“Ông chủ chúng tôi nói rồi, sau này cậu có cần giúp đỡ gì, cứ tùy lúc đến tìm ông ấy, ở tỉnh Nam Hải, nếu cậu gặp phải khó khăn gì, ông ấy có một trăm cách để giúp cậu giải quyết, ông ấy thích nhất là ra tay với những kẻ tự cho là mình có năng lực.”
Lúc bản thể chiến đấu của số 233 ném Bạch Tử Mặc xuống đường phố thành phố Quỳnh Hải, nó cũng đã ném lại một câu như vậy, rồi rất ra vẻ bay vút lên trời, hất cả một mặt cậu đầy bụi.
Đây là cái gì chứ? Nhìn số 233 đang dần biến thành một điểm sáng trên trời, trong lòng Bạch Tử Mặc luôn có cảm giác, mình bị người ta chơi chùa, chịu đủ mọi sự sỉ nhục cả về thể xác lẫn tinh thần, đối phương còn giả vờ tốt bụng để lại một câu “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu”.
Thật là bực mình à, nếu không phải hôm nay không thể dễ dàng biến hình, cậu đã sớm đập cái robot ngớ ngẩn đó thành sắt vụn rồi.
Chưa kể, đây rốt cuộc là nơi nào? Ngẩng đầu chỉ thấy nắng chẳng thấy đường, đây là khu phố nhà ai chứ?
Thôi bỏ đi, chuyện cũng xem như được giải quyết êm đẹp rồi, bây giờ chắc cũng có thể về được rồi. Bạch Tử Mặc từ trong túi quần lôi ra bao thuốc, trải qua cú lượn xoay vòng tốc độ cao trên không lúc nãy, ngoài kiểu tóc có hơi rối ra, người cậu cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng thuốc thì hỏng hết cả, chậc! Mười tệ một bao đấy! Chết tiệt!
Mãi mới từ trong đống vụn thuốc lôi ra được một điếu còn lành lặn để châm lên, rít một hơi thật mạnh, lòng cậu cuối cùng cũng lặng lại được một chút, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Tôn Ngu Nhi.
“Alô, có chuyện gì! Bên này chúng tôi vừa nhận một nhiệm vụ cấp Ác Mộng, đang bận lắm đây!”
“Vậy thì tốt quá, lát nữa xong việc thì cậu đưa tôi về nhé.” Bạch Tử Mặc mừng rỡ nói.
“Nếu cậu đợi được, thì tôi cũng không ngại.”
“Cậu đùa hay thật đấy.” Bạch Tử Mặc cười nói, “Chẳng phải chỉ là chuyện ba năm phút thôi sao? Có gì mà không đợi được.”
“Cậu cố ý gây chuyện đúng không?” Giọng nói lạnh lùng truyền đến từ đầu dây bên kia.
Bạch Tử Mặc có chút ngơ ngác trước thái độ đột nhiên không mấy dễ gần của Tôn Ngu Nhi, “Ừm? Sao vậy?”
“Lần đầu tiên cậu làm nhiệm vụ cấp Ác Mộng, có thể xử lý xong trong ba năm phút sao?”
“Ừm… tôi không thể.”
“Vậy nên, cậu đừng…” Tôn Ngu Nhi còn chưa nói xong, nghe thấy lời Bạch Tử Mặc nói, cô lập tức im lặng.
Bạch Tử Mặc bĩu môi, “Bởi vì, tôi chưa từng làm nhiệm vụ cấp Ác Mộng, việc đầu tiên tôi làm là cấp Nghiệt Kính, cũng không phải xong trong ba năm phút, mà là mất nửa tiếng.”
“Cút!”
“Cái gì?”
“Bảo cậu cút đi! Tút… tút…”
Không muốn đưa về thì thôi, có thể nói thẳng mà! Sao tự dưng lại nổi giận chứ? Bạch Tử Mặc nhíu mày, Ma Nữ chính là Ma Nữ, tính tình quả nhiên thất thường, nguyện Trời Phật phù hộ, khi con thoát khỏi kiếp Ma Pháp Thiếu Nữ, xin đừng tước đi sự trong sáng của một Ma Pháp Thiếu Nữ, amen.
Nếu Tôn Ngu Nhi không muốn đưa cậu về, Bạch Tử Mặc cũng chỉ có thể tìm cách khác, cúp điện thoại, cậu lập tức mở bản đồ Thiên Độ trên điện thoại, muốn xem thử đường đi về.
“Ừm, trạm xe buýt Phù Dung… chuyến 128, đường Xương Vận… tàu điện ngầm số 4…”
Xem xét một hồi lâu, Bạch Tử Mặc cuối cùng cũng chọn ra được một đường đi trong vô vàn đường đi, không vì nguyên nhân gì khác, chỉ vì chuyến tàu điện ngầm này ít khách, dựa vào kinh nghiệm lậu vé nhiều năm lúc còn đi học ở Hoa Thành, con đường này trốn vé chắc sẽ không bị ai nhận ra, tuy phải đi bộ thêm ba cây số, nhưng cũng không sao cả.
