Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

326 8479

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

87 85

Sousei Mahou No Saigensha

(Đang ra)

Sousei Mahou No Saigensha

Miwamohi

Khởi màn câu chuyện ma pháp mạnh nhất về thiếu niên vô tài lật đổ lẽ thường của thế giới!

16 29

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

(Đang ra)

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

悲殇的秋千

Câu chuyện kể về 2 thằng bạn thân bị xuyên về quá khứ, tuy nhiên 1 thằng biến thành con gái, sau đó thì.....ai mà biết được!

85 2573

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

141 5565

B-Báo... Báo Cáo Thầy Ơi! Người Ngoài Hành Tinh... Ma? - Chương 19: Căn cứ bí mật của Mao Cầu

Trong khoảng thời gian tôi sống ở ký túc xá 2204, mỗi khi trong phòng không có ai, Tiểu Cơ liền lợi dụng cơ hội này để tìm hiểu về con người của thế giới này. Con người trước giờ luôn là đối thủ số một của thú yêu, mức độ thù hằn thậm chí còn cao hơn cả những thú linh thiêng ở vùng đất thiêng kia, cho nên tôi hiểu rằng muốn thắng con người của thế giới này, thì phải tìm hiểu rõ yếu điểm của họ.

Mà cách tôi tìm hiểu tất nhiên là thông qua việc lên mạng, vì tôi nhớ kỹ một câu nói của Bạch Tử Mặc, “Trên mạng cái gì cũng có…” mấy chữ phía sau Tiểu Cơ không nhớ hết, nhưng chỉ cần đoạn đầu là đủ rồi, tuy tôi và Bạch Tử Mặc là kẻ thù, nhưng tôi tin rằng một người mạnh mẽ sẽ không nói dối, chỉ có quỷ dữ tầm thường đê tiện mới nói dối.

Thế là, trong những ngày tiếp theo, mỗi khi ký túc xá không có ai, Tiểu Cơ liền mở máy tính của Lý Đạt Duy, bắt đầu dạo chơi trên mạng, lúc đầu tôi cực kỳ không quen, mỗi lần vừa mở máy tính không lâu, đã sắp đến giờ các thành viên ký túc xá quay về, cùng với thời gian qua đi, tôi tìm hiểu được ngày càng nhiều, tôi lại càng ngạc nhiên trước sự tinh vi của phép thuật thế giới này, vậy mà có thể gom nhiều hiểu biết như vậy trong một cái hộp con con, điều này khiến tôi nhớ đến Thư viện Vạn giới trong huyền thoại.

Sau này, tôi cũng không dùng máy tính của Lý Đạt Duy nữa, mà chuyển sang dùng của Bạch Tử Mặc. Tại sao ư? Vì cùng với thời gian qua đi, tôi biết được trên mạng có một thứ gọi là virus, sẽ gây hỏng hóc cho máy tính, mà tôi lại xem đủ loại trang web, nguy cơ dính virus rất cao, cho nên tôi liền đổi đối tượng sang Bạch Tử Mặc.

Mỗi khi Tiểu Cơ thấy Bạch Tử Mặc vì máy tính đơ mà hét lớn “Tại sao chứ!”, các bạn cùng phòng lại từng người một cười nhạo cậu ta “Ai bảo mày xem web đen mà không chia sẻ, đáng đời!”, trong lòng tôi lại tràn ngập cảm giác hài lòng, có thể dùng cách này để hãm hại Bạch Tử Mặc, tôi cũng rất vui.

Tòa nhà Thí nghiệm Sinh học, trong ống thông gió.

Tuy trong lòng Tiểu Cơ khinh thường bộ dạng thê thảm đó của Bạch Tử Mặc, nhưng lúc thật sự rời đi lại không hề chần chừ, tốc lực rời đi chẳng khác gì chạy trối chết.

Tòa nhà Thí nghiệm Sinh học rộng lớn, ống thông gió phức tạp chằng chịt, bên trong ánh sáng mờ tối đầy bụi bặm, giống như một mê trận khổng lồ, Tiểu Cơ rất thích nơi này, lúc ở Rừng Đen, tôi sống trong đầm lầy đầy bùn đất hôi thối cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Nhưng qua quá trình học hỏi trên mạng, Tiểu Cơ biết được một chuyện, thú yêu mạnh mẽ đến mức có thể gọi là Ma Vương như tôi, thường đều sống trong lâu đài hoặc mê trận, sau đó bắt giữ mấy hoàng tử, công chúa con người về làm đầy tớ giúp việc nấu cơm mới hợp với thân phận.

Lý tưởng này bén rễ trong lòng tôi, âm thầm mong chờ, đợi đến ngày tôi thống trị thiên hạ, tôi sẽ xây dựng một mê trận hoành tráng trên thế giới này, bắt vua của các nước… không đúng, thế giới này hình như gọi là người đứng đầu, bắt con của họ về làm đầy tớ nhốt lại!

Cho nên đối với mê trận thu nhỏ là ống thông gió này, Tiểu Cơ có một tình cảm riêng, điều duy nhất chưa hoàn chỉnh là tôi vẫn chưa bắt được mấy đầy tớ con người nhốt lại.

