Tôi muốn biến thành một Uma Musume vô tư tóc xám mềm mịn và quyến rũ Trainer của tôi!

Truyện tương tự

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

291 16098

Hôm Nay Tiên Ma Đăng Ký Kết Hôn Chưa?

(Đang ra)

Hôm Nay Tiên Ma Đăng Ký Kết Hôn Chưa?

Katena

À đúng rồi, ngoài giấy kết hôn còn có giấy sinh con với giấy kế hoạch hóa gia đình nữa…

5 2

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

(Đang ra)

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

Karasuma Ei

“Nếu như là ở thế giới này, mình sẽ có thể trở thành người hùng mạnh nhất!” Một bản hùng ca về một otaku phim siêu nhân trồi lên từ vực thẫm để thực hiện ước mơ của mình, trong khi nghiền nát kết cục

206 14762

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

(Đang ra)

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

Ngửi Hương Nhận Cáo - 闻香识狐

…Thế mà ai ngờ được - từng người, từng người một, lại bắt đầu hối hận rồi quay về tìm hắn?

24 50

Bắt đầu! Cấp Junior! - Chương 1: Tôi biến thành một Mã Nương dễ thương tóc xám mềm mịn

Chương 1: Tôi biến thành một Mã Nương dễ thương tóc xám mềm mịn

 “Ughhh... Ước gì mình biến thành một Mã Nương dễ thương, tóc xám mềm mịn và khiến mấy tên tầm thường đổ mình cái rụp nhỉ...”

Cơ mà, cái này hình như xuất phát từ cái ảo mộng khúm núm và ngu ngốc của một thằng otaku như tôi.

Uma Musume. Một hiện tượng phi thực tế, khi mà các chú ngựa đua ngoài đời thực đã “nhân hóa” thành gái alime. Ngồi kể ra thôi cũng thấy cringe hết cả người.

Nói chung là, mấu chốt của câu truyện các Mã Nương này là họ sẽ xây dựng tình cảm với những Huấn luyện viên – những cộng sự con người của họ - thông qua những khoảng thời gian dành ra cùng nhau.

Bằng cách nào đó, một thằng làm công ăn lương như tôi lại bị cuốn vào thế giới hư cấu này. Ờ... thì... tôi cũng muốn biến thành một Mã Nương và khiến cho một tên nào đó phát cuồng vì mình.

Thôi nào, cái này đúng là một ảo tưởng genben hết sức ghê tởm. Cơ mà, biết sao được? Có thằng con trai nào mà lại không muốn biến thành một cô gái dễ thương và chơi đùa với trái tim của một ai đó bằng ngoại hình của mình chứ?

 “Tôi đường đường chính chính muốn biến thành một Mã Nương dễ thương và xoay tên HLV của mình như chong chóng á~~~”

Sau khi viết rồi xóa mấy dòng ấy trên Twitter, tôi ném chiếc điện thoại của mình ra một góc rồi với tay tắt đèn. Rốt cuộc thì đây vẫn chỉ là một lời càm ràm ảo tưởng của một thằng otaku đầu có vấn đề thôi. Một “nỗ lực” đáng khinh bỉ để thoát khỏi thế giới này và đắm chìm vào thế giới online. Thôi nào, ngoài kia có một đống người cũng đăng mấy cái như này còn gì.

Vì thế cho nên là...

Tôi không nghĩ nó sẽ trở thành sự thật.

Đến bây giờ thì tôi đã quên sạch về bài đăng đấy rồi. Nằm yên trong chăn ấm nệm êm, tôi từ từ chìm vào giấc ngủ.

________________________________________

Khi tôi tỉnh dậy, trước mắt tôi là một trần nhà hoàn toàn xa lạ.

Tôi đang ngủ lại nhà một thằng bạn nào đó sau khi quá chén à? Tôi kéo chăn lên và cố gắng che chắn mình khỏi luồng không khí lạnh trong phòng. Tôi lấy tay mò xung quanh tìm điện thoại, cơ mà chả thấy đâu hết.

“...Hả?”

