"Tôi, Người Bị Phản Bội, Muốn Chìm Đắm Trong Tình Yêu Của Cô Bạn Thời Thơ Ấu Yandere ~ Đối Với Những Ai Đã Sa Ngã Vì Sự Phụ Thuộc, Thì Giờ Đã Quá Muộn Rồi ~"

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

(Đang ra)

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

Nanaten

Đây là một câu chuyện đời thường của những kẻ cuồng tăng ca, bị cuốn theo những áp lực của công việc và chỉ đơn giản là muốn ăn những bữa ăn ngon cùng nhau.

43 1139

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

(Đang ra)

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

Kagami Yuu

Sống chung một mái nhà với cô gái tôi thầm thương trộm nhớ, sao mà tinh thần tôi chịu nổi chứ!?Nhưng mà, sao thỉnh thoảng Sayaka lại lục lọi phòng tôi nhỉ?

4 1

Bride of the Demise

(Đang ra)

Bride of the Demise

Ayasato Keishi

Lời thề ấy lấp đầy khoảng trống trong tim Kou và cũng mở ra con đường cho họ dẫn đến tình yêu và bi kịch.

5 20

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

144 3727

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

29 115

Webnovel - Chương 31

Tôi rời khỏi lớp học học.

Một gánh nặng đã được trút bỏ khỏi vai tôi—tôi nghĩ vậy một lần nữa. Suốt thời gian qua, tôi luôn cảm thấy lạc lõng, nhưng giờ đây cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Bước chân tôi trở nên nhẹ hơn khi đi xuống cầu thang. Trước khi quay về lớp, tôi tình cờ chạm mặt một nữ sinh.

Là Rika.

“Cậu làm gì ở đây vậy?”

“Chính tớ cũng muốn hỏi cậu câu đó đấy, Masatoshi. Nhìn kìa, khóe miệng cậu đang nhếch lên kìa. Chuyện gì vui lắm à?”

Rika bị Kisaki gọi là “quái vật”. Tôi cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo, nhưng không thể phủ nhận rằng trong lòng vẫn còn chút bận tâm.

“Vui hay không thì cũng không phải chuyện có thể bàn ngay giữa hành lang thế này.”

“Tớ biết mà, Kisaki-san bị đá rồi đúng không?”

“Sao cậu biết được?”

“Tớ biết Masatoshi đang nghĩ gì.”

Tôi cười thầm trong lòng. Cậu ấy nói đúng thật.

“Tớ rất vui khi nghe điều đó. Thế là câu chuyện kết thúc rồi. Thật tuyệt. Cậu đã tự mình chấm dứt nó.”

“Rika, vốn dĩ không liên quan gì đến chuyện này, vậy mà cũng bị cuốn vào. Tớ thực sự xin lỗi.”

“Tớ không phải người ngoài cuộc đâu. Đây là vấn đề của Masatoshi, nghĩa là nó cũng là vấn đề của tớ. Chỉ là tớ đã can thiệp hơi quá, và đáng lẽ tớ nên suy nghĩ lại về điều đó. Giờ thì coi như hòa nhé.”

“Ừ.”

Nụ cười của Rika rạng rỡ hơn bao giờ hết. Đã lâu rồi tôi mới lại thấy nụ cười ấy. Trước đây, chứng kiến cậu ấy trong tuyệt vọng và nở nụ cười đầy u ám thật sự khiến tôi không thể chịu nổi.

“Hôm nay phải ăn mừng chứ. Kỷ niệm ngày cậu chia tay người yêu cũ.”

“Không cần thiết chút nào.”

“Không sao đâu. Chúng ta đâu cần ăn mừng mãi mãi. Chỉ hôm nay thôi, cậu có thể được tha thứ vì đã chế giễu bất hạnh của người khác.”

Cậu ấy có lý. Điều tôi sắp làm có thể khiến tôi trở nên giống Kisaki.

Nhưng tôi không thể không ăn mừng. Cuối cùng thì cuộc sống bình thường cũng đã quay trở lại.

