Tôi đặt tảng đá phẳng mà mình kiếm được xuống bên cạnh chiếc lều.
Tiếp theo, tôi đặt vỏ quả sopna đã phơi khô lên, rồi dùng một hòn đá to bằng nắm tay để bắt đầu nghiền nhỏ chúng ra.
Mặc dù việc nghiền vỏ sopna vốn dĩ cũng khá đơn giản, tuy nhiên do tôi còn là trẻ con nên hơi mất thời gian chút.ơ
Hì hục suốt từ sáng, cuối cùng thì đến tận giữa trưa tôi mới nghiền hết toàn bộ đống vỏ thành bột.
Sau đó, tôi lấy một chiếc lọ thủy nhặt được ra để đổ hết chỗ bột vào, bịt vải và dùng dây buộc lại rồi mới bỏ vào trong túi.
「Mệt quá đi~」
Hai tay tôi đều run quá rồi.
Chắc hôm nay không cầm nổi cái gì nữa mất.
Phù~, mệt thực sự ha.
Tôi phải dùng lực nhiều đến nỗi ngay cả những đầu ngón tay cũng tê rần hết rồi.
Nhưng mà, vậy là xong rồi.
Còn đâu là…… Pháp dược cho Sora thì chắc là để mai đi ha, lúc rời làng rồi ghé qua đó cũng được.
A~, thịt khô cũng sắp hết rồi nên phải mua bổ sung thôi.
「Được rồi! Đi mua thêm thịt khô thôi nào!」
Khi vào trong lều và cất tiếng gọi Sora, nhóc ấy liền nhảy pyon~pyon tiến về phía tôi.
Mặc dù nhóc ấy lúc nào cũng nhảy bắn hẳn lên, nhưng đã không còn bị đụng trúng trần lều như hồi đầu nữa.
Cỏ vẻ là nhóc ấy đã dần học được cách điều chỉnh phù hợp rồi ha.
Tôi bế Sora lên rồi đặt vào trong túi.
Dự định tôi sẽ khởi hành vào sáng ngày mai.
Trước đó, tôi muốn gửi lời chào tạm biệt tới hai người đã luôn giúp đỡ tôi là đội trưởng Oguto và đội phó Verivera.
Không biết hiện họ đang ở đau nhỉ?
Hay là tôi nên ghé qua khu vực trực của họ để gặp nhỉ?
Trên đường đi đến quầy bán thịt, tôi cũng thử ngó nghiêng xem có thấy đội trưởng Oguto hay đội phó Verivera ở đâu không.
Cũng không dễ gì để mà tự nhiên bắt gặp được ha.
「Ara, mừng nhóc tới」
「Cháu xin chào ạ」
「Xin chào? Oya? Nhóc hôm nay không đi săn à?」
「Ế~? Hôm nay cháu chỉ đến mua thịt khô thôi, mai là cháu phải rời làng rồi ạ」
「Ra vậy sao, tiếng quá nhỉ. Thịt của nhóc phân tách rất sạch, lần nào ta làm thịt khô cũng không phải bỏ phí phần nào cả. Ta thực sự cảm kích lắm đó」
「......Cháu xin cảm ơn ạ」
Vui quá.
Cố giấu đi khuôn mặt hiện đang hơi ửng đỏ, tôi tiến về phía kệ để thịt khô.
Dụ dự mất một hồi giữa túi nhỏ và túi lớn, cuối cùng tôi quyết định chọn túi lớn.
Thường thì chỉ cần 1 túi là đủ, nhưng tôi cũng dần ăn nhiều hơn nên lần này lấy hẳn 2 túi.
「Nhờ bác ạ」
「Đây. Của nhóc là 600 dal nhé. Còn đây là phần khuyến mãi cho nhóc vì đã luôn giúp chúng ta. Cảm ơn nhóc nhé」
「A~, cháu cũng xin cảm ơn ạ」
Bên cạnh hai túi thịt lớn tôi vừa mua là một túi nhỏ nữa.
Bên trong đó chứa đầy những mẩu vụn thịt khô.
「Đi đường nhớ cẩn thận. Coi chừng bọn nonoshi hay là quái vật đấy nhé」
「Vâng. Cháu xin cảm ơn hai bác ạ」
Tôi cúi chào thật sâu rồi rời khỏi hàng thịt.
Khẽ vô vào túi thịt khuyến mãi, sau đó tôi thẳng tiến về phía quảng trưởng.
「A, đây rồi. Ivy」
「N?...... Đội trưởng Oguto, xin chào ạ」
Tôi chợt nghe thấy có giọng nói vang lên từ xa.
Mặc dù có chút xấu hổ khi nghe tên mình bị gọi lớn, thế nhưng người đó lại chính là đội trưởng Oguto.
Bởi vì dù có nói gì thì cũng vô ích thôi.
「Ivy, ta có nghe ông già nói rồi. Nhóc sẽ đến Oltowa phải không?」
Phải rồi, tôi muốn gửi lời cảm ơn tới chú ấy.
Cũng may là tự nhiên bắt gặp ha.
「Vâng. Cháu xin cảm ơn vì luôn được chú giúp đỡ ạ」
Tôi cúi đầu thật sâu bày tỏ lòng biết ơn.