Thông thường thì buổi sáng của tôi bắt đầu bằng việc lướt điện thoại trong vô thức và vào game “Uma Musume: Pretty Derby” làm nhiệm vụ hằng ngày. Không có cái đấy nên tâm trạng hiện giờ của tôi khá tệ. Tôi vừa gầm gừ vừa đạp chăn –

Và khi ấy thì tôi mới nhận ra một điều kỳ lạ.

(... Ê, sao tóc mình lại trắng bóc vậy?)

Mắt tôi lóa lên một ánh sáng trắng. Tôi nắm lấy một sợi tóc – mềm, mượt, và chắc chắn là dính chặt vào đầu tôi. Mà không chỉ là một vài sợi thôi đâu. Chúng rất dài. Và chúng trắng toát. Gì vậy? Tôi mới U30 thôi đấy !? Chắc là già khú đế thật rồi...

Tôi nằm lại xuống giường trong cơn tuyệt vọng. Ugh... ít nhất thì chăn ấm là sướng rồi.

……

Nhưng khi tôi trùm chăn qua đầu, tôi lại nhận ra một điều khác.

(Chờ đã, tay mình sao lại... bé dữ vậy?)

Tôi hoài nghi nhìn vào bàn tay mình. Không có chuyện đây là tay của một thằng đàn ông được. Đôi bàn tay trắng, mịn màng, tưởng như là xuyên thấu. Không có chút dấu hiệu nào của sự thô ráp thường thấy – chỉ còn lại những ngón tay thanh toát với bộ móng được chăm chút kỹ càng. Như kiểu... như kiểu tay con gái vậy.

...Rồi rồi, đi hơi xa rồi đấy.

Không có chuyện qua một đêm mà tóc đen biến thành tóc trắng, hay là bàn tay tôi lại nhỏ đi trông thấy như này được. Còn nữa, ký ức của tôi về cách mà tôi trở nên như này không hề tồn tại. Tệ rồi đây.

Tôi bắt đầu nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, và giờ đây cơn buồn ngủ cũng đã tan biến. Tôi đạp chăn và nhảy ra khỏi giường.

“Ui da–”

Giọng của tôi chắc chắn là giọng con gái. Bộ đồ ngủ tôi đang mặc chắc chắn là đồ con gái. Và ở góc kia, là một đứa con gái nào đó đang ngủ trên một chiếc giường khác.

Não tôi bắt đầu chập mạch.

Trong cơn hoảng loạn, tôi mò quanh căn phòng – cho đến khi tôi thấy một chiếc gương cầm tay nằm trên mặt bàn.

Tôi như thấy trước một điềm báo long trời lở đất ập đến.

Tôi run rẩy cầm chiếc gương lên... và nhìn vào đó.

"——!?"

Đập vào mắt tôi là một Mã Nương đẹp mê hồn, đang trố mắt ngạc nhiên. Cô ấy – không, chính là tôi – có mái tóc bob ngắn, màu xám suôn mượt, đôi mắt màu thạch anh tím, mũi nhỏ, và đôi môi bé xinh trông chỉ muốn nhéo một cái.

Ê SAO MÌNH ĐÁNG YÊU DỮ THẦN VẬY NÈ?!

Đến cả phản ứng của tôi cũng dễ thương chết người. Cái quái gì vậy?! Mình trông đáng yêu như này từ bao giờ vậy ?! Ê từ từ - sao lại có thể dễ thương đến cỡ này vậy?! Cơ mà, đôi tai ngựa này là của mình sao? Tôi đưa tay lên đôi tai (chắc là to tầm của Rice Shower) và chọc nhẹ một cái.

“À... hiểu hiểu.”

Chúng cũng kiểu như tai mèo hay tai thỏ gì đấy. Điểm khác biệt duy nhất khi tôi chạm vào là nó nhột, vì đó là tai tôi mà. Phần lông màu xám cũng siêu cấp mềm mịn. À, tôi còn chạm thấy cả phần sụn nữa.

