Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3900

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 4

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 90

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 11

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 4

Ma Pháp Thiếu Nữ Muốn Nghỉ Hưu Rồi - Chương 31: Lần sau, có thể đừng thô bạo như vậy không?

“Này! Tỉnh lại đi! Bên ngoài đang chờ cậu ra phát biểu đó!”

Bạch Tử Mặc lay lay vai Quách Tĩnh Di, nhưng cô không những không có phản ứng gì, mà cơ thể còn nghiêng đi rồi đổ nhào xuống đất. Thấy vậy, Bạch Tử Mặc vội vàng đưa tay ra ôm cô vào lòng, bây giờ cô chẳng khác gì động vật được bảo vệ, lỡ như ngã một cái để lại vết gì trên mặt, lát nữa còn lên bục phát biểu thế nào được?

Thế nhưng, nhìn Quách Tĩnh Di đang nhắm chặt hai mắt, Bạch Tử Mặc lại trở nên luống cuống tay chân, mà khoan, ngực của cô nàng này đúng là… to thật đấy!

Nếu có thể, Bạch Tử Mặc thà rằng người ngất đi bây giờ là mình, giờ phải làm sao đây? Bấm nhân trung ư? Vì đồng đội trước đây đều là Giác Tỉnh Giả cấp Rồng, tình huống ngất xỉu cần cứu tỉnh như thế này cậu chưa từng gặp phải, bất kỳ phương pháp sơ cứu nào cũng không biết.

“Chết tiệt, sớm biết thế thà tìm dây thừng trói cô ta lại còn hơn, tại sao lại phải đánh ngất chứ?” Bạch Tử Mặc có chút bực bội nhìn đôi tay của mình.

Không biết có phải vì nghe thấy những từ như dây thừng, trói lại hay không, ý thức đang ngủ say của Quách Tĩnh Di bị kích thích, Bạch Tử Mặc vừa dứt lời, đã phát hiện cơ thể cô bất an ngọ nguậy, trên mặt ửng lên một vệt hồng.

Tình huống gì thế này? Là kích thích đến điểm nhạy cảm kỳ quái nào của cô ta, nên cho dù đang trong tình trạng ngất xỉu, cơ thể cô ta cũng sẽ có phản ứng sao? Bạch Tử Mặc khẽ nhíu mày, phát hiện ra sự việc không hề đơn giản.

“Cô mau tỉnh lại đi! Nếu cô còn không tỉnh lại, tôi sắp không khống chế được bàn tay trái ngang ngược của mình rồi đấy!” Dựa theo suy đoán trong lòng, Bạch Tử Mặc thử nói với Quách Tĩnh Di.

Dứt lời, quả nhiên không ngoài dự đoán của Bạch Tử Mặc, cơ thể Quách Tĩnh Di lại có phản ứng, không chỉ vệt hồng trên mặt càng đậm hơn, mà hơi thở cũng trở nên có chút dồn dập, theo từng đợt sóng nhấp nhô, gánh nặng trước ngực dường như càng thêm nặng nề, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Bạch Tử Mặc nhận ra một điều, có lẽ Quách Tĩnh Di đã sớm tỉnh lại rồi.

“Cô nương này, nếu cô đã tỉnh rồi thì xin hãy nghe tôi nói một lời, tôi thật sự là người đứng đắn, sẽ không làm chuyện gì quá đáng với cô đâu, bây giờ bên ngoài có cả đống người đang chờ cô đấy, cô đừng có hại tôi!”

“Này! Quái vật ngực bự kia, tôi biết cô đã tỉnh rồi, đừng có giả vờ nữa!”

“Tôi nói này, tôi vào nhà vệ sinh nữ không phải để phục kích cô, à, đừng hiểu lầm, đương nhiên cũng không phải để phục kích người khác, tôi có nỗi khổ riêng.”

Sau mấy lần thử, Bạch Tử Mặc có chút bất lực.