“Hiểu rồi. Chỉ hôm nay thôi, tớ sẽ ‘rơi xuống địa ngục’, được chứ?”

“Dĩ nhiên. Địa điểm sẽ là nhà tớ.”

Tôi bắt đầu mong chờ đến sau giờ học.

Như tôi dự đoán, Kisaki đã không tham dự lớp học buổi chiều và phải rời trường sớm.

Ngay từ trước khi chúng tôi chia tay, cô ta đã bị dồn đến chân tường. Một khi quân vua đã bị chiếu tướng, thì không còn cách nào để tiếp tục nữa.

Trước khi đến nhà Rika, chúng tôi ghé qua siêu thị để mua đồ.

“Bánh kẹo, nước uống và nguyên liệu nấu ăn.”

“Tớ rất mong chờ món ăn do cậu làm đấy.”

“Cậu đặt kỳ vọng cao quá nhỉ?”

Rika nổi tiếng là một người nấu ăn rất giỏi. Tôi đã được thưởng thức vài lần, và lần nào cũng xuất sắc. Càng ăn nhiều, khẩu vị của tôi càng cảm thấy hợp với món ăn của cậu ấy hơn. Sự tận tâm của Rika trong việc chăm sóc người khác thực sự khiến tôi không khỏi bất ngờ.

Ngay khi bước vào siêu thị gần nhà, cậu ấy nhanh chóng lấy các nguyên liệu bỏ vào giỏ với những động tác thành thạo.

“Cậu có kế hoạch gì chưa?”

“Cậu nghĩ tớ đã tự nấu ăn bao lâu rồi? Mọi thứ đã được vạch sẵn trong đầu tớ hết rồi.”

“Tớ đúng là ở một cấp độ khác so với cậu, tớ toàn dựa vào đồ ăn sẵn thôi.”

“Cậu nói quá rồi. Chỉ là một lĩnh vực nhỏ thôi, còn Masatoshi làm được nhiều thứ hơn tớ mà.”

“Ừ thì… cậu nói cũng đúng.”

Tôi phụ trách phần đồ uống. Thứ chính là nước có ga. Không phải loại chai nhỏ trong máy bán hàng tự động, mà là loại chai lớn dùng cho tiệc tại gia.

Ngay cả đồ ăn vặt cũng đã chuẩn bị xong. Từ đồ ngọt đến cay, không thiếu thứ gì.

Mua xong hết mọi thứ, tôi vất vả xách túi đồ đi ra ngoài.

“Chúng ta mua cũng kha khá nhỉ.”

“Không sao đâu. Cậu biết sức ăn của tớ mà.”

“Dạ dày của cậu vẫn chưa có giới hạn à?”

“Lượng thức ăn trong hộp cơm trưa của tớ đang tăng dần từng ngày.”

“Cậu có khẩu vị đáng kinh ngạc thật.”

Bầu trời vẫn còn sáng, chưa đến lúc hoàng hôn buông xuống.

Tôi thoải mái ngồi trong phòng khách, vừa thư giãn vừa nhấm nháp vài món ăn vặt.

Tôi kể cho Rika nghe về cuộc nói chuyện với Kisaki. Cậu ấy có vẻ đã nghe được một nửa cuộc trò chuyện, nên việc kể lại cũng không mất nhiều thời gian.

Sau khi câu chuyện kết thúc, tôi rót một ly soda.

Cả hai ngồi trên ghế sofa, chạm cốc vào nhau.

“Chúc mừng chiến thắng của chúng ta.”

 “Ừ, cụng ly.”

Một tiếng "keng" vang lên lanh lảnh. Đá trong cốc khẽ lay động.

Uống được nửa ly, tôi mở lời trước.

“Ngon không? Ly rượu mừng chiến thắng.”