"Ohhhh shiiit—"

Để mà nói thì khả năng thích nghi của tôi đối với mấy tình huống điên rồ như này cũng khá tốt, đến mức phi thực tế. Tôi có thể vừa bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của chính mình, sau đó tôi có thể làm đủ loại mặt xấu trước gương luôn rồi.

Mặt tức giận. Mặt cười. Mặt lạnh tanh. Mặt khóc nhè (ờ thì cũng không phải là tôi là kiểu người có thể bảo khóc là khóc được). Cơ mà mình dễ thương quá đi.

Còn cơ thể tôi thì sao?!

Ê, cái này to vậy á? Thật sự là to cỡ này á?

“Apollo-chan... cậu làm gì vậy?”

“!?”

Khi tôi còn đang kiểm tra cơ thể mình từ trên xuống dưới, cô bạn ngủ ở giường bên kia bỗng nhiên cất tiếng. Mà cậu là ai? Và “Apollo-chan” là ai nữa?

Tệ rồi đây. Tôi chả hiểu cái đầu cua tai nheo gì cả!

“Tớ - ờ thì... ờ thì... chuẩn bị đến trường! Haha...!”

Tôi cố gắng nói cho qua chuyện, cơ mà cô bạn tóc màu hạt dẻ còn đang dụi mắt thì nghiêng đầu nhìn tôi.

 “Apollo-chan à... hôm nay là thứ Bảy. Không phải đến trường.”

…Ah.

Mới nói được có một câu mà tôi dường như đã đào hố chôn mình rồi

Tôi là đâu? Đây là ai ? Tôi mở miệng đã nói về trường như một con ngố, dù cho tôi cũng chẳng biết “trường” ở thế giới này là gì.

…Thôi thì, chắc là có gì khai nấy vậy. Nếu đằng nào những lời nói dối cứ chồng chất lên nhau, thì thà rằng ngay từ đầu đừng có gian dối đi.

“… Nghe này, tớ xin lỗi, có vẻ tớ mất trí nhớ rồi.”

“C-Cậu… không nhớ gì cả sao?”

“Không...”

“Cậu chắc không? Có tên lang băm nào tiêm cho cậu cái gì không?”

“Tớ không biết nhiều đến mức đấy…”

Tôi cố rặn một nụ cười nữ tính trên mặt trong khi kể mọi chuyện ra.

“Hmmmm… tớ hiểu rồi.”

Bạn cùng phòng tôi – Green Titan – đang chống cằm trên tay.

 “Tóm lại, cậu bị mất trí nhớ siêu nghiêm trọng, và cậu đang ngơ ngơ không biết gì, đúng không?”

“Ờ… chắc vậy.”

“Cậu vẫn ổn chứ?”

“Chắc là tớ xoay sở được thôi. Xin lỗi vì đã kéo cậu theo chuyện này”

 “Có gì mà phải xin lỗi cơ chứ!”

Tóm lại, tên tôi là Apollo Rainbow. Đây là Học viện Training Center Mã Nương Nhật Bản, gọi tắt là Tracen. Và Green Titan và tôi là học sinh ở đây. Bây giờ đang là tháng Tư, ngay sau lễ khai giảng.

… Và tôi không có bất cứ ký ức gì về những thứ tôi vừa nói.

Theo lời của Green Titan, tôi trước đây – Apollo Rainbow hàng thật giá thật – đã nhập học vào Tracen với ước mơ “trở thành Mã Nương chạy đường dài mạnh nhất”. Nếu như “tôi trong quá khứ” đáng tin cậy thì tôi có tài năng trong việc chạy đường dài. Giờ đây, mục tiêu của tôi sẽ là “Trở thành Mã Nương chạy đường dài mạnh nhất!”

Và tất nhiên là, giờ đây tôi đã là một Mã Nương dễ thương cỡ này, thì tôi muốn trêu đùa với một huấn luyện viên nào đó.

