Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3900

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 4

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 87

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 10

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 4

Ma Pháp Thiếu Nữ Muốn Nghỉ Hưu Rồi - Chương 3: Ý của kẻ say không ở trong rượu

Hai ngày sau.

Z Quốc Đội Trưởng vẫn còn đang bận rộn với bộ phim mới của mình, không có thời gian quản Bạch Tử Mặc. Do bị treo việc, Lão Hắc dứt khoát về quê, còn Hứa Văn Võ đã lâu không dành thời gian cho con gái nên nhân cơ hội này về nhà bù đắp cho cô bé. Vì vậy, hôm nay, Bạch Tử Mặc chỉ có thể một mình lên đường đến phim trường của 《Chiến Đấu Đi! Tỷ Muội!》 tại Thụ Điếm.

Còn một thành viên nữa ư? Thành viên còn lại là Nini mắc chứng sợ độ cao, e là không thể bay qua đó được, mà mua vé tàu cao tốc thì phải mua hai vé, Bạch Tử Mặc đời nào nỡ tiêu khoản tiền đó.

Đứng trong nhà vệ sinh của căn cứ, đầu ngón tay Bạch Tử Mặc nhẹ nhàng vuốt ve mặt dây chuyền đeo trước ngực. Chất liệu kim loại màu đồng cổ cho cảm giác rất tốt, bao quanh mặt dây là một viên đá quý màu đỏ thẫm, có thể lờ mờ nhìn thấy bên trong viên đá có những đường vân thạch anh tóc hình một cụm hoa.

Khi ngón tay Bạch Tử Mặc lướt qua mặt dây chuyền, nó tức thì sáng lên ánh sáng chói lòa, bao bọc toàn bộ cơ thể cậu. Dòng năng lượng to lớn như những dải lụa tua rua tuyệt đẹp, dần dần bám vào người cậu.

Toàn thân Bạch Tử Mặc hóa thành một hình người phát sáng, chiều cao từ gần một mét tám co lại còn một mét năm sáu, cho nên cái tin một mét rưỡi trên mạng đều là lừa đảo, sáu centimet còn lại bị ăn mất rồi à? Khoảnh khắc tiếp theo, chân cậu được nâng cao lên, đó là do đã mang một đôi tất dài quá gối màu đen, bên trên là một đôi giày cao gót màu đỏ hồng.

Mặc dù tất dài quá gối là lãng mạn của đàn ông, nhưng sự lãng mạn này không phải được xây dựng trên cơ sở tự mình mặc nó!

Mái tóc xoăn bù xù vốn không dài của cậu, trong nháy mắt đã dài ra đến tận thắt lưng, từ màu đen chuyển thành màu vàng óng, ngay cả con ngươi vốn màu nâu dường như cũng để phù hợp với mái tóc vàng này mà biến thành màu tím violet.

Đôi găng tay dài không biết từ đâu đã xuất hiện trên tay, cảm giác bó sát khiến Bạch Tử Mặc nổi hết cả da gà, vô thức buột miệng rên lên một tiếng yêu kiều đến tận xương tủy, “Ưm, hừm…”

Thôi được rồi, nhiều năm như vậy rồi, cậu vẫn chưa thể quen được với cảm giác kỳ lạ lúc biến thân này…

Mà thứ khiến người ta khó chịu nhất, tất nhiên là chiếc váy liền thân không tay màu đỏ phối ren trắng nhiều tầng rồi.

Ánh sáng tan đi, dòng năng lượng tụ lại trong lòng bàn tay Bạch Tử Mặc, hóa thành một cây gậy phép cao bằng nửa người, có dạng hình tựa như một đóa tường vi. Tất nhiên, so với gậy phép, cậu thích khai thác triệt để dạng hình thon dài và phần đuôi nhọn của nó để dùng làm lao hơn, đây cũng là lý do cho cái tên của chiêu thức lừng danh của cậu, Hoa Thần Quán Ma Thương.

Romain Rolland từng nói, hầu hết mọi người đều đã chết ở tuổi hai mươi ba mươi, còn Bạch Tử Mặc cảm thấy, linh hồn đàn ông của cậu, e là đã chết dở sống dở vì xấu hổ đến mức bùng nổ từ “Vĩnh Dạ Chi Nhật” sáu năm trước rồi, cho nên làm xong việc này, cậu chắc chắn phải thoát khỏi thân phận này!

Soi gương một chút, thiếu nữ trong gương quả thực xứng với bốn chữ “xinh đẹp rạng ngời”, khuôn mặt trắng trẻo tinh tế, đôi mắt to tròn cùng hàng mi vừa dày vừa dài, lặng lẽ soi bóng trong gương, tựa như một đóa tường vi còn e ấp nụ, chỉ tiếc là hơi lép.

Tất nhiên, đóa tường vi này sẽ không nở, cũng không muốn bị ai hái, Bạch Tử Mặc thầm nghĩ.

