Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3900

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 4

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 91

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 21

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 4

Ma Pháp Thiếu Nữ Muốn Nghỉ Hưu Rồi - Chương 50: Biết lừa, biết trộm, biết cướp, chính là không biết mượn

"Sau đây là một bản tin, gần trung tâm thương mại Bách Thắng xuất hiện khe nứt dị thứ nguyên, anh hùng đang trên đường đến hiện trường, xin người dân gần đó nhanh chóng sơ tán.”

“Sau đây là một bản tin, gần Cung Văn hóa xuất hiện Ma nhân, anh hùng đang trên đường đến hiện trường, xin người dân gần đó nhanh chóng sơ tán.”

“Sau đây là một bản tin…”

“Tách!”

Tôn Ngu Nhi mất kiên nhẫn đưa tay tắt radio, thành phố này đã điên rồi, trong lúc các anh hùng còn chưa kịp giải quyết xong Tai Ương trước đó, thì những Tai Ương mới lại không ngừng xuất hiện, cho dù tất cả các tiểu đội anh hùng của thành phố này cùng điều động, hoạt động không ngừng nghỉ, e rằng cũng không đối phó nổi với tình hình này, dù sao họ còn phải dồn sức để xử lý cái tên to xác ở bờ biển kia.

“Chết tiệt, Bạc Tử Mặc rốt cuộc đang ở đâu?” Tôn Ngu Nhi đập tay lên vô lăng, nhấn ga sát sàn, phóng như bay trên đường mà không biết điểm cuối ở đâu.

Cô cảm thấy mình có lẽ cũng điên rồi, tại sao lại vì Bạc Tử Mặc mà loanh quanh không đầu không cuối như một kẻ điên chứ? Lẽ nào chỉ vì Bạc Tử Mặc từng cứu cô một lần sao? Không, nhất định là vì nhiệm vụ của chị họ, ừm, quả nhiên vẫn là không muốn lần đầu tiên nhận một nhiệm vụ chính thức như vậy từ Hiệp hội Anh hùng, mà lại thất bại!

Phía sau Tôn Ngu Nhi, sắc mặt Lâm Phá và Dương Hạ ngày càng khó coi, Tôn cô nương này cũng quá điên rồi, đây là trong thành phố, tốc độ đã vượt quá 130 km/h rồi, đây đâu phải lái xe, đây là sắp cất cánh rồi! Chẳng phải chỉ là cứu một người em họ thôi sao, không cần mạng nữa à?

“Xã trưởng…” Dương Hạ mặt mày khổ sở, cậu có thể cảm nhận được lòng bàn tay mình cầm vô lăng toàn là mồ hôi, “Cô ấy hình như lại tăng tốc rồi.”

Sắc mặt Lâm Phá lúc xanh lúc trắng, nghiến răng nói, “Bám theo!” Lúc này sao có thể chùn bước được? Chùn bước rồi, sau này còn mặt mũi nào mà gặp Tôn cô nương nữa?

Cái người tên Bạc Tử Mặc đó, thật sự chỉ là em họ của Tôn Ngu Nhi thôi sao? Lâm Phá lúc này có chút nghi ngờ, đợi sau lần này, anh nhất định phải đi điều tra cho rõ.

“Được…” Dương Hạ hít một hơi thật sâu rồi nhấn ga, người xưa nói quả không sai ta, cậu cảm thấy câu nói tình yêu khiến con người ta điên cuồng thật sự không sai chút nào, cũng cảm thấy Từ Hi và cậu béo đi trước thật sự là một lựa chọn vô cùng sáng suốt, Lâm Phá không chỉ điên rồi, còn muốn kéo cả cậu ta điên cùng…

Tôn Ngu Nhi một tay điều khiển vô lăng, tay kia lại một lần nữa cầm điện thoại lên, gọi cho Bạc Tử Mặc, tuy lúc này trong thành phố Quỳnh Hải đâu đâu cũng là khe nứt dị thứ nguyên, tín hiệu điện thoại cực kỳ không ổn định, gọi được hay không còn chưa biết, tuy vừa rồi cô gọi được, Bạc Tử Mặc không nhận máy, nhưng cô vẫn ôm hy vọng một phần vạn.