Cơ mà, sắp tới có một thứ gọi là Cuộc đua tuyển chọn. Dù sao thì, tôi đã nhập học thành công vào Tracen Trung khu, thì tôi cũng phải có năng lực ra gì chứ. Trong giới đua ngựa, chỉ một phần rất nhỏ các ngựa đua có thể chạy trận ra mắt tại Trung khu, đúng chứ? Như vậy có nghĩa là tôi, Apollo Rainbow, là một Mã Nương rất có năng lực. Aha, mọi chuyện đều ổn!

________________________________________

…Tôi là một con ngốc. Đồ đại ngốc chính là tôi.

“MÃ NƯƠNG THẮNG CUỘC CHÍNH LÀ SPECIAL WEEK!!! Cô ấy đã toàn thắng tại Cuộc đua tuyển chọn và cho các đối thủ còn lại hít khói toàn tập!”

Tôi bị ghép vào trận đua có Spe-chan. Và tôi mới nhận ra là tôi đang ở trong cùng thời điểm với một thế hệ được gọi là “Thế hệ Vàng”, bao gồm những Mã Nương mạnh nhất. Tôi quá tập trung vào việc thích nghi với cuộc sống mới mà quên mất những bạn cùng trang lứa xung quanh mình.

Special Week. Grass Wonder. El Condor Pasa. Seiun Sky. King Halo…

Từ đường chạy ngắn đến đường dài, cả đường đất… thế hệ này toàn quái vật thôi.

“Hộc – hộc… Họ… nhanh quá…!”

Tôi sụp đổ trên sân cỏ, cố đưa tay lau đi từng giọt mồ hôi đang tuôn như suối. À, kết quả á? Đứng nhất, từ dưới lên.

Cũng chẳng bất ngờ lắm. Bằng cách nào đó, tôi quên sạch từng điều cơ bản nhất về chạy đua, thứ được coi là bản năng của các Mã Nương, và tôi cũng không biết cách để chạy cho đường hoàng. Cơ mà… nhìn cảnh Special Week được bao quanh bởi các huấn luyện viên khiến lòng tôi đau nhói.

Chết tiệt.

Tôi muốn trở nên mạnh mẽ. Tôi muốn chiến thắng, tôi muốn được khen ngợi. Tôi muốn “chơi đùa” với trái tim của một huấn luyện viên!

Nhưng mà nếu không có thứ hạng tử tế trong Cuộc đua tuyển chọn, thì không đời nào tôi có thể có huấn luyện viên được. Không có huấn luyện viên nghĩa là không thể tham gia trận ra mắt. Và Học viện Tracen là một nơi vô cùng khắc nghiệt, nơi mà chỉ có kẻ mạnh nhất mới có thể tỏa sáng.

…Có vẻ như tôi đã quên cả điều đó.

Trong game, chiến thắng là một điều vô cùng đơn giản. Còn không cần phải cố - chỉ cần bấm nút là có thể đào tạo ra một Mã Nương bất bại. Nhưng ở đây thì khác. Nhiệt lượng tỏa ra từ các Mã Nương khác cùng với khao khát chiến thắng của họ là thứ mà từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy.

Đây không phải là một thế giới dành cho những nỗ lực nửa vời.

"Haah… haah…!"

Special Week thì khỏi nói, nhưng mà cả hạng 2 và hạng 3 cũng được các huấn luyện viên săn đón. Tất nhiên là ít hơn là Spe-chan, nhưng tài năng của họ là không thể phủ nhận.

…Tôi bắt đầu thấy ghen tị.

Tôi muốn là người mà họ phải tranh giành để có được. Tôi muốn cho những Mã Nương khác phải hít khói.

Nhưng điều đó… lại không xảy ra.

“Đây là… giới hạn năng lực của mình sao…?”

Không. Đây chắc chắn không phải là mức trần năng lực của tôi. Tôi vẫn có thể phát triển. Bắt buộc phải vậy.

Để mà nói thì, mọi thứ từ đầu đều chống lại tôi. “Ê thằng kia, cho mày mượn cơ thể của Mã Nương này, không đi kèm hướng dẫn sử dụng đâu mà đọc, và ra đấy chạy hết tốc lực đi!” Tôi không muốn lấy lý do lý trấu, nhưng mà tôi có vẻ bị ném vào một viễn cảnh tồi tệ.