Từ trước đến nay, cậu vẫn không tài nào hiểu nổi, tại sao trong số những Giác Tỉnh Giả ra đời vào “Vĩnh Dạ Chi Nhật”, lại có sự hiện diện của Ma Pháp Thiếu Nữ, mà loại hiện diện vốn đã hiếm có này, lại cứ nhằm ngay cậu mà rơi xuống. Người khác thì hoặc là mọc thêm một tay, một chân, một cái đầu, còn cậu thì lại mọc thêm một giới tính.

Nhìn đồng hồ trên điện thoại, tám giờ năm mươi phút.

“Haiz, đúng là số phận trêu ngươi!” Bạch Tử Mặc thở dài một tiếng, không nghĩ ngợi nữa, lấy lại tinh thần, “Vậy thì, hôm nay, cứ để ta dâng lên sự xấu hổ cuối cùng của mình đi!”

Nói xong, cậu không thèm ra cửa mà đạp chân vào cửa sổ bay vọt lên trời, phía sau rơi xuống một chuỗi cánh hoa tường vi.

Trời nhiều mây, Bạch Tử Mặc nấp trong tầng mây, cẩn thận né tránh đường bay của máy bay. Máy bay va phải một con chim cũng có khả năng rơi, huống chi là va phải một Ma Pháp Thiếu Nữ đang di chuyển với tốc độ hơn 1000km/h, hơn nữa đầu của Ma Pháp Thiếu Nữ này còn rất cứng, nếu va phải thì cậu chắc chắn không sao, nhưng máy bay thì tuyệt đối rơi không thể chạy đâu được.

Trong lúc bay, Bạch Tử Mặc cẩn thận theo dõi các vật mốc dưới mặt đất, dù sao quãng đường cũng cả ngàn cây số, chỉ cần lệch một chút thôi, đến lúc dừng lại có khi đã cách xa tít tắp rồi.

Lúc đáp xuống đã là phim trường Thụ Điếm, Bạch Tử Mặc tìm một con hẻm nhỏ ít người qua lại để hạ cánh. May mà đây là gần phim trường, người mặc đồ kỳ lạ có rất nhiều, người qua đường cũng chẳng có tâm trạng để ý xem có phải có một cô gái xinh đẹp ăn mặc diêm dúa từ trên trời rơi xuống hay không, nên cũng không gây ra náo động gì.

Đi ra khỏi con hẻm, Bạch Tử Mặc nghiến răng, gọi một chiếc taxi. Dù sao cậu cũng mới đến đây lần đầu, chưa quen đường sá, không rõ vị trí chính xác của phim trường ở đâu, trong tình huống này thì nhờ tài xế taxi là chọn lựa tốt nhất.

Dù sao cũng sắp kiếm được mười triệu rồi, chút tiền lẻ này có đáng là bao, cậu đã quyết tâm, sau này ra ngoài đều phải đi taxi, ăn bánh kếp cũng phải thêm hai quả trứng! Bạch Tử Mặc nghĩ vậy trong khoảnh khắc vẫy tay gọi taxi.

“Người đẹp… ồ hô, cô đang cosplay Bách Hoa Thiếu Nữ à? Tôi thích cô ấy lắm, tôi có thể chụp ảnh chung với cô không?”

“Ờ, được, không vấn đề gì.” Bạch Tử Mặc giật giật khóe miệng.

Chụp ảnh xong, tài xế nói, “Cảm ơn nhé, cô đi đâu vậy? Chỉ cần vì tấm ảnh này thôi, nếu không xa thì chuyến này tôi miễn phí cho cô. Chậc, xem độ giống này, tôi mà đi nói là gặp Bách Hoa Thiếu Nữ thật chắc cũng có người tin.”

“Ông đây chính là hàng thật giá thật đấy, được chưa?” Bạch Tử Mặc bĩu môi.

“Đến chỗ này.” Bạch Tử Mặc đưa địa chỉ trong tin nhắn trên điện thoại cho tài xế xem.

“Ờ…” Xem xong, tài xế lộ vẻ mặt khó xử.

Thấy vậy Bạch Tử Mặc khẽ nhíu mày, “Sao thế? Xa lắm à? Tôi trả đủ tiền là được, tất nhiên nếu anh khăng khăng giảm giá năm sáu chục phần trăm thì tôi cũng không ngại đâu.”

Tài xế xua tay nói, “Không, không, không phải quá xa, mà là ở ngay phía trước năm trăm mét…”

Bạch Tử Mặc, “…” Cậu lạ nước lạ cái, làm sao mà biết được chứ.

“Không sao, tôi thấy cô cũng không phải người ở đây, tôi vẫn chở cô qua đó, kẻo lại đi nhầm.” Thấy Bạch Tử Mặc lặng thinh, tài xế cười làm lành.

“Ờ… cảm ơn nhé.”

Giọng nói mềm mại như lụa truyền vào tai tài xế, anh ta giật mình một cái rồi nhấn ga phóng đi, đúng vậy, là phóng như bay. May mà khoảng cách đủ ngắn, nếu không, Bạch Tử Mặc nghi ngờ gã này tám phần là sẽ bị chặn lại vì chạy quá tốc độ.

