiền gây rắc rối, là sao cơ…?”
“...........Hắn ta tên gì ấy nhỉ, cái tên… Kawakita đó! Mấy tên con trai khác thì chẳng bao giờ đến bắt chuyện với tôi, chỉ có hắn ta cứ nói mãi không ngừng… Nếu chỉ có thế thì thôi đi, đằng này hắn ta còn hỏi mấy câu cực kỳ khó chịu như là ‘Koigasaki-san có vẻ rất đào hoa nhỉ, cô từng hẹn hò với bao nhiêu người rồi?’… Tôi cứ đợi anh đến giúp tôi, vậy mà anh lại hoàn toàn không nhận ra…”
Hóa ra anh Kawakita lại nói nhiều chuyện với Koigasaki đến thế à! Tôi hoàn toàn không hề nhận ra! Chắc chắn là lúc tôi đang nói chuyện với bạn Sakura… Thật là, lần sau gặp phải ra mặt phản đối hắn ta mới được!
“Cuối cùng lại là bạn Hasegawa chen vào nói ‘Anh có thể đừng ve vãn bạn gái người khác nữa không?’ để giúp tôi…”
“Thế… thế à… tôi xin lỗi.”
Từ tận đáy lòng tôi cảm thấy mình thật vô dụng.
“Tôi tuyệt đối sẽ không để mình như thế nữa đâu. Thật ra hôm qua tôi đã định kết thúc cuộc nói chuyện với bạn Sakura ngay lập tức để đến chỗ em… nhưng bọn họ lại nói rượu mạnh là nước trái cây rồi lừa tôi uống hết…”
“…! À… ra là thế…”
“Tôi nói này… Từ nay về sau, em không cần phải nhẫn nhịn như thế nữa đâu. Có bất mãn hay không vui gì thì cứ nói hết ra. Dù sao tôi… cũng là bạn trai của em mà. Nếu cảm thấy khó chịu, em cứ việc nổi giận như bây giờ cũng được.”
“Ka… Kasiwada…”
Koigasaki với đôi mắt đong đầy nước mắt, nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Thật ra em rất bất an… Em cứ nghĩ có lẽ chỉ có một mình em đơn phương thích anh. Em cứ sợ rằng dù không gặp em, anh vẫn sẽ sống rất vui vẻ ở đây, rồi lại được các cô gái khác yêu thích, cuối cùng thì quên béng mất em…”
“Gì chứ…! Em… em đang nói gì vậy chứ… Làm sao có thể như vậy được chứ…”
“…Chuyện của Azuki cũng thế… Mặc dù cô ấy tuyệt đối sẽ không phản bội tôi, nhưng tôi cứ nghĩ liệu anh có còn vương vấn gì Azuki không…”
“Hả…!”
Koigasaki cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi khẽ mở miệng nói:
“............Tôi… tôi xin lỗi… Thật ra, đêm đầu tiên của chuyến đi Hokkaido, lúc anh nói chuyện với Azuki tôi đã tỉnh dậy… và nghe hết cuộc đối thoại đó rồi…”
“…!”
Ra là lúc đó Koigasaki đã tỉnh dậy rồi sao…
Cô ấy lại có thể bất an đến nhường này… tôi hoàn toàn không hề hay biết.
Cô ấy lại sâu đậm… yêu thương và nhớ nhung tôi đến vậy.
“Koigasaki…”
“…!”
Tôi không kìm được lòng mình mà ôm chặt lấy Koigasaki.
“Chuyện này… làm sao có thể chứ. Làm sao có thể xảy ra được! Em muốn tôi nói bao nhiêu lần cũng được… tôi… tôi chỉ yêu mình em mà thôi…”
“Ka… Kasiwada…”
Koigasaki bật khóc nức nở không nói nên lời.
Tôi rời khỏi vòng ôm của Koigasaki, nhìn thẳng vào cô ấy. Koigasaki từ từ nhắm mắt lại…
Và cứ thế, chúng tôi trao nhau một nụ hôn nồng cháy.
“Vậy thì… chúng ta về nhà thôi.”
“Ừm…”
Tôi đi đến chiếc xe đạp của mình đang dựng ở ven đường, lấy chìa khóa xe đạp ra khỏi túi.
“Hả… xe… xe đạp?”
Thấy vậy, Koigasaki kinh ngạc kêu lên một tiếng.
“Đúng vậy, giờ này làm gì còn xe điện nữa.”
