Tôi đói.
Ừm, nếu nói chính xác thì thật ra tôi không thật sự đói.
Nghe có vẻ vô lý, nhưng đó là cảm giác của tôi lúc này.
Dù hầu như bỏ bữa sáng và bữa tối, chỉ ăn trưa ở học viện, tôi vẫn không cảm thấy đói chút nào.
Có khi tôi có thể bỏ luôn cả bữa trưa mà vẫn ổn ấy.
Nhưng vì tôi đã quen ăn sáng, trưa và tối đều đặn mỗi ngày, nên đây giống như cơn đói về mặt tâm linh hơn là thể xác.
Tôi lấy phần “bữa sáng” của mình ra.
Tôi đã chia một chiếc bánh macaron thành hai mươi phần, ăn một mẩu nhỏ cho bữa tối hôm qua, và một mẩu khác cho bữa sáng hôm nay, còn lại 18 mẩu.
Mười tám. Nghĩ đến thôi là muốn nổi điên.
Theo thông tin đáng tin cậy từ CIA, một nữ sinh trung học có sức mạnh chiến đấu tương đương với hai binh sĩ đặc nhiệm, và nếu có ba nữ sinh cùng hợp sức thì họ có thể hạ cả một chiếc xe tăng.
Nhưng tôi không phải là một nữ sinh trung học bình thường.
Đã tinh thông võ thuật Goryeo và còn có khả năng phun lửa từ cơ thể, sức mạnh của tôi ít nhất phải bằng ba nữ sinh trung học.
Nói cách khác, tôi có thể đối đầu với cả một chiếc xe tăng một mình.
Vậy mà một phần nhỏ chỉ bằng 1/20 của chiếc bánh macaron thì làm sao đủ để tiếp năng lượng cho một “chiếc xe tăng” như tôi chứ?
Tôi bỏ mẩu macaron vào miệng, nhấm nháp vị ngọt của nó cho đến khi tan hết, sau đó mặc đồng phục và ra khỏi phòng, quyết định sẽ ghé mua thực phẩm trên đường về nhà hôm nay.
Khi đến trường, tôi lại thấy lớp trưởng đang quét sàn lớp học.
Cô ấy giật mình khi thấy tôi bước vào.
Trông có vẻ cô ấy khá nhút nhát.
Không giống hôm qua, hôm nay tôi không có lý do gì để lên phòng giáo viên, nên tôi chỉ ngồi xuống chỗ mình. Lớp trưởng ngập ngừng tiến lại gần và chào tôi.
"À, chào cậu?"
"Chào cậu."
Thấy cô ấy nhút nhát như vậy rất đáng yêu, nên tôi mỉm cười đáp lại, khiến cô ấy đỏ mặt.
Lớp trưởng trông rất dễ thương khi ngượng ngùng.
Cô ấy tiếp tục quét xung quanh chỗ tôi ngồi, mặt vẫn còn ửng hồng.
…Thấy cô ấy chăm chỉ quét dọn như vậy, tôi cũng thấy ngại khi chỉ ngồi không.
Tôi đứng dậy, lấy một cây chổi từ tủ dụng cụ và cùng cô ấy quét lớp.
Lớp trưởng có vẻ vui khi được làm việc chung, mỉm cười suốt trong lúc quét dọn.
Khi chúng tôi quét xong, những học sinh khác cũng bắt đầu đến.
Không hiểu sao một vài học sinh chưa từng nói chuyện với tôi cũng chào hỏi tôi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cái hào quang của kẻ cô độc đã biến mất chỉ vì tôi trở thành bạn với Sylvia sao?
Tôi gật đầu đáp lại lời chào của họ.
"Chào buổi sáng, Scarlet."
Tôi phớt lờ lời chào của Yoon Si-woo.
___
Đến giờ học lịch sử.
Giáo viên dạy lịch sử trông như một chiến binh kỳ cựu bước ra từ chiến trường vậy.
Gương mặt ông có một vết sẹo lớn, cả hai cánh tay đều là tay giả, và một chân cũng là chân giả.
Thật lòng mà nói, ông trông giống người nên dạy cách đánh nhau và săn quái vật hơn là dạy lịch sử.
Nhưng trái ngược với ngoại hình, giọng nói của ông lại rất nhẹ nhàng, ôn tồn khi giảng bài, không bao giờ lớn tiếng.
Lớp học lịch sử tại học viện: thường thì đây là tiết học giải thích về thế giới này.
Dù tôi đã đọc qua nội dung trong sách, trực tiếp nghe giảng lại thấy vô cùng tẻ nhạt.
Chỉ là các sự kiện về thời gian phù thủy xuất hiện, quái vật nào xuất hiện và ở đâu, vân vân mây mây…
Ý thức của học sinh rõ ràng đã trôi lơ lửng lên tới chín tầng mây, và giáo viên cũng nhận thấy điều đó, ông thở dài rồi ngừng viết chữ trên bảng.