「Là do ta tự làm thôi mà…… Này, hay là nhóc cứ tiếp tục sống tại làng này đi」
「......Quả thực ngôi làng này rất đẹp ạ. Tuy nhiên bà lão thầy bói đã cưu mang cháu bảo rằng 『Hãy cứ đi và nhìn ra khắp thế giới này』, bản thân cháu cũng muốn được mở mang tầm mắt hơn nữa ạ」
「Vậy à. Được chứng kiến và học hỏi thêm nhiều điều chắn chắn là tốt rồi. Ta cũng từng là mạo hiểm giả nên hiểu mà. À mà phải rồi, thầy bói sao?」
「Vâng. Chính thầy bói ấy là người đã dạy cháu cách sinh tồn đấy ạ. Và người thầy bói ấy đã dặn cháu rằng hãy tới thị trấn nằm cạnh Vương đô nên cháu cũng muốn có thể thực hiện mong muốn đó」
「...... Ta hiểu rồi. Nếu điều đó đã là mong muốn…… của người thầy bói có ơn cưu mang, thì nên chấp nhận thôi nhỉ」
「Vâng. Cháu cũng muốn gửi lời cảm ơn tới đội phó Verivera nữa. Chú có biết chú ấy đang ở đâu không ạ」
「A~, giờ thì hắn đang bận rồi」
「?」
「Vướng ít việc ấy mà…… e~to」
N?
Là sao ta…… hay có lẽ nào là.
「Chú ấy, lại sắp nổi giận nữa phải không đó?」
「Yên tâm yêm tâm, không có chuyện gì nghiêm trọng quá đâu mà」
「Vậy thì đội trưởng Oguto cũng……」
「Nhiệm vụ của ta chính là huấn luyện cấp dưới~」
……Đội phó Verivera à, xin hãy cố lên nhé.
「Ano, chú có thể giúp cháu gửi lời cảm ơn tới chú ấy được không ạ?」
「Ou, cứ để đó cho ta!」
「Cháu xin cảm ơn ạ」
Vốn dĩ đang định trở về khu quảng trường, vậy mà chẳng hiểu sao tôi lại được đưa đến quầy hàng ăn và được cho tận 3 xiên nonoshi nướng.
Sau khi xoa xoa đầu tôi, đội trưởng Oguto mới rời đi.
Mà không, phải nói chính xác hơn là chú ấy bỏ trốn mới đúng chứ.
Tôi đảo mắt nhìn một vòng quanh làng trên đường thong dong quay lại quảng trường.
Chính bà lão thầy bói là người đã dạy tôi cách giao tiếp với người khác.
Bà ấy cũng dạy tôi cả cách thu thập thông tin, hay dạng người có hành vi nào là nguy hiểm.
Vào một ngày nó, bà ấy bảo tôi rằng 「Bà muốn con tới thị trấn liền kề với Vương đô, nhưng nếu con có thể tìm được một nơi nào đó có thể gắn bó lâu dài thì không cần đâu. Tuy nhiên, hãy tìm những người mà con có thể thực sự tin tưởng để mà có thể giãi bày hết mọi chuyện với họ nhé」.
Bản thân tôi khi ấy tự hỏi tại sao, chẳng phải cứ giấu đi thì sẽ tốt hơn ư.
Nhưng rồi, bà ấy nói tiếp 「Bí mật mấy rồi cũng có ngày lộ ra thôi. Để rồi đến khi ấy, điều mà con cần chính là một người luôn sẵn sàng ở bên và chiến đấu cùng con. Càng cố gắng giấu đi sẽ chỉ càng khiến con mất lòng tin với mọi người thôi」.
Còn để mà bảo rằng liệu tôi có thể kể mọi chuyện cho đội trưởng Oguto không thì…… chắc không thể đâu.
Tôi cũng biết rằng chú ấy là một người rất đáng tin cậy và luôn lo lắng đủ thứ cho tôi.
Chỉ là, tôi sợ.
Ánh mắt của cha mẹ, ánh mắt của toàn bộ dân làng, tới nay tôi vẫn không sao quên nổi.
Tới giờ tôi, vẫn chưa thể thực sự tin tưởng bất kỳ ai.
Có lẽ lằng tôi vẫn cần thêm thời gian, nhưng trong lòng tôi vẫn sợ rằng bí mật này sẽ có ngày bại lộ.
Nếu như có bất kỳ người nào khác bỏ chạy khỏi làng Latomi, rồi sẽ có ngày họ tới được ngôi làng này.
Và rồi khi đó, bí mật của tôi sẽ bị bại lộ.
……Tôi, yếu đuối.
Tôi lại nhờ về lần gặp mặt cuối cùng với bà lão thầy bói.
「Hãy cứ chậm rãi khám phá và mở rộng tầm mắt ra khắp thế giới. Và rồi trong quá trình đó, hãy dần trở nên mạnh mẽ hơn. Chỉ cần làm như vậy, chắc chắn con sẽ tìm kiếm được hạnh phúc. Mặc dù vậy, mưu cầu hạnh phúc là đúng, thế nhưng con cũng không nên vội vàng. Việc quá vội vàng có thể sẽ khiến con bị lầm đường lạc lối. Đặc biệt là đừng vội vàng trong mối quan hệ với người khác. Có đủ loại người với đủ thứ quan điểm khác nhau trên thế giới này. Điều mà con cần chỉ là từ từ học hỏi từ những điều đó thôi. Hãy tin vào sức mạnh của chính bản thân mình」
Liệu rằng tôi, có thể trở nên mạnh mẽ hơn không?
……Tôi muốn, gặp lại bà ấy quá.