“Không… không thể nào tin được… Anh từ nhà mình đạp xe đến tận đây sao?”
“Tôi bảo rồi mà.”
“Thật… thật không thể tin được! Không có xe điện thì cứ đợi đến sáng mai là được rồi chứ!”
“Vì em trông có vẻ không ổn, nên tôi mới nghĩ nhất định phải gặp em ngay lập tức.”
“…! Gì chứ…! Anh này… thật là không thể nào tin nổi!”
Koigasaki nghe tôi nói xong, vành mắt lại lần nữa ửng đỏ, đong đầy nước mắt.
Sau đó, tôi để Koigasaki ngồi ở yên sau, rồi chở cô ấy đi trên con đường lớn giữa đêm khuya vắng vẻ.
Mặc dù suốt quãng đường này, hai đứa tôi không nói chuyện nhiều, nhưng chỉ cần được ở bên cạnh Koigasaki thôi là tôi đã thấy hạnh phúc lắm rồi. Dù bàn đạp nặng trĩu, nhưng gió đêm lồng lộng thổi qua lại thật dễ chịu, khiến tôi chẳng còn bận tâm đến những điều đó nữa.
Không lâu sau, chúng tôi cũng về đến nhà. Tôi mở khóa, và cả hai cùng bước vào bên trong.
“Cẩn thận nhé, đừng đánh thức người nhà anh dậy…”
Koigasaki khẽ nói.
“À… khô… không đời nào…”
Đúng lúc này, tôi mới chợt nhớ ra một chuyện cực kỳ nghiêm trọng.
"Sáng nay hình như họ đã đi du lịch rồi... Gia đình tôi đi vắng cả."
"Ể?!" Koigasaki ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào mặt tôi. "Thật... thật sao?"
"Ưm..." Mặt Koigasaki chợt đỏ bừng lên. Còn tim tôi thì đập mỗi lúc một nhanh hơn.
Không... không ngờ... lại phải trải qua một đêm cùng Koigasaki trong nhà mình, không có ai khác... À không, đã khuya lắm rồi, chẳng còn bao lâu nữa là trời sáng...
"Làm... làm sao đây? Hôm nay... cậu cũng ngủ ở phòng Akari sao?" Khi cởi giày ở hành lang, tôi cố gắng hỏi Koigasaki với vẻ mặt như không có chuyện gì.
"Khoan...!" Nghe tôi nói vậy, Koigasaki ngạc nhiên nhìn tôi.
"............" Rồi cô ấy cúi đầu, bắt đầu suy nghĩ điều gì đó.
"Vậy... nên..." Cô ấy líu ríu thì thầm bằng một giọng nhỏ đến mức tôi không nghe rõ.
"Hả?"
"Tớ... tớ nói này! Một... một mình thế này, lại là nửa đêm rồi, ngủ ở phòng Akari... tớ... tớ sợ lắm... Vậy nên hôm nay... tớ... tớ qua phòng cậu ngủ nhé..."
"Khoan...!" Lời của Koigasaki khiến tôi giật mình đến suýt chút nữa thì mềm cả chân.
Cô ấy vừa nãy... tự mình nói muốn sang phòng tôi ngủ sao? Thật... thật không thể tin nổi...! Nói cách khác, cô ấy...
"Khoan đã... Cậu... cậu đừng có nghĩ linh tinh nhé! Tớ thật sự chỉ là, hoàn toàn vì sợ hãi nên mới nói vậy thôi... Chuyện đó, tớ... tớ... tớ không hề có ý định làm chuyện gì kỳ lạ đâu..."
"Ể...! À, ừm... Tớ... tớ biết rồi mà..."
Sau đó chúng tôi chuẩn bị đi ngủ. Cả hai đều ít nói hẳn đi, hẳn là vì chúng tôi không khỏi nhận ra tình hình sắp tới...
"Vậy... cái đó... Tớ dùng nhờ phòng tắm được không?"
"Khoan...! Ồ, dĩ nhiên rồi."
"Mà, cậu không tắm sao...?"
"À, ừm... Hôm nay ban ngày tớ đã tắm rồi..."
Tôi rửa mặt đánh răng, rồi trở về phòng mình. Trong lúc thay đồ, tôi nhận ra tay mình đang run rẩy.
Không... không ổn rồi, mình thế này... căng thẳng quá rồi!