"Thầy biết những bài giảng này có phần nhàm chán. Điểm lịch sử không quan trọng trong tiêu chí trở thành anh hùng, nên thầy hiểu nếu các em không hứng thú. Thầy cũng sẽ không ép buộc các em phải chú ý."
Ông nhìn quanh lớp và chỉ một học sinh ngồi bàn đầu.
"Em kia, em có biết vì sao biểu tượng của học viện là một chiếc khiên không?"
"Dạ! Là vì chiếc khiên đại diện cho việc đứng vững ở tuyến đầu ạ."
Giáo viên gật đầu.
"Chính xác. Một chiếc khiên chỉ có ý nghĩa khi nó luôn đứng ở phía trước. Nếu nó đứng ở hàng phía sau, nó sẽ trở nên vô dụng. Vì vậy, các em cũng nên cố gắng đứng ở tuyến đầu như một chiếc khiên. Chắc chắn giáo viên dạy môn 'Tinh thần Anh Hùng' đã nhấn mạnh điều đó."
Vài học sinh bật cười.
Có lẽ họ lại nhớ đến cô giáo viên nhiệt huyết đã giảng suốt hai tiếng vào ngày đầu tiên.
Đó là một cô giáo với bầu không khí niềm nở và đáng yêu, luôn hỏi đi hỏi lại, “Các em đã hiểu chưa?”
Khác với cô ấy, người thầy này có phong thái hoàn toàn khác biệt.
"Thầy tin rằng mục đích của môn lịch sử không khác mấy so với môn 'Tinh thần Anh Hùng'. Nếu có đọc sách giáo khoa, các em sẽ thấy rằng chúng ta vẫn còn tồn tại hôm nay là nhờ vào những hy sinh cao cả của những người đi trước. Lịch sử là sự nhìn lại và ghi nhớ những hy sinh ấy."
Những lời nói của thầy mang sức nặng đặc biệt khi ông là một cựu chiến binh với những bộ phận giả. Điều này khiến các học sinh chú ý hơn.
"Nếu có một điều thầy muốn các em học được từ lớp này, thì đó là điều này."
Ông dừng lại một chút rồi nói tiếp.
"Đừng nghĩ về sự hy sinh như một điều gì đó quá cao cả."
Các học sinh nhìn nhau bối rối, nên ông giải thích thêm.
"Thầy không hề xem nhẹ các anh hùng trong sách giáo khoa. Họ đã làm những điều đáng ca ngợi, và chúng ta có hòa bình hiện tại là nhờ họ."
Ông mở ra một cuốn sách giáo khoa.
"Nhưng đừng nghĩ rằng họ hành động anh hùng vì họ là những người phi thường. Họ cũng giống như các em thôi. Để có thể hy sinh mà không chút do dự, hãy nhớ rằng hy sinh không phải là một hành động cao cả mà là một điều tự nhiên nên có. Hãy ghi nhớ điều đó, và thầy sẽ bỏ qua việc các em có ngủ hay mơ màng trong lớp của thầy."
Nói xong, ông hắng giọng một tiếng.
"Thầy nói đủ rồi. Phần còn lại có thể học từ giáo viên môn 'Tinh thần Anh Hùng'. Chúng ta tiếp tục bài giảng."
Người thầy tiếp tục giảng bài với giọng điệu trầm ấm như trước.
Không như lúc trước, các học sinh bắt đầu tập trung lắng nghe hơn, suy tư hơn.
Còn tôi thì… đang nghĩ về việc Sylvia thật xinh đẹp.
Mọi thứ khác chẳng quan trọng.
"Ah, mình muốn ăn tráng miệng quá."
Sau bữa trưa, Sylvia tự lẩm bẩm.
Giống như một học sinh học thuộc lòng bài học ba năm của trường có thể đọc lại chúng đều vanh vách, sau ba ngày làm bạn với Sylvia, tôi cũng dần hiểu được những suy nghĩ của cô ấy.
Câu nói đó đang ám chỉ là cô ấy muốn ăn đồ ngọt!
Cô ấy không nhờ tôi mua, nhưng tôi đâu thể bỏ qua cơ hội này!
"Mình sẽ đi mua bánh macaron."
Tôi nói với Sylvia rồi gần như ngay lập tức phóng ra cửa hàng bánh ngọt.
Cử động từ lúc đứng dậy đến khi chạy ra ngoài nhuần nhuyễn đến mức khó tin, không có chút ngập ngừng nào.
Ah, có phải tôi đã lĩnh hội được tinh túy của tình bạn rồi không?
Khi tôi trở lại với bánh macaron trong tay và đưa cho Sylvia, cô ấy có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nhận lấy.
"Oh, ừm... cảm ơn nhé?"
Cảm giác được người khác đáp ứng mong muốn mà không cần phải nói ra thế nào?
Nếu cứ tiếp tục thế này, có khi tôi sẽ trở thành người bạn không thể thiếu của Sylvia luôn ấy chứ.