“Tút…”

“Tút…”

“Alô…” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng đáp yếu ớt, Bạc Tử Mặc rất phiền muộn, trong giờ phút ngàn cân treo sợi tóc này, ngất cũng không cho người ta ngất cho tử tế, vừa mới nhắm mắt điện thoại đã reo lên, giả chết trước cũng không được sao? Lẽ nào muốn cậu trơ mắt nhìn con hoa quái dị nuốt chửng mình.

Khối thịt của con hoa quái dị đã vỡ ra, ở nơi sương mù màu tím do phấn hoa tạo thành dày đặc nhất, Bạc Tử Mặc lờ mờ nhìn thấy có một bóng người đang cuộn tròn, cũng không biết lúc nào sẽ động đậy, nhưng cho dù có động đậy, cũng sẽ ăn cô nương Thánh Đấu Sĩ ở gần hơn trước nhỉ? Ừm, ăn cô ta trước, cô ta da mỏng thịt mềm, ngon miệng giòn dai.

“Cậu con mẹ nó đang làm gì vậy? Ngủ à?” Nghe thấy giọng điệu như chưa tỉnh ngủ của Bạc Tử Mặc, trên mặt Tôn Ngu Nhi hiện lên một tia vui mừng, rồi lập tức chuyển thành tức giận, “Cậu có biết không, thành phố này đã xảy ra chuyện lớn rồi, cậu thì hay rồi, còn có tâm trạng ngủ sao?”

“Ồ ồ…” Bạc Tử Mặc bĩu môi, sao lại nghe ra một mùi oán giận thế nhỉ? Lão tử đây sao lại không biết xảy ra chuyện lớn chứ? Không chỉ biết, mà chuyện lớn này còn là do lão tử đây đích thân trải qua.

Tuy muốn gào lên cãi nhau với Tôn Ngu Nhi, nhưng cảm giác tê liệt trên người ngày càng nghiêm trọng, sắp không chịu nổi nữa rồi!

“Ồ cái rắm à, cậu là gà trống à? Ngủ dậy là gáy sao?” Tôn Ngu Nhi đột nhiên không còn hung dữ như vậy nữa, hạ giọng xuống mấy phần, “Cậu đang ở đâu? Tôi đến đón cậu ngay, rồi về trường, chuyện lộn xộn này chúng ta không giải quyết được đâu.”

Nói xong, Tôn Ngu Nhi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, “Cậu tuyệt đối đừng nghĩ đến việc biến thân nhé! Nếu cậu dám biến thân, cậu chết chắc rồi.”

“Ừm, không biến…”

Bạc Tử Mặc đáp một tiếng, cúp điện thoại, không nói cho Tôn Ngu Nhi mình đang ở đâu, con hoa quái dị đó đã hấp thụ mảnh vỡ tiểu hành tinh, cấp độ Tai Ương tăng vọt, tình huống này sao có thể để một cô nhóc như cô ấy đến đây xen vào được?

“Alô! Alô!” Tôn Ngu Nhi hét vào điện thoại, nhưng không còn ai trả lời nữa.

Tôn Ngu Nhi ném điện thoại sang ghế phụ, vò vò tóc, cậu ta rốt cuộc đang ở đâu chứ! Nhíu mày suy nghĩ một lát, cô lại một lần nữa cầm điện thoại lên, bấm một dãy số.

“Alô, Tiểu Hắc giúp tôi kiểm tra định vị vòng tay của một bạn học, mã số 9527.”

“Vâng, Đại tiểu thư.” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói thô ráp.

Đợi một lát, “Đại tiểu thư, cậu ấy đang ở gần đài phun nước ở quảng trường phố ẩm thực thành phố Quỳnh Hải.”