“Ừ, ngon lắm. Hình phạt đáng lẽ phải có đã không còn nữa. Masatoshi cuối cùng cũng được chứng kiến sự sụp đổ của cô ta—thứ mà cậu luôn mong chờ. Sao có thể không thấy tuyệt vời chứ?”

“Tớ cũng thấy vậy. Vì mọi chuyện đã kết thúc rồi.”

Nhưng có một điều tôi vẫn chưa thể gạt bỏ được.

“Màn kết thúc đó… vốn là thứ tớ không muốn Rika làm. Tớ đã nhờ cậu giữ im lặng, vậy mà cuối cùng tớ lại là người ra tay với cô ta. Chính điều đó khiến tớ thấy khó chịu.”

“Không sao đâu. Tớ cũng đã ‘ra tay’ với cô ta. Nên tớ cũng có tội như cậu vậy.”

“Ra tay với cô ta?”

“Tớ là người đã dồn Kisaki vào chân tường. Cậu biết điều đó mà, đúng không?”

Tôi biết chứ. Không đời nào Rika lại không nhúng tay vào chuyện này.

“Có vẻ như trong lòng cậu vẫn còn chút áy náy. Tội lỗi đã gây ra thì không thể trốn tránh được. Dù có là người mà cậu không thể tha thứ, thì những lời cay nghiệt cậu thốt ra cũng là một tội lỗi.”

“Cuối cùng thì… đúng là vậy.”

“Nhưng chẳng sao cả, Masatoshi.”

Rika nhẹ nhàng đặt cốc xuống sàn, rồi tiến lại gần tôi.

Cậu ấy đưa tay chạm vào đầu gối tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói êm dịu cất lên.

“Chúng ta không thể quay lại quá khứ. Nhưng Masatoshi là tớ, và tớ cũng là Masatoshi. Vậy nên, chúng ta có thể cùng nhau gánh chịu tội lỗi này.”

“Cùng nhau gánh chịu tội lỗi…”

Tôi có chút nhột nhột. Nhưng cảm giác ấy không dẫn đến một loại niềm vui khác.

Trong mắt tôi lúc này, Rika giống như Đức Mẹ Maria—một người ôm trọn mọi thứ và làm dịu đi trái tim đang chao đảo của tôi.

“Kisaki là một sự tồn tại đáng ghê tởm đối với tớ, một thứ mà tớ muốn xóa bỏ. Nhưng đồng thời, tớ cũng cảm thấy thương hại cô ta, vì cô ta chỉ có thể sống một cách thảm hại như thế.”

“Tớ cũng nghĩ vậy. Chỉ một chút thôi, như một nhúm muối vậy.”

“Vì cô ta không thể yêu Masatoshi một cách trọn vẹn, tớ sẽ càng trân trọng cậu hơn.”

“Rika…”

“Là vì tớ có một tính cách xấu xa. Nếu tớ có thể có được Masatoshi nhờ vào cô ta, tớ sẽ không ngần ngại. Đó là lý do tớ tổ chức bữa tiệc này. Tớ cũng là một người tồi tệ.”

Bàn tay đang vỗ nhẹ đầu gối tôi chợt dừng lại.

Cậu ấy nhìn tôi với đôi mắt long lanh như một chú cún con.

Cậu muốn gì từ tôi, Rika?

Tùy thuộc vào cách tôi trả lời, có thể cậu ấy sẽ tự hủy hoại chính mình. Tôi sợ rằng cậu ấy sẽ đi sai đường.

Dòng suy nghĩ của tôi cứ kéo dài bất tận, nhưng câu trả lời lại rất rõ ràng.

“Đừng phủ nhận chính mình. Rika, cậu là người nên ở bên cạnh tớ.”

“Tớ biết mà. Vậy là tớ không sai, đúng không?”

“Không, cậu không sai. Tớ chắc chắn đấy.”

Tôi không biết liệu đây có thực sự là điều đúng đắn hay không.

Nhưng tôi chắc chắn rằng Rika muốn nghe câu trả lời đó.

Và tôi cũng muốn cậu ấy trả lời như vậy.