Mình phải bình tĩnh lại... Koigasaki vừa nãy chẳng phải cũng đã nói sao? Cô ấy không có ý định làm chuyện gì kỳ lạ... Không đúng, nhưng nếu đúng là như vậy thì tại sao cô ấy lại nói muốn ngủ chung phòng?
Cái kiểu nói 'một mình ngủ đáng sợ lắm' đó... Ở nhà cô ấy chẳng phải cũng tự ngủ một mình sao, cái này chắc chắn chỉ là cớ thôi.
Quả... quả nhiên Koigasaki nói vậy chỉ là để che giấu, thực ra cô ấy chính là có ý định đó...? Không đúng, nhưng nếu tôi hiểu lầm, vì tham lam mà bị cô ấy ghét bỏ thì bầu không khí hiếm có hôm nay sẽ hoàn toàn bị phá hỏng...
Chết tiệt, rốt cuộc mình phải làm sao đây!
"À... cậu... cậu vẫn còn thức đấy à..." Không lâu sau, Koigasaki đã tắm xong và bước vào phòng tôi. Tôi đang ngồi trên giường nghịch điện thoại.
Con gái tắm lâu thật đấy... Dù sao thì sấy khô tóc cũng tốn khá nhiều thời gian. Mặc dù tôi đợi đến mệt rã rời rồi, nhưng trong lòng tôi dĩ nhiên không có cái lựa chọn 'đi ngủ trước' đó.
"Ưm... phải rồi..."
"Tớ... đây là lần đầu tiên tớ vào phòng cậu đấy... Thật bất ngờ là nó cũng khá gọn gàng. Tớ cứ nghĩ nó sẽ bừa bộn hơn nhiều chứ."
"Thật... thật là vô lễ mà..." Dù sao thì biết cậu sẽ đến ở, nên tớ đã cố sống cố chết mà dọn dẹp đấy.
Cuộc đối thoại thường ngày này, lại trở nên khá gượng gạo. Cảm giác cả hai đều đang căng thẳng.
À, Koigasaki cuối cùng cũng đã vào phòng tôi rồi... Mặc dù đây là điều đương nhiên, nhưng bây giờ trong phòng này chỉ có tôi và Koigasaki thôi... Tôi cố gắng hết sức để kiềm nén những thôi thúc sắp mất kiểm soát của mình.
"Vậy... vậy thì... Ngủ sớm đi thôi! Mai còn phải dậy sớm nữa!"
"Khoan...! Ưm, ừm..."
Ngày mai, Koigasaki sẽ bay chuyến một giờ rưỡi chiều về Hokkaido. Cuối cùng thì mọi người cũng đã hẹn sẽ cùng tiễn Koigasaki. Nói cách khác... đây thật sự là khoảng thời gian cuối cùng hai đứa có thể ở riêng với nhau.
"Vậy... cái đó... ngủ ở..." Tai Koigasaki cũng đỏ bừng lên. Cô ấy không dám nhìn vào mặt tôi, cất tiếng hỏi.
"Hả... Phòng... phòng tớ chỉ có một cái giường thôi..."
"Khoan...! Phải... phải rồi..." Koigasaki cúi đầu thì thầm. À, tim tôi cứ như muốn nổ tung vậy.
Chúng tôi cứng đờ cả người mà di chuyển lên giường.
Tôi để Koigasaki lên giường trước, rồi mình mới trèo lên. Hai đứa nằm cạnh nhau rồi đắp chăn. À, á à... Koigasaki lại gần tôi thế này... Tôi quay lưng về phía Koigasaki, cố gắng hết sức để không nhìn sang phía cô ấy.
"Phù... phù... đặt báo thức xong rồi..."
"Vậy thì... tớ... tớ tắt đèn đây."
"Ưm, ừm... Ngủ ngon..."
"Ừm, ngủ ngon..."
"............"
"............"
...Sao mà mình ngủ được chứ chứ──!
Mặc dù rất muốn chạm vào Koigasaki đang ở ngay bên cạnh, nhưng tôi vẫn cố gắng hết sức kiềm nén bản thân.
Mặc dù cơ thể đã mệt rã rời vì đạp xe đường dài, nhưng tôi tự tin là mình sẽ không tài nào ngủ được. Thế này thì chỉ còn cách đếm số nguyên tố cho đến sáng thôi.
Hai, ba, năm, bảy, mười một, mười ba...
Lúc này, phía sau lưng tôi truyền đến tiếng sột soạt. Quay đầu nhìn lại, Koigasaki đã ngồi dậy trong bóng tối.