Khi xe dừng lại, Bạch Tử Mặc liếc mắt một cái đã thấy trước một khách sạn được trang hoàng lộng lẫy tên là Hoa Ngữ, có một người đang giơ biển hiệu. Đó là một cô gái buộc tóc hai bím, đeo kính gọng đen, tay cầm một tấm biển được trang trí bằng hoa tươi, trên đó viết bốn chữ “Bách Hoa Thiếu Nữ”.

Thấy vậy Bạch Tử Mặc vội vàng gọi tài xế, “Dừng ở đây đi, tôi thấy người đến đón tôi rồi!”

“Ờ, hả? Cô thật sự là Bách Hoa Thiếu Nữ à?” Tài xế phanh gấp, nhìn thấy cô gái giơ biển hiệu bên ngoài cửa sổ mà ngẩn người một hồi lâu.

Bạch Tử Mặc nhướn mày với anh ta, “Tôi có nói tôi không phải đâu.” Nói xong, cậu mở cửa xe đi về phía cô gái giơ biển hiệu.

Để lại người tài xế ngơ ngác lẩm bẩm một mình, “Siêu anh hùng… cũng đi taxi à?”

Thấy Bạch Tử Mặc xuất hiện, cô gái giơ biển hiệu ở xa đã hào hứng vẫy tay với cậu, vừa vẫy vừa gọi, “Ở đây, ở đây.”

Bạch Tử Mặc mỉm cười đi tới, “Lần đầu gặp mặt, tôi là Bách Hoa Thiếu Nữ, bạn tên gì?”

“Tôi… tôi, chị cứ gọi tôi là Tiểu… Tiểu An là được rồi.”

“Được thôi Tiểu Tiểu An.”

“Ờ, là Tiểu An ạ, xin lỗi, lần đầu gặp người thật nên có hơi… ờ, không phải, tôi không giỏi ăn nói, chị đừng để ý nhé.”

Nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Tiểu An, Bạch Tử Mặc cười nói, “Đừng sợ, tôi có ăn thịt em đâu.”

“Hì hì.” Tiểu An ngại ngùng cười.

“Tôi không đến muộn chứ?”

“Không, không, chỉ là đạo diễn bảo tôi đến sớm chờ thôi, nên…”

Bạch Tử Mặc gật đầu, “Vậy chúng ta đi nhanh đi, quay xong sớm, tôi còn có việc khác phải làm nữa!”

“Vâng, vâng ạ!” Tiểu An nói, “Nhưng mà, hôm nay chưa quay đâu ạ, đạo diễn và mọi người đang tổ chức tiệc mừng trước khi bắt đầu quay, nói là để chào mừng chị đó.”

“Ồ? Vậy à?” Bạch Tử Mặc gật đầu, người bây giờ thật là khách khí, cậu cũng là nhận tiền làm việc, còn bày vẽ nghi lễ chào mừng làm gì? Khiến cậu cũng thấy hơi ngại.

Bạch Tử Mặc theo Tiểu An vào khách sạn Hoa Ngữ, đi một mạch lên mấy tầng lầu rồi dừng lại trước một phòng khách.

Đứng trước cửa phòng, Tiểu An yếu ớt nói, “Cái đó… họ đã chuẩn bị quần áo dự tiệc cho chị rồi, làm phiền chị thay đồ một chút được không ạ? Quần áo ở trong một hộp quà màu trắng.”

“Em không vào à?”

Tiểu An nghe vậy liền lắc đầu.

Bạch Tử Mặc khẽ nheo mắt, “Em có thể cho tôi biết đây là tiệc gì không? Còn phải thay đồ nữa? Tiệc hóa trang à?” Thật ra mà nói, cậu tự thấy dù có là tiệc hóa trang thì cậu cũng không cần trang điểm, cứ mặc bộ đồ biến thân này, đeo thêm cái mặt nạ là được rồi.

“Em cũng không biết, em không được tham gia tiệc…”

“Thôi được.”

Vì Tiểu An cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì, Bạch Tử Mặc cảm thấy vẫn phải chính mình xem qua bộ đồ họ chuẩn bị cho mình rồi mới xác định được.

Vào phòng, trên chiếc giường lớn, cậu tìm thấy hộp quà màu trắng, mở ra xem, vẻ mặt Bạch Tử Mặc thay đổi, nhận ra sự việc chẳng hề đơn giản. Trong hộp quà, đường hoàng đặt một bộ bikini màu đỏ hồng với chất liệu vải được tiết kiệm đến mức tối đa.

Tiệc bể bơi? Dù có là tiệc bể bơi, cũng không cần phải mặc ít đến thế chứ? Chỉ liếc qua một cái, Bạch Tử Mặc ngay lập tức hiểu ra, người chuẩn bị bộ đồ bơi này cho cậu, rõ ràng là ý của kẻ say không ở trong rượu!

“Muốn dùng quy tắc ngầm với ta à?” Bạch Tử Mặc cúi đầu nhìn ngực mình, “Phẳng như tấm ván giặt đồ thế này mà cũng muốn ngầm? Gu mặn thật đấy?”

Tuy có chút thắc mắc không biết kẻ muốn dùng quy tắc ngầm với mình là ai, nhưng Bạch Tử Mặc có thể chắc chắn, mình tuyệt đối sẽ không để hắn được như ý.