Tuy nhiên, hôm nay tôi đột nhiên cảm thấy mê trận này có chút rắc rối, tôi ở trong đây tìm Mao Cầu đã nửa tiếng rồi, ngoài việc hít đầy bụi ra, lại chẳng thấy bóng dáng Mao Cầu đâu, xem ra mê trận quá lớn cũng không phải chuyện tốt? Chẳng trách những Ma Vương đó cần nhiều đầy tớ đến thế, nếu chuyện gì cũng tự mình làm, chẳng phải cả ngày đều mất thời gian đi loanh quanh trong lâu đài sao? Đâu còn thời gian đi xâm chiếm thế giới nữa!

Tiểu Cơ mất hơn một tiếng đồng hồ để tìm kiếm khắp các đường ống thông gió trong cả tòa nhà, vẫn không tìm thấy dấu hiệu của Mao Cầu, lúc này tôi đang đứng ở cửa ra của ống thông gió dưới tầng hầm, bên ngoài cửa ra chắc chắn là một nơi nguy hại, nơi đó nối với cống ngầm của Tòa nhà Thí nghiệm Sinh học.

Thú yêu có giác quan nhạy bén trời sinh với nguy hiểm, hệ thống cống ngầm của Tòa nhà Thí nghiệm Sinh học là nơi duy nhất Tiểu Cơ chưa từng lùng sục, tôi cảm thấy nơi đó hẳn là ngục tối của tòa tháp phù thủy này, tuy về lý thuyết mà nói, trong ngục tối hẳn cũng có chất dinh dưỡng có thể nuôi dưỡng thực lực của tôi, thậm chí còn nhiều hơn trong tòa nhà, nhưng trực giác mách bảo tôi, bên dưới đó rất nguy hại.

Không phải Tiểu Cơ không chuẩn bị vào hệ thống cống ngầm, chỉ là chưa đến lúc, tôi cảm thấy đây là tháp phù thủy của các phù thủy thây ma, trong ngục tối của tháp phù thủy của phù thủy thây ma có tồn tại gì đó tà ma ghê rợn, là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra. Đợi đến khi sức mạnh của tôi phục hồi tương đối, lại vào trong đó săn lùng nó, chẳng phải sức mạnh sẽ tăng nhanh sao?

Đứng ở cửa ra một lát, ngửi mùi hôi thối quen thuộc trong gió, Tiểu Cơ suy nghĩ một lát, tôi cảm thấy, Mao Cầu hẳn sẽ không chạy vào ngục tối chứ? Nghĩ vậy, tôi liền chuẩn bị quay về nơi mình ẩn náu mấy ngày nay, nơi đó là ống thoát hơi ấm, có lẽ còn có tổ chim do chim di cư để lại, ngồi trong tổ cỏ, tôi luôn cảm thấy mình như đang ngồi trên ngai báu vậy.

Tiểu Cơ vừa quay người định đi, một bóng người được vầng sáng vàng bao phủ xuất hiện ở góc rẽ phía trước, bay về phía tôi.

Được lắm, tìm cả buổi trời, đúng là chẳng mất công sức nào! Tiểu Cơ nghĩ rồi tiến lên đón.

Lúc Tiểu Cơ thấy Mao Cầu, Mao Cầu cũng thấy Tiểu Cơ, vui mừng tiến lại gần, kêu “míp míp”, bay một vòng quanh tôi, rồi hạ xuống bên cạnh tôi.

“Đi thôi, ta dẫn ngươi đến một nơi tốt, nơi đó…” Tiểu Cơ ra hiệu mắt rồi dừng lại, nó lại không hiểu, nói suông với nó làm gì? Thế là, tôi dứt khoát dùng dây mây buộc lấy râu của Mao Cầu, như dắt một đứa trẻ, dẫn nó đi về phía ngai báu của tôi.

Tối nay tạm thời cho nó ngủ bên cạnh mình vậy, là vì nó lông lá khắp người, có thể khiến ngai báu của mình êm ái hơn thôi! Tiểu Cơ nghĩ.

“Míp!” Mao Cầu kêu hai tiếng, có vẻ rất hào hứng, nhưng lại không đi theo Tiểu Cơ, trái lại kéo Tiểu Cơ nhào về phía cống ngầm, sức của nó lớn hơn Tiểu Cơ trong trạng thái này rất nhiều, Tiểu Cơ còn chưa kịp phản ứng, đã bị nó kéo xuyên qua song sắt ở cửa ra ống thông gió.

Nước bẩn cuộn trào, không khí đục ngầu, trong cống ngầm chỉ vừa đủ một người đi, bốn vách tường đầy cây ưa bóng tối xanh đen, hai loài vật kỳ lạ xông vào, một trong số đó còn phát sáng, nhất thời dọa rắn, chuột, bọ chạy loạn xạ.