Hú... hú hồn... Có chuyện gì vậy? Đi vệ sinh sao?
"Cậu thật sự muốn ngủ sao?" Dưới ánh đèn ngủ lờ mờ, tôi không nhìn rõ biểu cảm của cô ấy. Nhưng mà... Koigasaki nói rõ ràng rành mạch như vậy.
"Ể... ể, nhưng mà..." Cậu chẳng phải cũng nói không có ý định làm chuyện kỳ lạ sao? Tôi vốn dĩ muốn nói như vậy, nhưng ngay trước khi tôi kịp mở lời...
"Cậu... cậu tuy nói thích tớ... nhưng... nhưng mà cậu... thật ra... có phải là chẳng hề xem tớ như một cô gái không chứ...!"
"Ể...! Cậu... cậu đang nói cái gì vậy..."
"Hồi đi dã ngoại tốt nghiệp... cậu cũng chẳng có ý định làm gì cả... Đúng là tớ không gợi cảm thật... Nhưng tớ lại không có chút sức hút nào của con gái sao?"
"Koi... Koigasaki..."
Giọng Koigasaki nghẹn lại. Cái... cái đồ ngốc này đang nói cái gì vậy chứ! Cô ấy lại bất an vì chuyện này sao...? Nói cách khác, ý là Koigasaki cô ấy cũng 'OK' sao?
"Cậu... cậu sao có thể nói thế được chứ... làm sao có thể... Dĩ nhiên là tớ muốn mà! Cho dù là hồi ở Hokkaido, hay là bây giờ..."
"Khoan...!" Lời tỏ tình của tôi khiến Koigasaki giật nảy mình, vai cô ấy khẽ run lên, ngay cả trong ánh đèn lờ mờ cũng có thể thấy rõ.
"Ể...? Vậy thì... tại sao..."
Lý do có vài điểm. Những điều mẹ để lại trong thư, tôi vẫn ghi nhớ trong lòng, hơn nữa nếu bây giờ làm chuyện đó thì sự chia ly vào ngày mai sẽ càng khó chịu hơn, những điều này tôi đều đã nghĩ đến. Nhưng, lý do lớn nhất là...
"Cậu... cậu chẳng phải... đã từng nói sao. Hồi năm nhất cấp ba ấy... Đã nói 'quen nhau rồi mà đã xảy ra chuyện đó ngay thì không phải là tình yêu thật sự'..."
Tôi vẫn nhớ, chuyện này xảy ra không lâu sau khi tôi quen cô ấy. Hôm đó, hai đứa đi đâu đó, tôi không nhớ rõ là quán Little M hay chỗ nào khác, nhưng cô ấy đã nói một câu rất rõ ràng khiến tôi khắc cốt ghi tâm đến tận bây giờ. Lúc ấy, tôi cảm thấy cô ấy thật là nghiêm túc, không ngờ lại có cùng suy nghĩ với mình.
"…! Hả, anh… vẫn còn nhớ chuyện đó sao, nên anh mới… bận lòng ư?"
"Anh… thành thật mà nói, rất muốn… làm chuyện đó, nhưng… nếu em không muốn làm trước khi kết hôn thì anh thấy cũng không sao. Bởi vì anh… quý trọng em đến nhường này…"
Lời nói quá đỗi ngượng ngùng, khiến tôi cứ cúi gằm mặt xuống, mãi mới nói hết được câu cuối.
"Kashiwada… anh… anh thật sự… quý trọng em đến thế sao… Chuyện đó… em cũng không phải… là không muốn làm… nhưng mà em vẫn còn hơi sợ một chút… Với lại, em cũng nghĩ rằng đợi đến khi chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi rồi hẵng thử, thì sợi dây liên kết giữa chúng ta mới càng sâu đậm hơn… Cho nên, em rất vui."
"Koigasaki…"
Dù trong màn đêm mờ ảo, tôi vẫn nhận ra. Koigasaki mặt đỏ bừng, ánh mắt vui vẻ nhìn tôi.
Trên giường, chúng tôi trao nhau một nụ hôn duy nhất.
"Vậy thì… ngủ thật nhé."
"…!"
Koigasaki vừa dứt lời, liền nắm chặt tay tôi.
Tôi cũng siết chặt tay cô ấy.
"Phải… phải rồi… cứ thế này thôi…"
"Chúc ngủ ngon, Kashiwada."
