Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3900

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 4

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 88

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 10

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 4

Ma Pháp Thiếu Nữ Muốn Nghỉ Hưu Rồi - Đôi lời tâm sự khi truyện được lên kệ

Thấm thoắt đã viết được… Mấy tháng rồi nhỉ, quên mất rồi…

Mà nói mới nhớ, hình như câu đầu tiên trong lời tâm sự lên kệ của tác giả nào cũng là "thấm thoắt" thì phải! Đây là quy tắc ngầm của ngành à? (Thôi chết, hình như mình vừa nói điều gì không nên nói rồi? Liệu có bị bịt miệng không đây?)

Dù sao đi nữa, cuối cùng truyện cũng đã được lên kệ, xem như là một sự công nhận đối với việc viết lách của tôi!

Nhắc đến viết lách, tôi lại chợt nhớ tới lý do mình bắt đầu viết là vì cô bạn cùng bàn hồi cấp ba. Mỗi ngày trong giờ học, tôi đều thấy cậu ấy cắm cúi viết lách lia lịa. Tôi bèn hỏi: "Đang làm gì thế?" Cậu ấy nói với tôi: "Viết tiểu thuyết…" Nói được nửa chừng thì đột ngột im bặt, vì thầy giáo đi ngang qua.

Ngày hôm sau, tôi lại hỏi. Cậu ấy lại đáp: "Viết tiểu thuyết…" Như thể số phận trêu ngươi, lần này thầy giáo lại đi qua. Sau đó thì tôi cũng chẳng hỏi nữa.

Bị cậu ấy ảnh hưởng, tôi cũng bắt đầu viết lách trong giờ học. Tôi không phủ nhận rằng lúc đó, một tình cảm ngây ngô đã bắt đầu nảy mầm trong tim. Cứ viết như vậy suốt mấy năm trời, mãi cho đến tận bây giờ, và tình cảm ngây ngô ấy vẫn luôn được cất giấu trong lòng.

Cuối cùng, khi truyện của tôi được thông báo sẽ lên kệ, tôi đã tìm gặp cậu ấy, hào hứng báo tin: "Truyện của tớ sắp được lên kệ rồi, cảm ơn cậu vì đã dẫn tớ đi trên con đường này." Cậu ấy sững người: "Không ngờ cậu lại…"

Nhìn bộ dạng đó, tôi nghĩ chắc cậu ấy vui mừng cho tôi đến mức nói không nên lời. Đồng thời, tôi cũng đắn đo, có nên thổ lộ tình cảm đã chôn giấu bấy lâu nay không. Ngay khoảnh khắc tôi mở miệng định tỏ tình, cậu ấy đột nhiên hỏi: "Cậu còn nhớ lời tôi nói không?" Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Nhớ chứ, viết tiểu thuyết mà." Chắc là câu này rồi, tôi thầm nghĩ.

"Không phải!" Cậu ấy lườm tôi một cái. "Cậu nói xem, mỗi lần tôi nói xong câu ‘viết tiểu thuyết’ thì chuyện gì xảy ra?" "Thầy giáo đến?" "Nếu cậu viết tiểu thuyết mà bị thầy giáo phát hiện thì sẽ thế nào?" "Thì chết chắc rồi!" Tôi cười nói. "Đúng vậy! Tôi chính là muốn nói với cậu, viết tiểu thuyết… là đường chết!"

Tôi đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm rồi bất tỉnh.

(Những điều trên hoàn toàn là hư cấu, tôi làm gì có bạn cùng bàn. 233)

Tóm lại, sau này mong các độc giả đại nhân sẽ tiếp tục ủng hộ nhiều hơn nhé~