Tôi mới là người cứu cô vào ngày hôm ấy

Truyện tương tự

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

8 35

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

88 781

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

39 229

Arc 01: Atami Michika nắm giữ sự thật - Chương 017: Bữa ăn tối

Khi tôi cùng Atami đi vào nhà mình thì có thấy một số đôi giày khác lạ được đặt ở lối vào. Hình như Chiaki đã có mặt từ trước rồi.

“Sao chuyện này có thể xảy ra được cơ chứ…?”

“Tôi cũng đang muốn biết đây.”

Sau một hồi lời qua tiếng lại với nhau thì chúng tôi đi đến phòng khách. Tôi bước vào cùng với lời chào “con về rồi ạ” thì ngay lập tức được đáp lại bởi cả hai giọng nói vừa quen vừa lạ rằng “mừng con về nhà”. 

Lúc này đây, ở trên bàn đang được bày biện những bộ bát đũa đầy đủ dành cho gia đình bốn người. Ghế thì có lẽ được lấy ra từ tủ.

“Em chào chị ạ. Em là Yuusuke Arima,”

Được Chiaki, chị của Atami vẫy tay chào, tôi cúi đầu và giới thiệu bản thân. Trước đó mẹ tôi có miêu tả sơ qua những đặc điểm giống nhau giữa cặp chị em này, và công nhận là họ có nét giống nhau thật. Ừ thì cũng phải thôi. Cơ mà Chiaki thì lại có một mái tóc được uốn cong nhẹ màu nâu nên cảm giác mang lại giữa hai người có khác nhau đôi phần, nhưng về phần mặt mũi các thứ thì vẫn giống nhau y đúc.

“Vậy em là Yuusuke-kun đấy à. Chào em, chị xin tự giới thiệu, chị tên là Chiaki, là chị của con bé. Hôm nay cho chị xin phép được ở đây ăn cơm cùng với gia đình nhà mình”

“Chị cứ tự nhiên đi, không sao đâu. Nhưng mà sao tự nhiên hai gia đình lại ăn cùng nhau thế ạ?’

Chiaki cười tinh nghịch. Hai chị em này cười giống nhau quá đi mất.

“Chiaki-san có nói rằng “Em muốn gặp con của chị một lần cho biết! Chị có thể thi thoảng cho em đến chơi nhà có được không ạ?” nên mẹ nảy ra ý định rằng tại sao chúng ta không cùng nhau ăn ở nhà ta đi nhỉ?”

Mẹ tôi đi ra từ bếp cùng với một khay cốc thuỷ tinh giải thích như vậy.

“Chị quản lý, em xin phép làm phiền gia đình mình ạ!”

Chiaki nhanh nhảu cúi đầu chào.

Không cần nói cũng hiểu tại sao thái độ của chị ấy đối với tôi và mẹ lại khác nhau một trời một vực đến như thế. 

“C-Chờ đã, Onee-chan? Nhìn thấy Yuubi-san đang chuẩn bị thế mà chị vẫn ung dung ngồi đấy được à? Sao không— Này, Arima, tôi có giúp gì được không?” 

Atami nắm lấy vạt áo đồng phục của tôi rồi hỏi. 

Chưa kịp hé môi trả lời thì mẹ của tôi đã làm thay mất rồi.

“À, không sao đâu cháu. Cô rất cảm kích khi được nghe cháu nói vậy lắm, Michika-chan”

“Đúng đấy Atami, cô cứ ngồi xuống là được rồi. Chuyện còn lại để tôi lo.” 

Tôi nói rồi ra hiệu cho nhỏ ngồi xuống chiếc ghế được đặt ở gần. Nhưng cùng lúc đó bản thân cũng nhận thức được rằng Chiaki đang nhìn mình với một nụ cười mỉm.

“Hmm, vừa rồi chị cứ tưởng ai đó gọi mình cơ. Chị cũng là Atami nên có hơi rối một chút.”

Mẹ tôi được đà cũng nở một nụ cười tinh nghịch

“Cô cũng tưởng rằng có ai đó đã gọi mình nữa.”

Hai con người này… đúng thật tình!

Ừ thì tôi biết là bọn họ ở chỗ làm đã thân nhau lắm rồi, đến mức mời nhau về nhà ăn cơm luôn mà. Nhưng bọn họ có cần thiết phải tỏ ra hợp nhau đến thế trước mặt chúng tôi không cơ chứ?

Tôi liếc nhìn sang phía bên cạnh mình để rồi thấy một Atami với vẻ mặt căng thẳng. Nếu như đó là một vẻ mặt xấu hổ đáng yêu thì không nói, nhưng trái lại đâu là một vẻ mặt cực kỳ căng thẳng, một vẻ mặt không hề dễ chịu một chút nào.

Có lẽ cô nàng nhà ta chỉ và chỉ duy nhất muốn gọi ‘người tình định mệnh’ bằng tên thôi cũng nên. Atami là kiểu người sẽ cực kỳ để ý những vấn đề kiểu này lắm. Mà nếu lời tôi nói là đúng thì có hơi tiếc thật.

“Mẹ, Chiaki-san, đừng trêu chúng con nữa. Bọn con mới là những cô cậu thanh thiếu niên cực kỳ ngại khi gọi nhau bằng tên nên hãy chịu khó một chút thôi ạ. Con cũng sẽ lựa lời để tránh thô lỗ nữa.”