"Ừm, ngủ ngon nhé…"
Chúng tôi cứ thế nắm tay nhau, chìm vào giấc ngủ.
…Thế nhưng, đương nhiên sau đó tôi không tài nào chợp mắt được.
Nhưng mà, giờ phút này… thế là đủ rồi.
*
Thời gian trôi đến ngày hôm sau. Cuối cùng… cũng đã đến ngày Koigasaki trở về Hokkaido.
"Vậy thì Momo… nhớ bảo trọng nhé."
"Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé…!"
"Lúc nào cũng có thể đến ở được đấy."
Azuki, Murasaki-san và Hasegawa đều có mặt tại sân bay Haneda để tiễn Koigasaki. Suzuki tuy cũng muốn nhân cơ hội này gặp Koigasaki, nhưng vì ban nhạc bận rộn trong kỳ Tuần Lễ Vàng nên cuối cùng vẫn không thể đến tiễn cô ấy.
Tại sảnh khởi hành của sân bay, mọi người lần lượt nói lời tạm biệt với Koigasaki.
"Mọi người… cảm ơn rất nhiều! Em nhất định sẽ quay lại Tokyo! À, Hasegawa-san, hôm kia cảm ơn cậu đã giúp đỡ nhiều như vậy!"
"Không có gì đâu… Có vẻ như hai cậu đã làm lành êm đẹp rồi, vậy là tốt quá."
"Hả… làm lành… Momo và Kashiwada-kun cãi nhau sao?"
"Đúng vậy, tất cả là tại Kashiwada-kun vô dụng."
"Khoan… khoan đã, Hasegawa!"
"Đúng thế. Mọi người, nhớ giúp tôi trông chừng Kashiwada đừng để cậu ta ngoại tình nhé."
"Gì…! Cậu đang nói gì vậy…!"
Koigasaki nói với vẻ mặt bất lực, dù tôi biết cô ấy chỉ đang đùa thôi.
"Kashiwada-kun ngoại tình! Chẳng lẽ là cái cô 'nữ hoàng hội otaku' đó sao…?"
"Tôi làm gì có ngoại tình!"
Đúng lúc này, điện thoại tôi rung lên. Đây là… một cuộc gọi.
"À…"
Nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, tôi không khỏi cứng đơ người. Đó là tên của Sakura-san.
"Ối chà… đối tượng ngoại tình gọi đến ngay lập tức kìa."
Hasegawa nhìn màn hình điện thoại rồi lên tiếng. Hasegawa, cậu chắc chắn lấy việc hành hạ tôi làm niềm vui rồi…!
"Tôi đã nói là không phải mà… Chết rồi, Iwamoto-senpai có dặn tôi phải cảm ơn cô ấy vì đã chăm sóc tôi, vậy mà tôi lại quên béng mất…"
"Bắt máy đi."
Koigasaki nói với tôi như vậy, khiến tôi rất ngạc nhiên. Cô ấy đang nghĩ gì vậy…?
"Không, thôi đi."
"Cứ bắt máy đi chứ!"
"!"
Koigasaki ra lệnh cho tôi với khí thế mạnh mẽ. Cô ấy… cô ấy đang nghĩ gì vậy chứ? Bị khí thế mạnh mẽ đó làm cho choáng váng, tôi đành phải nghe điện thoại.
"A lô… a lô a lô…"
"À, Kashiwada-kun! Anh không sao chứ? Thật xin lỗi vì trước đó đã lừa anh uống rượu!"
"À, không có gì đâu… Cảm ơn cậu đã chăm sóc, đã giúp đỡ tôi. Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho cậu."
Mọi người nhìn bộ dạng tôi nghe điện thoại mà cười khúc khích. Grừ, cái kiểu tra tấn gì đây chứ!
"Không có gì đâu… à, xin lỗi rất nhiều… Trước đây tôi đã gây không ít phiền phức cho anh. Nghĩ lại thì, tôi chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc của Kashiwada-kun, cứ một mình đơn phương tìm anh để nói chuyện… Thế nhưng, nghĩ kỹ lại… cho dù anh có bạn gái rồi, tôi vẫn muốn thân thiết hơn một chút với Kashiwada-kun…"
"…Hả!"
Lời nói của Sakura-san khiến tôi không khỏi cứng đơ. Giọng cô ấy dường như vọng ra từ điện thoại, khiến mọi người cũng ngây người ra.