“Ừm, biết rồi!” Tôn Ngu Nhi nhíu mày, ngủ gần đài phun nước? Sở thích cũng đặc biệt thật, Bạc Tử Mặc cậu là người vô gia cư à?

Cúp điện thoại, Tôn Ngu Nhi nhấn ga sát sàn, mạnh mẽ bẻ lái, bánh xe ma sát trên mặt đất tạo ra âm thanh chói tai, một cú drift đẹp mắt, lao về phía phố ẩm thực.

Phía sau Tôn Ngu Nhi.

“Xã trưởng, cô ấy lại tăng tốc rồi, ờ, còn drift nữa…”

“Bám theo!”

Dương Hạ giật giật khóe miệng, cậu tưởng ai cũng có thể dễ dàng drift được sao? Tôi lại không phải là Fujiwara Takumi.

Thành phố Quỳnh Hải, quảng trường phố ẩm thực.

Lại nhìn về phía bóng người trong trung tâm màn sương, nó lúc này đã đứng dậy, sắp hành động rồi, mà Bạc Tử Mặc cũng đã cạn kiệt chút sức lực cuối cùng, nhắm mắt lại, mặc cho bóng tối nuốt chửng thế giới trước mắt cậu.

Tôn Ngu Nhi bảo cậu đừng biến thân, nhưng thuốc uống ở chợ đen trước đó đã phát huy tác dụng, cậu muốn biến thân cũng không được, thực tế cậu đã hét trong đầu mấy lần biến thân rồi.

Trong đầu, sương mù đen kịt bắt đầu lan ra, từ từ nuốt chửng ý thức của cậu, cậu dần dần không nhớ nổi mình là ai nữa, lồng ngực tràn ngập một cảm giác lạnh lẽo.

“Ngươi sắp chết rồi.” Có một giọng nói, rất nhẹ nhàng nói bên tai Bạc Tử Mặc.

Ngươi mới chết ấy, cả nhà ngươi chết hết, lão tử đây cũng không chết, phiền thật!

“Ngươi không mượn sức mạnh của ta, ngươi sẽ chết.”

Xin lỗi, Bạc Tử Mặc tôi biết kiếm tiền, biết lừa, biết trộm, biết cướp, chính là không biết mượn, có mượn thì có trả, nợ người khác, cứ cảm thấy toàn thân khó chịu. Đặc biệt là lúc này, tuyệt đối là cho vay nặng lãi mà, lão tử đây đã đủ nghèo rồi, lại còn nợ thêm một khoản vay nặng lãi, thà rằng… ờ, hình như cũng không sao, nhưng tôi chính là không mượn!

“Thật hết cách với ngươi, lần này coi như ta cho ngươi mượn.”

Hờ, rất nhiều người đều nói như vậy.

Giọng nói đó cứ thế biến mất, Bạc Tử Mặc cảm thấy có chút mất mát, cứ thế đi rồi sao? Đây có được coi là đèn kéo quân hồi ức cuộc đời trước khi chết không? Ay, ký ức cả đời của mình cũng thật ngắn ngủi…

Đột nhiên, Bạc Tử Mặc cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó đang rục rịch, một luồng khí nóng từ sâu trong linh hồn dâng lên lan tỏa khắp toàn thân, hội tụ ở trán, có thứ gì đó đã phá vỡ xiềng xích mà ra ngoài!

Trong sương mù màu tím mờ ảo, Bạc Tử Mặc đột nhiên mở mắt, đồng tử màu vàng kim sâu thẳm, và ở nơi sâu thẳm nhất, lờ mờ có một ngọn lửa đỏ thẫm đang nhảy múa.

May quá, không phải là mấy thứ như đồng tử ngôi sao ngũ sắc gì đó, Bạc Tử Mặc thở phào nhẹ nhõm, ấy khoan, mình có góc nhìn của Chúa từ lúc nào vậy?