Trans/Edit: hhhhhk
--------------------------------
Các lớp học bắt đầu ngay ngày hôm sau.
Xui xẻo là, bọn tôi không thể lách luật một lần nữa để học chung một lớp với nhau.
Học viện được chia thành các lớp như “Lớp 1, lớp 2,” để chia nhỏ số học viên ở lớp đặc biệt ra.
Có vẻ tầm ảnh hưởng của nhà Công tước không đủ để chạm tới nơi này.
Alicia được xếp vào lớp S, chung lớp với hoàng tử, trong khi tôi được xếp vào một lớp phổ thông hơn.
Lạ thật, các lớp học không chia theo số thứ tự nữa, mà lại dùng các chữ cái như S, A, B, C…
Hoàng tử học lớp S.
Phải chăng họ muốn lớp đó phải thật đặc biệt?
Thật khó hiểu, nếu cố gặng hỏi thì cũng chỉ nhận được những câu trả lời như “Từ xưa các vị hiền nhân đã đặt như vậy rồi”, hoặc một câu nói đầy mơ hồ khác.
Có một điều thú vị là trong trò chơi không có quá nhiều thông tin về các lớp học, nên tôi rất tò mò và phấn khích.
Nhưng sự thực chỉ là một lớp học bình thường, giáo viên giảng bài còn học sinh ngồi nghe như kiếp trước của tôi vậy.
Tuy nhiên, một điều bất ngờ đã xảy ra.
Mariana Ocean, nhân vật chính của trò chơi, học lớp “phổ thông” cùng tôi.
Điều đó cũng hợp lí thôi, vì hầu hết các sự kiện đáng chú ý trong trò chơi đều diễn ra ngoài lớp học, nơi nhân vật chính phải hứng chịu sự phân biệt đối xử vô lí cho đến khi hoàng tử và những hầu cận xuất hiện.
Phải rồi. Nếu cô học cùng lớp với hoàng tử ngay từ đầu thì cô sẽ luôn được họ bảo vệ, dẫn đến việc chẳng có sự kiện đáng chú ý nào xảy ra.
Thì ra là vậy.
Mariana, tâm điểm của trò chơi là một cô gái sở hữu nhan sắc lộng lẫy tuyệt trần tựa nữ thần giáng thế, cùng mái tóc vàng óng ả như nắng vàng rực rỡ, cành tôn lên vẻ đẹp rạng ngời của đôi mắt xanh biếc sâu thẳm kia. Vẻ đẹp của cô hẳn đã lay động biết bao trái tim, đặc biệt là đám đực rựa, khiến cho hoàng tử cũng phải hết lời ngợi khen: “Mariana, đôi mắt của em tựa như bầu trời xanh biếc không một gợn mây.”
Thật khôi hài khi tên cô vốn là Mariana Ocean, nhưng lại được so sánh với bầu trời chứ không phải biển cả.
Gặp được cô khiến tôi nhớ lại những thắc mắc khi xưa.
Tuy nhiên, khác xa với những gì tôi nhớ, ở lớp học cô ấy có vẻ khác biệt.
“Phép thuật được các hiền triết gia sử dụng thông thạo nhất thuộc về một trong bốn nguyên tố. Có ai biết đó là nguyên tố nào không? Hãy giơ tay nếu đã có câu trả lời.”
“Em biết!”
“Mariana Ocean, nói thử xem.”
“Đó là phép vô thuộc tính! Vì các hiền triết đã thành thạo toàn bộ phép thuật, nên cuối cùng ông đã đạt tới đỉnh cao của ‘hư vô’ bằng cách truy nguyên về những chân lí khởi nguyên.”
“Chính xác. Không bị đánh lừa bởi câu hỏi mẹo, em thực sự là con cháu của các vị hiền nhân.”
Cô nhanh chóng giơ tay trả lời, sau đó mỉm cười đầy khoái trá rồi ngồi xuống, vừa “mhm” vừa chỉnh lại cặp kính dày cộp trên sống mũi.
…Cô có thực sự là nhân vật chính không?
…Cô có thực sự phù hợp với hoàng tử không?
Tôi bị choáng ngợp bởi vẻ ngoài mọt sách của cô, khác xa với hình tượng nữ chính thường thấy trong những câu chuyện tình cảm học đường.
Nếu tôi là hoàng tự, liệu tôi có bị cô hớp hồn không?
Cặp kính dày cộp đã che khuất đôi mắt đẹp của cô ấy.
Rốt cuộc hoàng tử đã thấy gì trong đôi mắt “trời xanh” của cô?
