Trans: Ccrabchan
----------‐-----------------------------------------------
Một tòa lâu đài nằm sâu trong cánh rừng.
Đêm nay, một buổi huấn luyện kinh khủng lại một lần nữa sắp bắt đầu.
"Kukukuku… Em nên từ bỏ việc kháng cự đi, Charlotte”
Trong căn phòng đen tối, bị che khuất bởi chiếc rèm cửa, ngay cả ánh trăng cũng không chiếu rọi qua được.
Một người đàn ông trẻ đứng trong phòng với ngọn nến trong tay.
Hắn trông khoảng chừng 20 tuổi. Gương mặt hắn được khắc họa bởi ánh nến, sắc nét, nhưng đôi mắt thì toát lên vẻ quỷ quyệt đáng khinh. Nụ cười trên gương mặt hắn đầy tà ác, đến mức khiến bất kỳ người phụ nữ hay trẻ em có tâm hồn yếu ớt nào cũng đều phải hét lên khi nhìn thấy nó.
Mái tóc của hắn chia làm hai bên có hai màu khác nhau; bên phải màu đen, bên trái màu trắng. Đôi mắt hắn đỏ như tơ máu. Cơ thể hắn cao lớn và mảnh khảnh, khoác lên người tấm áo choàng có mũ trùm, một phong cách ăn mặc thường thấy của pháp sư.
"Không, không… một thứ như vậy… không thể được….”
Một giọng nói run rẩy bật lên từ một thiếu nữ đang ngồi trên ghế.
Nàng là một cô gái xinh đẹp, trẻ tuổi hơn gã đàn ông một chút.
Mái tóc ánh kim của nàng dài ngang eo nhẹ nhàng gợn sóng giữa không trung, đôi mắt trong veo, xanh thẳm như bầu trời mùa hè.
Trên cơ thể của nàng, không thể nghi ngờ, đang mặc một chiếc váy ngủ được làm bằng chất liệu cao cấp.
Gương mặt đáng yêu như búp bê và cơ thể cân đối hoàn hảo, đầy tao nhã và quý phái.
Nàng thực sự xứng đáng với địa vị là một nàng tiểu thư trẻ đến từ một gia đình quý tộc.
Tuy nhiên, gương mặt xinh đẹp ấy đã bị biến dạng bởi nỗi sợ hãi.
Trong căn phòng tối, nàng ngồi đối diện với chiếc bàn được chiếu rọi bởi ánh nến heo hắt.
Khi nàng ấy nhìn thấy vật đó được đặt ở trên bàn, nàng co rúm lại trong sợ hãi, "Làm ơn xin hãy nghĩ lại, ngài Allen! Điều này thật sai trái!”
"Hmm, và ai là người quyết định điều đó?”,
Người đàn ông tên Allen nhếch mép đầy mỉa mai.
"Tôi là chủ nhân của lâu đài này, và em, chỉ là người hầu của tôi mà thôi. Nên, em sẽ phải nghe theo mệnh lệnh của tôi, kể cả khi em không thích việc đó đi chăng nữa.”
"Không thể nào…!”
"Hahahaha! Dù cho em có kêu la hay khóc lóc cũng không có tác dụng gì đâu!”
Allen cười phá lên điên dại.
Dấu vết thích thú hằn lên trên gương mặt tà ác khi hắn trêu đùa nàng thiếu nữ đáng thương.
Nàng thiếu nữ đáng thương, Charlotte, đã bị dồn vào đường cùng.
Thứ duy nhất nàng có thể làm là cố nén lại ánh mắt đầy sợ hãi của mình lên thứ đang được đặt trên bàn.
Lợi dụng sự giãy dụa đang dần yếu đi của nàng thiếu nữ, Allen đánh ra một đòn quyết định cuối cùng.
"Nào! Nhanh ăn món mì súp Ramen của em đi!”
Allen trỏ ngón tay vào một vật gì đó.
Nó là một bát súp đầy khói nghi ngút, nóng hổi.
Trong bát, những sợi mì vàng tương óng ánh ngập trong dòng nước súp trắng đục đậm đà. Nước súp được làm từ thịt heo thăn tràn vị, thêm vào đó là quả trứng luộc mềm, cùng với măng muối chua.
Dạo gần đây, một món ăn mới từ phương Đông đã trở thành đề tài trò chuyện của cả thị trấn. Món ăn đó được biết đến với tên gọi là Ramen.
Một hương thơm ngào ngạt lan tràn vào không khí từ bát súp đầy đặn.
Mùi hương đậm đà khiến chiếc bao tử của Charlotte reo lên đầy mong đợi.
Tuy thế, Charlotte nhà ta dứt khoát chống chọi lại cơn thèm ăn đến cùng. Nàng lắc đầu kiên định, với một gương mặt nhợt nhạt.
"Sắp đến giờ đi ngủ rồi ạ… nếu phải ăn một món súp nặng đô như vậy thì em sẽ không ngủ được mất!”
"Còn quá sớm để hối hận rồi!”
Allen chế giễu trong khi đẩy ra một xe đẩy đầy thức ăn mà hắn đã chuẩn bị sẵn cho thiếu nữ xem.
"Như em thấy đó, tôi đã mua rất nhiều kem trong cái thùng này! Em có thể ăn bao nhiêu tùy thích sau khi dùng xong bữa tối!”
"Ooh! Có cả topping trên mấy cây kem nữa này!”
"Oho… đúng như mong đợi, Charlotte của tôi. Ánh mắt em thật sắc sảo.”
Topping là những lát trái cây đầy màu sắc, bánh quy chocolate có nhân giống với mật ong, và nhiều hơn nữa.
Cùng với sự lựa chọn đa dạng về topping, điểm nhấn của món kem phải kể đến ba loại vị - vani, chocolate, và dâu tây.
"Với chúng, em có thể chế biến mọi loại kem parfait nguyên bản mà em thích. Sau khi làm xong, hãy chơi boardgame với tôi! Chúng ta sẽ thức xuyên đêm!”
"Nếu vậy thì chúng ta sẽ không thức dậy nổi vào buổi sáng mất!”
"Thật không may, em sẽ không đón được buổi sáng đâu.”
Bởi vì—
"Có tôi ở đây… em chắc chắn sẽ phải ngủ triền miên cho đến chiều!”
"Không thể nào…!”
"Hahaha! Đúng rồi đó, thét lên đi! Đó là tiếng thét mà tôi đang mong đợi!”
Tiếng sấm vang vọng phía xa từ ngoài cửa sổ như đang phản ứng lại với tiếng cười hãi hùng của tên ác nhân.
Ánh chớp làm tăng lên vẻ óng ánh của món súp.
Cuối cùng, nàng thiếu nữ không thể chống cự được nữa, nàng thì thầm lời xin lỗi với thần linh trong khi tay với lấy chiếc muỗng và đôi đũa.
Đây là một câu truyện kể về một tên pháp sư độc ác xấu xa đã dẫn dắt nàng thiếu nữ đáng thương lạc lối như thế nào!