Đời người luôn có những khoảnh khắc khiến bạn bất lực, ví dụ như lúc đi vệ sinh không mang giấy, ví dụ như lúc mở gói mì ăn liền ra không có nĩa, hay như lúc muốn gọi một người đang giả vờ ngủ dậy.

“Có ai không?”

Ngay lúc Bạch Tử Mặc đang vắt óc suy nghĩ làm thế nào để gọi Quách Tĩnh Di dậy, bên ngoài nhà vệ sinh vang lên tiếng gọi, theo sau đó là một tràng tiếng bước chân.

“Tĩnh Di, cậu ở trong đó không?”

Qua khe hở của phòng vệ sinh, Bạch Tử Mặc lờ mờ nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục, đi giày da nhỏ bước vào, tiếng giày da nhỏ gõ trên nền gạch men trắng phát ra tiếng ‘cộp cộp’, tần suất đó hệt như nhịp tim đang đập nhanh của cậu vậy.

Ngoài giọng nói của cô gái, cậu còn lờ mờ nghe thấy một hai nam sinh đang nói gì đó ở ngoài cửa, xem ra người đến tìm cô ta cũng không ít?

Khó rồi đây, nếu bị người ta phát hiện thì phải làm sao? Ngày đầu tiên nhập học, đã bị bắt quả tang trong nhà vệ sinh nữ, quan trọng là không chỉ có một người, càng quan trọng hơn là, còn có đại diện sinh viên ưu tú đang ngất xỉu… Vãi? Cô tỉnh lại từ lúc nào vậy?

Bạch Tử Mặc cúi đầu nhìn, chỉ thấy một đôi mắt to long lanh, đang tràn đầy mong đợi nhìn cậu, nhìn đến mức trong lòng cậu hoảng loạn, theo phản xạ đưa tay bịt miệng Quách Tĩnh Di lại, làm một động tác im lặng, rồi thấp giọng đe dọa, “Đừng lên tiếng, nếu không, tôi mà làm ra chuyện gì quá đáng, thì đừng có trách tôi!”

Ừm, giết người diệt khẩu gì đó, lúc cần thiết cũng không phải là không thể làm, đến lúc đó lại ra khu trung tâm dạo một vòng, tìm một Ma nhân đang gây rối nào đó, rồi ném Quách Tĩnh Di qua là được.

Chuyện quá đáng? Quách Tĩnh Di mừng rỡ, rốt cuộc là chuyện quá đáng thế nào đây? Rõ ràng là đang bị lời nói đe dọa, rõ ràng là đang bị đối xử thô bạo, rõ ràng là ở một nơi bẩn thỉu như nhà vệ sinh, tại sao lại cảm thấy… mong đợi quá đi!

“Cốc cốc cốc!”

“Ai ở trong đó! Làm gì trong đó vậy?”

Sợ nhất là không khí đột nhiên im lặng, sợ nhất là người lạ đột nhiên quan tâm! Ở trong phòng vệ sinh, cô nói tôi có thể làm gì? Nói chuyện với gián à?

Cửa phòng vệ sinh bị gõ vang! Chuyện chết người đến rồi!

Bạch Tử Mặc hít một hơi thật sâu, cũng không quan tâm không khí có vẩn đục hay không, tay run run đưa về phía mặt dây chuyền trước ngực, tuy để Quách Tĩnh Di thấy mình biến thân là một chuyện rất đau đầu, nhưng nói thế nào đi nữa, vẫn tốt hơn là bị người ta phát hiện.

Ít nhất, làm Ma Pháp Thiếu Nữ là một chuyện quang minh chính đại, còn ở trong nhà vệ sinh đánh ngất Quách Tĩnh Di thì không.

Ngay lúc Bạch Tử Mặc chuẩn bị biến thân, đáp lại cô gái đang hỏi ngoài cửa, Quách Tĩnh Di đột nhiên động đậy, thoát khỏi bàn tay đang bịt miệng của Bạch Tử Mặc.