Cơ mà tôi vẫn có một lợi thế.

Tôi biết trước được tương lai.

Tất cả những chặng đua quan trọng – ví như Satsuki Sho, Tokyo Yushun/Derby Nhật Bản, Kikuka Sho, hay những chặng về sau – tôi đều nhớ rõ kết quả của chúng. Tất cả thế mạnh, điểm yếu, phong cách chạy của từng đối thủ,… đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Đa tạ Internet.

Nếu năng lực thuần túy là không đủ, tôi sẽ sử dụng trí óc. Như cách mà Seiun Sky đã làm.

… Ờ thì vẫn có một vấn đề: Năng lực của tôi kém hơn Seiun Sky.

Nhớ không nhầm thì cổ có từng nói rằng “Tôi không có năng lực bẩm sinh như những người khác” Nếu đã vậy thì chắc tôi còn đuối nữa. So với cô ấy, Apollo Rainbow chẳng khác nào nhân vật quần chúng cả, cái loại nhân vật quần chúng mà sẽ thua ở cả trận ra mắt.

Buồn cười ở chỗ tôi giờ đây đã thấy tôn trọng các Mã Nương “mob” hơn. Họ còn không tồn tại trong lịch sử thế giới thực. Sức mạnh không đảm bảo, gia phả không rõ ràng, chỉ còn lại nỗ lực thuần túy.

________________________________________

“Special Week, hãy đua chặng Derby Nhật Bản với tôi!”

“Không, chính tôi mới là người sẽ khiến em trở thành Mã Nương mạnh nhất!”

“Tôi sẽ—”

“Tôi có thể—”

Các huấn luyện viên đang bao xung quanh Spe-chan, và đã cãi nhau về sự nghiệp sau trận ra mắt.

…Phải rồi ha. Với họ, Cuộc đua tuyển chọn cũng chỉ là thủ tục.

(Chậc…)

Tôi sẽ cho họ thấy.

Tôi cắn môi mình. Tôi cảm thấy một thứ gì đó cháy bỏng mãnh liệt trong tim tôi.

Hồi tôi còn chơi “Uma Musume: Pretty Derby”, tôi sẽ cay cú mỗi khi Mã Nương của tôi thua trận ra mắt. Tôi xóa bản chạy ngay và luôn.

Bỏ qua tất cả sự kiện cốt truyện. Bỏ qua tất cả phong cách chạy, và bỏ qua cả tình trạng và ước mơ của từng Mã Nương, chỉ chăm chăm vào việc farm fan lấy đá. Thứ duy nhất đáng để tôi để mắt đến là luck. Đến nay, tôi đã xóa bao nhiêu “Mã Nương” vì việc này?

Từng chữ từng chữ tôi thốt ra đều thật tệ hại. “Ăn block thì chết, đừng có ăn block nữa là được.” “Muốn thắng thì đừng có thua là được.” “Tạch stat check.” “Chưa đủ fan.” “Đen thì phải chịu.”

Nhưng đây không phải là trò chơi.

Không thoát ra vào lại. Không đồng hồ. Chỉ có thực tế trần trụi và không khoan nhượng.

Lồng ngực tôi bùng cháy. Nhiệt huyết lan ra khắp cơ thể, dường như nuốt chửng lấy tôi, cho đến khi nó trở thành một nguồn động lực không thể cản phá.

Tôi sẽ chấp nhận thua như thế này sao?

Đéo.

Tôi thấy có lỗi với Apollo Rainbow – Mã Nương đã bị tôi chiếm lấy cơ thể. Cô bé ấy đã nhập học tại đây với ước mơ trở thành Mã Nương chạy đường dài mạnh nhất. Ít nhất thì tôi cũng phải thắng một chặng G1 cho cô bé ấy chứ.

Tôi cảm thấy có thứ gì đó xoay chuyển trong lòng mình.