“Ấy, sao lại thế này?” Ngay lúc Bạch Tử Mặc tính chọn đường đi để đến ga tàu điện ngầm, điện thoại của cậu đột nhiên mất sóng, “Chậc, hỏng rồi à? Chẳng phải chỉ là bay một vòng trên trời thôi sao? Điện thoại bây giờ chất lượng đúng là càng ngày càng kém, linh kiện tốt thì có ích gì.”
Vào lúc này, Bạch Tử Mặc đột nhiên có chút nhớ lại chiếc điện thoại đầu tiên của mình, đó là một chiếc Nokia 1100, xài rất bền, đến mấy năm trước cậu vẫn còn dùng làm máy sơ cua! Tiếc là trong một lần gặp Tai Ương cấp Vô Gián, sau khi nó giúp cậu đỡ đòn đánh mạnh nhất của Ma nhân, cuối cùng vẫn tan biến trong bụi thời gian.
“Chậc… điện thoại cũng hỏng rồi, xem ra chỉ có thể tìm người hỏi đường thôi.” Bạch Tử Mặc nhét điện thoại vào túi, mắt cậu liếc nhìn xung quanh một lượt, khóa chặt vào một cậu bé đang chơi đất ở không xa.
Hết cách rồi, gần đây hình như không có ai khác, vậy thì cứ hỏi nó xem gần đây có thể tìm thấy người lớn ở đâu đã! Nghĩ vậy, Bạch Tử Mặc đi về phía cậu bé.
“Ê, nhóc con, người lớn nhà cậu có ở gần đây không?”
Cậu bé nghe vậy người cứng đờ, cục đất trong tay rơi xuống đất, quay người lại, đập vào mắt là một anh trai tóc kiểu sát-ma-thú, quần áo xộc xệch, vẻ mặt lưu manh, hốc mắt lập tức ươn ướt.
Đây chính là đại ca côn đồ trong chuyện xưa đây mà? Nghe Trâu Kiệt Luân lớp 3-2 nói, cậu ta cũng gặp phải người như thế này! Những đại ca côn đồ này khả năng đặc biệt thì yếu xìu, ăn mặc thì kỳ cục, cả ngày lêu lổng ngoài đời, chuyên đi bắt nạt trẻ con!
Làm sao đây, phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải đưa hết mười tệ tiền tiêu vặt duy nhất trên người cho hắn sao? Nhưng mình đã hứa ngày mai sẽ mời Tiểu Hoa ăn kem rồi… trong lúc này, trong lòng cậu bé rối bời.
“Này, tôi hỏi cậu đấy! Cậu câm à? Người lớn nhà cậu… không đúng, cậu có biết gần đây có người lớn ở đâu không?”
Hung dữ, vẻ mặt rất hung dữ, đáng sợ quá, còn đáng sợ hơn cả Béo Hổ lớp sáu! Tiểu Hoa! Xin lỗi nhé!
“Oa! Tôi đưa hết cho anh, tất cả đều cho anh, đừng đánh tôi!” Cậu bé vừa khóc vừa hét, ném mười tệ duy nhất trên người xuống rồi quay người bỏ chạy.
Bạch Tử Mặc, “…” Nhìn mười tệ dính đầy đất dưới đất, trong lòng Bạch Tử Mặc cảm thấy thật không ổn, mẹ kiếp, tiền trên người một thằng nhóc con vậy mà còn nhiều hơn mình… khoan đã, không đúng, tôi chẳng qua chỉ muốn hỏi đường thôi mà, cậu chạy cái quái gì!
“Cậu kia đợi đã! Tôi còn chưa nói xong!” Bạch Tử Mặc hét về phía cậu bé, cậu bé chạy càng nhanh hơn, trong lúc này Bạch Tử Mặc cảm thấy mình dường như đã thấy sự xuất hiện của một nhà vô địch Olympic chạy trăm mét sau này.
Tuy đã không làm đại ca nhiều năm, nhưng khí thế vẫn không giảm đi chút nào! Thì ra cái khí thế oai phong và chuyện kia là như nhau, nó muốn rò rỉ ra ngoài thì đó là ý trời, muốn cản cũng không cản được. Bạch Tử Mặc nhặt mười tệ dưới đất lên nhét vào túi, trong lòng không khỏi ngậm ngùi, bất bại thật cô độc!
“Chính là hắn!”
“Hửm?”
Sau lưng vọng đến một tiếng hét giận dữ, Bạch Tử Mặc đột nhiên quay người lại, chỉ thấy cậu bé lúc nãy vừa nước mắt nước mũi vừa bôi đất lên mặt, dẫn theo một anh giữ an ninh đằng đằng sự giận dữ đi về phía này.
“Đứng lại, cái đồ sát-ma-thú kia! Nói mày đó!”
Vãi chưởng? Bạch Tử Mặc chỉ vào mũi mình, sát-ma-thú là đang nói tôi sao? Ngay lúc cậu còn đang phân vân, anh giữ an ninh đã phi một chiếc dép lào về phía cậu.
Ờ, hình như là vậy… không thể quản nhiều như vậy được nữa, chạy trước đã! Mười tệ này, dù thế nào đi nữa, lão tử cũng không trả lại!
Vòng qua bồn hoa, xuyên qua tòa nhà, lúc đi ngang qua cửa sổ một nhà dân, Bạch Tử Mặc nhìn rõ, một người có kiểu tóc giống hệt Siêu Xay-da lướt qua trên ảnh hiện lên của tấm kính.