‘Hah, thật phiền toái khi phải ra cửa hàng… Mình không thể sống thiếu Scarlet được!’
Suy nghĩ tà ác ấy lướt qua đầu khiến tôi cười thầm, nhưng Yoon Si-woo và lớp trưởng đều nhìn tôi chằm chằm.
Họ phát hiện ra rồi sao?
Tôi nhanh chóng che giấu biểu cảm trên gương mặt mình, lo rằng họ có thể nhận ra âm mưu mờ ám của mình.
Nét mặt của họ trở nên ngờ nghệch khó hiểu.
Sau giờ học, đã đến lúc tôi thực hiện kế hoạch quan trọng.
Trên đường về, tôi ghé qua một siêu thị giảm giá gần nhà.
Tôi phải tìm thực phẩm đủ chất lượng để có thể gọi là ra hồn trong phạm vi còn lại của 7,000G.
Khu vực thịt.
Không cần nhìn cũng biết.
Với số tiền hiện tại, thịt là một thứ xa xỉ.
Mua thịt có thể làm tôi thấy vui, nhưng đó cũng sẽ là bữa ăn cuối cùng của tôi.
Hải sản? Cũng không thể.
Giá đắt hơn thịt mà lượng lại ít.
Tôi đi nhanh qua các khu vực khác cho đến khi dừng lại ở khu rau củ.
Tại đây, tôi thấy một biển quảng cáo.
[Đại Hạ Giá! 300 gram giá đỗ chỉ với 1,000G!]
Tôi cảm giác như đây là định mệnh.
Chính nó.
Không còn gì phải đắn đo nữa.
Giá đỗ có thể bảo quản khoảng bốn ngày nếu biết cách.
Nếu tôi chỉ ăn giá đỗ cho đến khi nhận trợ cấp tháng tới?
Kỳ diệu thay, nó vừa khớp với số tiền còn lại là 7,000G!
Tôi cảm thấy như đây là kế hoạch đã định trước của ông trời, như thể bó giá đỗ này để dành riêng cho tôi.
Tôi mua giá đỗ và trở về nhà.
Về đến nhà, tôi đứng trước bếp.
Tôi đổ nước vào nồi và đặt lên bếp.
Tôi bật bếp lên và đợi nước sôi.
Khi nước sôi, tôi sẽ luộc giá đỗ.
Thực ra tôi muốn xào chúng cơ, nhưng tôi không có nguyên liệu hay gia vị để nấu ăn.
Không có dầu, không có muối hay đường đơn giản.
Tủ lạnh cũng trống không.
Trông như thể một căn phòng hoang không có ai sống vậy.
Để sống được thế này, chắc hẳn người đó phải là khách hàng VIP của các ứng dụng giao đồ ăn hoặc chuyên gia ăn ngoài, nhưng nơi này không mang đến cảm giác của một người chủ giàu, nên tôi đoán rằng mình nhập vào cơ thể này ngay sau khi dọn đến đây.
Mải mê suy nghĩ, nước đã bắt đầu sôi sùng sục.
Tôi rửa giá đỗ rồi cho vào nồi.
Theo lý tưởng, phải nhặt bỏ phần rễ để tạo độ giòn ngon hơn, nhưng với tình cảnh hiện tại, tôi không thể lãng phí bất kỳ thứ gì.
Tôi không luộc chúng lâu lắm.
Chỉ đủ để làm mềm nhẹ nhưng vẫn giữ được độ giòn.
300 gram giá đỗ luộc vừa chín tới.
Đây là lương thực quý giá của tôi cho bốn ngày tới.
Tôi lấy ra một ít, chưa đến một phần mười, phần còn lại cất vào tủ lạnh.
Hôm nay tôi phải ăn dè sẻn.
Vì cuối tuần tôi không đến trường và sẽ ở nhà, tôi phải dự trữ đủ cho các bữa ăn.
Tôi cố gắng cưỡng lại cảm giác muốn nhét đầy miệng và thay vào đó nhặt từng cọng giá một.
Tôi nhai thật chậm, cảm nhận độ xơ của từng cọng giá.
Nhai từ từ, tôi phát hiện ra chút vị ngọt nhẹ nhàng.
Tôi ước gì có thể nhai chúng mãi mãi, nhưng giá đỗ không phải kẹo cao su.
Trong lòng trào dâng cảm giác tiếc nuối khi nuốt phần cuối, tôi lại nhặt một cọng giá khác.
Cứ thế, tôi nhai đến khi chén sạch phần nhỏ tôi đã lấy ra.
Nhai chậm giúp tôi cảm thấy hơi no.
Tôi kết thúc bữa ăn bằng một mẩu vụn macaron mà tôi đã chia thành hai mươi phần.
Một bữa ăn thỏa mãn mang đến niềm hạnh phúc.
Đây đúng là niềm vui giản dị.