Kể cả khi tôi đã cố gắng hết sức hôm nay thì tôi vẫn về bét. Không nói đến Special Week, tôi vẫn đã bị hủy diệt hoàn toàn.

Và điều đó khiến tôi thấy rất tức giận.

“Mẹ kiếp!”

Không có ý chí sao? Sợ phải cua gắt với tốc độ tối đa sao? Câm mồm! Ta sẽ phá vỡ mọi thứ! Còn cái thứ gọi là “cái tôi” thảm hại này sao? Đem làm nhiên liệu cho nhiệt huyết của ta!

"Special Week—!"

Special Week – Thủ lĩnh Nhật Bản, chú ngựa ô đã đánh bại kiện tướng từ Châu Âu, Montjeu (trong thế giới này thì là Broye).

Nhưng giờ đây, tôi đã có một mục tiêu.

Tôi sẽ vượt qua cô ấy. Trở thành Mã Nương chạy đường dài mạnh nhất. Dù cho bất cứ thứ gì đi chăng nữa.

Siết chặt đôi bàn tay, tôi nghiến răng trong quyết tâm. Quyết tâm vượt qua những Mã Nương vẫn luôn luyện tập hàng ngày cần tôi phải khổ luyện gấp đôi họ.

Có tin đồn rằng đa phần những Mã Nương không có huấn luyện viên sẽ phải thôi học tại Tracen. Trong thế giới này, chạy đua chính là tất cả đối với chúng tôi.

Vì thế, tôi phải thắng.

Không, tôi sẽ thắng.

Tôi ghét phải trở nên chăm chỉ.

Nhưng sau khi được nếm trải sự sỉ nhục này, nếm trải cảm giác của một kẻ vô dụng đáng thương, ngay cả tôi cũng biết rằng không có lựa chọn nào khác ngoài cố gắng.

Có lẽ, đây mới chính là ý nghĩa của việc là một Mã Nương. Tôi cảm nhận được niềm khao khát chiến thắng đã trở thành bản năng.

“...Quay lại thôi.”

Tôi lết đôi chân cực nhọc trở về khu ký túc xá và lôi chiếc UmaPhone ra. Đập vào mắt là lịch trình tiếp theo – ba Cuộc đua tuyển chọn tiếp theo.

“...Còn 3 lần thử nữa.”

Mỗi 2 tuần sẽ có một Cuộc đua tuyển chọn. Sau đó là trận ra mắt (Make Debut).

Nghĩa là, tôi còn chưa đầy 2 tháng để thu hút sự chú ý của một huấn luyện viên. Nếu không được thì nhót.

...Thật tàn khốc.

Tôi có thể luyện tập một mình kiểu gì? Tôi còn không rõ phong cách chạy của mình là gì. Thế thì thắng kiểu gì?

Hy vọng duy nhất của tôi là một trận đua không có mấy con quái vật như Special Week hay Grass Wonder và thắng trong những giải nhỏ đầy các “mob”.

“Có vẻ như con đường phía trước khá dài... và tăm tối như tiền đồ chị Dậu nữa.”

Nếu tôi có thể làm một cú comeback thì cũng là ở tương lai xa. Các Mã Nương chạy đường dài thường như những bông hoa nở muộn – cụ thể là bắt đầu từ mùa hè năm hai.

Bước 1: Thắng một Cuộc đua tuyển chọn.

Bước 2: Cày lên Hạng Mở

Bước 3: Thách đấu với 5 đứa Thế hệ Vàng.

Tôi càng ngồi lập kế hoạch, càng thấy viễn cảnh mình vẽ ra đẹp biết bao.

Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc.

Đây sẽ là một chặng đường dài. Sẽ rất gian khổ. Nhưng vì ước mơ của Apollo Rainbow – và cả ước muốn được “quyến rũ” trái tim của một huấn luyện viên nào đó – thì tôi phải làm được!

Tôi tự đập tay vào hai bên má để lấy động lực.

Lỡ tay đập hơi mạnh thì phải, nên giờ mặt tôi in hai dấu tay rồi.