Phải chăng là sự tương phản?
Có lẽ khi bỏ kính ra, đôi mắt tuyệt đẹp đó sẽ được hé lộ, và sự tương phản đó chính là thứ khiến mọi người không ngừng ngước nhìn cô.
“Ôi, kính của mình…”
Cặp kính dày của Mariana Ocean có vẻ khá cũ kĩ, sau vài lần điều chỉnh, gọng kính đã gãy “tách” một tiếng rồi rơi xuống đất.
Cái-?
Tôi bị sốc một lần nữa.
Khi không có kính, đôi mắt của Mariana như con số “3” vậy.
“Mình nên làm gì đây, nó đắt thế mà… Nhưng mà… buộc dây lại có lẽ vẫn dùng được chăng?”
Cô bị cận thị nặng, điều mà tôi thường thấy trong những bộ truyện hài hước.
Kiểu thiết lập này có phần không hợp với trò chơi Otome.
“Kính của cô ấy lại bị gãy rồi…”
“Mấy lần rồi? Ba lần một ngày à?”
“Ai đó nên mua cho cô ấy cặp kính mới, thật đáng thương.”
“Nhưng cô ấy nói không thể nhận chúng được.”
Tôi nghe thấy những lời xì xào bàn tán của các quý tộc xung quanh cô.
Nữ chính làm vỡ kính ba lần một ngày là quá nhiều, ngay cả tôi cũng cảm thấy ngỡ ngàng vì sự vô lí này. Nhưng tôi nhận thấy có điều gì đó kì lạ.
Nữ chính Mariana thường bị mọi người xung quanh ngó lơ.
Cô là một thường dân từng khiến con gái của công tước tức giận, giờ lại thân thiết với những quý tộc hoàng gia, kể cả hoàng tử, thì chẳng khác nào một bông hoa dại mọc giữa một vườn hồng kiêu sa.
Tất nhiên là cô bị cô lập cho đến khi tình tiết của câu chuyện phát triển, rồi kết thân với những quý tộc để chống lại sự bắt nạt hướng vào mình và đã phần nào hiểu thêm về thường dân… Nhưng bằng cách nào đó, cô lại thu hút được sự đồng cảm từ những người xung quanh.
Không phải mục tiêu của sự công kích hay ghen tị, mà là sự cảm thông.
Tôi gần như bế tắc, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tôi muốn đập đầu vào bàn ngay lúc đó, nhưng bàn trong lớp lại quá ọp ẹp nên đành kiềm chế lại.
“Ôi, tròng kính bị trầy rồi… Giá như mình yêu cầu giáo viên chuyển chỗ lên bàn trên vì mắt kém thì tốt hơn…”
“Này, cậu có muốn đổi chỗ với tớ không?”
Một học viên có vẻ ngoài hiền lành tốt tính ngỏ lời muốn đổi chỗ với Mariana.
“Không, tớ ổn mà!”
Mariana lắc đầu.
“Cảm ơn vì đề nghị của cậu! Nhưng tớ không cần bất kì sự đối xử đặc biệt nào ở học viện đâu. Tớ có thể tự xoay sở được. Xin đừng quá lo lắng!”
Cô lắc đầu mạnh đến nỗi cặp kính của cô lại bay ra một lần nữa.
“Nếu cậu nói vậy thì…”
Câu nói của cô khiến vị quý tộc kia không khỏi bối rối.
Vì sự bối rối quá lớn khiến cô không thể phản ứng ngay, nên đành lịch sự từ chối.
“Mariana Ocean, nhặt kính lên đi. Ở lần đổi chỗ tiếp theo, em hãy ngồi trước mặt giáo viên. Được chứ?”
“V-vâng! Em rất xin lỗi ạ!”
Không tốt chút nào.
Càng nhìn Mariana, hình tượng nhân vật chính hiện hữu trong tâm trí tôi càng khác xa so với ban đầu.
Tôi cảm thấy mình cần phải nói chuyện với Alicia về chuyện này khi về nhà.
Alicia, chính xác thì em đang đối đầu với ai?
Và có đôi lời gửi đến vị quý tộc sau lưng tôi, người đã xé giấy và vo thành cục để ném vào đầu tôi cả buổi học.
Tôi đã ghi nhớ tên và bộ mặt chết toi của cậu rồi đó, có biết không?
Là quý tộc thì không nên cư xử như vậy đâu.
------------------------------------
Sủi đến đầu tháng sau nhé ^o^
Tả còn kĩ hơn vợ