Trong chớp mắt, đã không kịp bịt miệng cô ta lại nữa, đồng tử Bạch Tử Mặc hơi co lại, mẹ kiếp, con hung thú ngực bự này đang đợi mình ở đây sao? Tĩnh thì như xác chết, động thì lấy mạng người, hệt như một con rắn độc, chẳng trách người ta nói lòng dạ đàn bà độc ác nhất?

“Là em, Quách Tĩnh Di…”

Nhìn đôi môi anh đào của Quách Tĩnh Di mấp máy, khuôn mặt tinh xảo đó đẹp đến thế, gánh nặng trước ngực to đến thế, một cô gái như vậy nếu xuất hiện trong cuộc đời của bất kỳ ai cũng có thể trở thành một phong cảnh tươi đẹp, nhưng cô ta lại xuất hiện trong cuộc đời của Bạch Tử Mặc, sắp trở thành một vết nhơ trong đời.

“A, chị Tĩnh, chị ở đây à!” Cô gái bên ngoài kinh ngạc kêu lên, “Đến lượt chị lên sân khấu rồi, mọi người bên ngoài đang đợi chị đấy!”

“Ừm, hôm qua ăn phải đồ bậy, cơ thể hơi khó chịu…” Quách Tĩnh Di nói, “Cái đó, phiền em nói với thầy một tiếng nhé, chị qua ngay đây.”

“Vâng ạ…” Đối mặt với tình huống này, cô gái cũng không biết nên nói gì thêm, đáp lại một tiếng đơn giản, rồi vội vàng rời đi.

Bạch Tử Mặc ở bên cạnh, nhìn cảnh tượng trước mắt, đột nhiên có cảm giác như lại nhìn thấy ánh bình minh trong bóng tối, biểu cảm chỉ có thể dùng từ sững sờ để hình dung.

Còn có trò này nữa à?

“Em phải đi rồi, bên ngoài còn có người đang đợi em.” Quách Tĩnh Di đứng dậy, chỉnh lại quần áo, vẻ mặt e thẹn nói.

“Ờ, được, tạm… tạm biệt!” Bạch Tử Mặc ngơ ngác vẫy tay.

Nói xong Bạch Tử Mặc lại có chút hối hận, không đúng, câu tạm biệt này nói ra có chút không ổn, lỡ như khiến cô ta cảm thấy mình đang mong chờ lần gặp mặt tiếp theo thì sao?

“Ừm, lần sau…” Quách Tĩnh Di cắn môi, “có thể đừng thô bạo như vậy không… à, ý em không phải là em không thích cảm giác thô bạo này, nhưng thỉnh thoảng em cũng muốn được đối xử dịu dàng một chút.”

“Không có lần sau!” Bạch Tử Mặc theo phản xạ đáp lại, cái gì mà lần sau đừng thô bạo như vậy, nói cứ như là cậu đã làm chuyện gì quá đáng lắm vậy.

Quách Tĩnh Di vẻ mặt kinh ngạc, “Ể? Chẳng lẽ anh không phải vì thích em, muốn tìm mọi cách để…”

“Không phải! Rốt cuộc là cái gì khiến cô có ảo giác này vậy?”

“Nhưng mà những chuyện anh làm với em…”

“Đều là ngẫu nhiên!”

Quách Tĩnh Di cắn chặt răng, vẻ mặt có chút thất vọng, “Thôi được rồi, đây là số điện thoại của em, em đi trước đây.” Nói rồi cô nhét vào tay Bạch Tử Mặc một mẩu giấy, rồi lách qua người cậu, mở cửa bước ra ngoài.

Nhìn bóng lưng Quách Tĩnh Di rời đi, Bạch Tử Mặc thở phào một hơi dài, sự việc cuối cùng cũng được giải quyết một cách hoàn hảo, may mà không để lại vết nhơ nào trong đời.

Nhưng mà số điện thoại này… chết tiệt, lão tử đây trở nên do dự từ lúc nào vậy, lo lắng một cô gái bị tổn thương tâm lý căn bản không phải là phong cách của mình! Nghĩ đến đây, Bạch Tử Mặc ném mẩu giấy vào sọt rác, ung dung bước ra ngoài.