Lấy cái cớ đấy ra làm bia đỡ đạn làm tôi thấy phát ngại, nhưng bản thân cũng không hề muốn Atami vì những chuyện như này mà cảm thấy buồn lòng. Mà suy đi nghĩ lại thì cái bữa ăn tối này, hoặc gì gì đó kiểu vậy, sẽ chẳng bao giờ xảy ra thêm một lần nào nữa cho nên nếu tôi cầm cự cho qua ngày hôm nay thôi thì mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát. 

“A, chị xin lỗi, Yuusuke-kun! Chị muốn đùa một chút thôi ấy mà— Ơ, chị quản lý ơi!? Chúng ta phải làm sao bây giờ đây?!”

Chiaki bắt đầu hoảng.

“Hmm, chắc là mẹ bị nhầm chút thôi.”

“Biết ngay mà!?”

Nhìn hai người họ bị bối rối như thế kia thì tôi cũng nhẹ nhõm đi phần nào, nhưng lúc này đây vạt áo của mình lại bị kéo thêm lần nữa. Tôi quay sang và thấy Atami đang nhíu mày trong sự lo lắng. 

“Cảm ơn.”

“Không có gì. Tôi biết cô chỉ muốn gọi “hoàng tử trong mộng” của mình bằng tên, kiểu kiểu vậy đấy.”

“Ừ-Ừm, cậu nói đúng… Nhưng nói vậy không phải là tôi ghét cậu hay gì. Lần tới nếu cần thiết thì tôi sẽ gọi cậu bằng tên đàng hoàng.”

“Ừm hửm.”

Cho dù được nhỏ gọi bằng tên đi nữa thì bản thân tôi cũng không chắc rằng mình sẽ gọi cô nàng là ‘Michika-san’ không nữa. Gọi thẳng con gái nhà người ta bằng tên khiến tôi thấy ngại chết đi mất.

Vì bữa ăn bắt đầu muộn cũng như cả tôi và Atami đều chưa tắm rửa gì cả, thành ra cả hai gia đình đều thống nhất ăn nhanh trong vòng một giờ. Gia đình Atami có ngỏ lời muốn giúp dọn dẹp nhưng mẹ tôi từ chối. Thay vào đó, bà ấy lại đề xuất rằng lần tới cả hai gia đình sẽ ăn ở nhà bên kia. Điều này đối với hai đứa chúng tôi mà nói thì chẳng khác gì sét đánh ngang tai cả.

“Mệt quá đi thôi…”

Tôi thả mình xuống giường cùng một câu thở dài.

Mấy chủ đề được đem ra nói trong bữa tối không có cái nào đáng ngại cả, tất cả chỉ như mấy câu chuyện phiếm mà chúng tôi hay trao đổi trên trường. À, tiện đây thì nói luôn, bằng một cách thần kỳ nào đó thì chuyện cả hai gia đình đã ăn cùng nhau đã đến được tai mẹ của Atami, và giờ đây cả hai gia đình đã chính thức cho phép chuyện vừa rồi.

Trở lại hiện thực, giờ đây tôi nhận được một tin nhắn đến từ Atami

[Mệt quá. Nhưng mấy món ăn ngon thật đấy.]

Tôi vẫn giữ tư thế nằm dài, để cho đèn trong phòng vẫn tắt ngúm để sẵn sàng đi ngủ ngay lập tức, trả lời lại

[Để tôi chuyển lại lời với bà ấy. Mệt thì đúng là mệt thật, mà chúng ta có cố gắng che giấu thứ gì đâu nhỉ]

[Đúng đúng, cậu nói chuẩn. Tôi lúc đó còn phải ke ke rằng bà chị của mình có lỡ thốt ra mấy lời kỳ lạ nữa cơ.]

[Phòng trường hợp chị ấy bị đuổi á hả?]

[Chính xác. Nhưng may mẹ cậu cũng dễ tính nên tôi cũng nhẹ lòng đi kha khá.]

[Thế thì tốt. Chiaki-san trông khá hoà đồng nên tôi cũng thấy thoải mái.]

Tin nhắn phản hồi đã gửi đi và sau 10 giây không thấy dấu hiệu rằng Atami sẽ trả lời lại nên tôi đoán rằng nhỏ đã đi ngủ… Tôi cũng nên đi ngủ là vừa.

Nhưng vài phút sau tôi lại nhận được một tin nhắn đến từ cô nàng

[Ngày mai cho tôi ăn ở nhà cậu có được không?]

Hmm… Có phải cô nàng hôm nay vừa được ăn tối như một gia đình bốn người nên khi nghĩ tới cảnh ngày mai phải ăn một mình nên mới nảy sinh tâm lý cô đơn? Nếu đúng thì, mặc dù bản thân cảm thấy xấu hổ khi phải thừa nhận, nhưng đúng là tôi cũng thấy cô đơn thật.

[Tất nhiên rồi. À mà không cần phải rửa bát đĩa hay phơi quần áo để cảm ơn đâu đấy, nghe chưa?]

[Nói gì thì nói, tôi vẫn làm. Hẹn gặp cậu vào ngày mai. Ngủ ngon, Arima.]

[Rồi rồi. Chúc cô ngủ ngon, Atami.]