Sakura-san muốn thân thiết hơn với tôi? Cái này… chắc không phải ý là làm bạn đâu nhỉ… Nghe giọng điệu cô ấy nói thì…
Nếu lời cô ấy là thật lòng, thành thật mà nói thì cảm xúc đó khiến tôi rất vui. Nhưng mà… dù sao đi nữa, đã bị Koigasaki và mọi người nghe thấy rồi, vậy thì để gỡ gạc lại những việc vô dụng trước đây, lúc này tôi phải nói cho rõ ràng như một người đàn ông!
"Cái… cái đó thì…"
*Tình cảm của cậu tôi rất vui, nhưng tôi đã có bạn gái rồi… Nếu là Sakura-san thì chắc chắn cậu sẽ tìm được người tốt hơn tôi…*
Ngay khi tôi định nói ra những lời đó thì…
Chiếc điện thoại trên tay tôi bỗng dưng bị giật lấy. Nhìn kỹ lại… thì ra là Koigasaki đang cầm điện thoại của tôi.
"Này cô, Kashiwada Naoki là bạn trai tôi đấy, cô muốn làm bạn với anh ấy thì không sao, nhưng đừng có mà tự tiện động tay động chân với anh ấy khi tôi không thấy mặt nhé."
"…!"
Koigasaki dùng thái độ kiên quyết cảnh cáo Sakura-san. Tôi quá đỗi kinh ngạc, chỉ có thể ngây người nhìn mọi chuyện. Mọi người cũng kinh ngạc nhìn Koigasaki, không nói nên lời.
"Thế nhé!"
Koigasaki nói xong điện thoại, trả lại điện thoại cho tôi.
"Hì hì, haizzz~ Sảng khoái hơn nhiều rồi! Lúc đó tôi chẳng có cơ hội nói được lời nào!"
"Momo, mạnh mẽ quá! Nói hay lắm!"
"Mạnh mẽ hơn Kashiwada-kun nhiều."
Dù cô ấy cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng tôi vẫn nhận ra giọng Koigasaki khẽ run run.
Sau khi tiễn Koigasaki về Hokkaido.
Hiếm khi mọi người tụ họp đông đủ như vậy, nên chúng tôi quyết định đi uống trà rồi mới về. Thế là chúng tôi tìm đến một quán cà phê ở sân bay Haneda.
Đột nhiên, điện thoại tôi lại reo lên.
"Ồ, Momo gọi đến ngay rồi à~?"
"Hai người đúng là tình cảm nồng nhiệt ghê nha♪"
Giữa những lời trêu chọc của Azuki và Murasaki-san, tôi kiểm tra điện thoại. Kết quả không phải là Koigasaki gửi đến… mà là Sakura-san lại nhắn tin LINE tới.
"Dù bạn gái anh đã nói thế, nhưng xin lỗi nhé. Em vẫn không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy được☆ Em… có lẽ đã nghiêm túc hơn với Kashiwada-kun nhiều so với trước đây rồi♪"
"…Hả?"
Tin nhắn LINE của Sakura-san khiến tôi kinh ngạc đến mức thốt lên.
"Hả, có chuyện gì vậy?"
Mọi người phản ứng lại tiếng kêu của tôi, đồng loạt nhìn về phía điện thoại.
Dù trong đầu tôi có vô vàn câu hỏi… nhưng điều khó hiểu nhất là tại sao Sakura-san lại cố chấp với tôi đến vậy? Chúng tôi quen nhau chưa được bao lâu, hơn nữa tôi hoàn toàn không nhớ mình đã từng nói lời nào khiến Sakura-san động lòng cả…
"Uây… ôi trời… nàng công chúa hội otaku này đúng là nội tâm kiên cường thật!"
"Chuyện này phải báo cáo cho Momo-chan ngay mới được!"
Kashiwada-kun… chẳng lẽ cậu đã làm gì khiến Sakura-san động lòng rồi sao?
Ể! Tớ có làm cái chuyện đó đâu chứ!
Đúng là Kashiwada-kun, bậc thầy “thả thính” có khác.
Đã có Tiểu Đào rồi mà còn tươi cười niềm nở với công chúa hội Otaku nữa chứ!
Đã bảo rồi mà, tớ có làm chuyện đó đâu chứ!
Thế là sau đó, tôi bị ba cô nàng kia cằn nhằn ròng rã suốt hai tiếng đồng hồ…