Cảm giác của Tiểu Cơ lúc này, giống như bạn tử tế dắt một đứa nhỏ, chuẩn bị đưa nó qua đường, nó đột nhiên dùng một sức mà bạn không thể kháng cự, kéo bạn quay đầu chạy mất, không những không qua đường, còn không đi trên lề đường, trái lại dọc theo tường của mấy tòa nhà cao tầng mà đi thẳng lên, không biết lúc nào sẽ lỡ chân, rơi xuống đất, chết không toàn thây.

Tình huống này, chỉ có thể dùng từ khó đỡ đến mức này để diễn tả.

Mao Cầu dắt Tiểu Cơ đi qua một đoạn cống ngầm trơn ướt lún phún, một khe nứt cao nửa người, rộng nửa người xuất hiện trên tường đá bên cạnh, Mao Cầu dừng lại, kéo Tiểu Cơ chui tọt vào.

Khe nứt này rất kỳ quái, không giống như trong cống ngầm ẩm ướt và đầy rêu phong, trái lại rất khô khan, cùng với việc đi sâu vào, ngay cả cảm giác lạnh buốt trong cống ngầm cũng không còn, không khí trở nên nóng bức.

Không lâu sau, phía trước xuất hiện một nguồn sáng, cùng với việc dần dần lại gần, ánh sáng càng lúc càng rực rỡ, Tiểu Cơ ở trong ống thông gió trốn miết mấy ngày, lại là ngày ngủ đêm ra, nhất thời chưa quen với ánh sáng mạnh như vậy, chỉ có thể nhắm tịt mắt mặc cho Mao Cầu kéo tôi đi tới.

Đi qua khe nứt, ánh sáng chói chang, đợi đến khi mắt Tiểu Cơ dần dần quen mắt với ánh sáng, mới phát hiện mình đang ở trong một hang đá dưới lòng đất rộng bằng một phòng học bậc thang của Tòa nhà Thí nghiệm Sinh học.

Giữa hang động có một hồ nước, trong vắt một cách bất thường ở gần cống ngầm, tỏa ra ánh vàng nhạt nhòa, có lẽ là bị ánh vàng này ảnh hưởng, thực vật mọc trên bốn vách tường cũng xuất hiện biến dị, tuy vẫn là những thực vật ưa bóng tối trong cống ngầm, nhưng những thực vật này lại trong suốt, như thể làm từ thủy tinh, có thể thấy rõ gân lá phát ra ánh sáng lân tinh nhạt nhòa bên trong.

Mà những ánh sáng lân tinh, ánh vàng này tụ lại cùng nhau thắp sáng cả hang đá dưới lòng đất, cả không gian đều ngập tràn một khí chất linh thiêng, điều này khiến Tiểu Cơ có chút khó chịu, nếu không phải vì giữa hồ nước có một thứ trông như nồi cơm điện phóng đại mười lần khiến tôi có chút thân thuộc (ký túc xá 2204 có một cái nồi cơm điện dùng để nấu mì gói), tôi có lẽ đã quay lưng bỏ đi rồi.

Ể? Thứ này hình như là đồ người ta dùng để nấu nướng mà? Tiểu Cơ hoài nghi quan sát, tên này mang mình đến đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ là muốn… ăn thịt mình?

Tiểu Cơ đột nhiên nghi ngờ, Mao Cầu này có phải ban đầu là một sinh vật đáng sợ bị giam giữ trong ngục tối không.

“Míp!” Mao Cầu hớn hở reo lên, nhảy mấy cái, nhảy vọt lên trên, hạ cánh vững chãi xuống nồi cơm điện, cánh tay ngắn nhỏ ấn vài cái lên đó, cùng với một tiếng “phụt!” khe khẽ, nắp nồi cơm điện đột nhiên mở ra, hơi trắng lan tỏa khắp nơi, như thể cơm chín bốc hơi nghi ngút ra khỏi nồi.

Nhưng hơi trắng đó lại chẳng giống hơi nước, không nóng, mà là lạnh buốt, khoảnh khắc nắp nồi cơm điện mở ra, hơi trắng cuộn trào, trên mặt hồ dấy lên những gợn sóng lăn tăn, mà bên cạnh nồi lại phủ một lớp sương mỏng.

Đợi đến khi hơi trắng tan đi, Tiểu Cơ quan sát kỹ, kinh ngạc phát hiện ra trong nồi cơm điện đó vậy mà lại có một con thú yêu, con thú yêu đó hai mắt nhắm tịt, cơ thể cuộn tròn lại, trên người còn có một ít chất lỏng đỏ tím chẳng biết có phải là máu hay không, cơ thể không chút phập phồng nào, rõ ràng là đã mất mạng, chẳng còn chút hơi thở.

Mao Cầu nhảy vào trong nồi cơm điện, nằm úp trên xác chết đó, râu trên trán nhẹ nhàng vuốt ve xác chết, điệu bộ đó làm tôi nhớ đến một số thú yêu ở Rừng Đen thích săm soi thức ăn thật kỹ trước khi nuốt gọn, kẻ đầu lợn thích bắt giữ cô gái chính là một trong số đó, chúng không chỉ săm soi thức ăn, còn ép buộc giao phối trước khi ăn.

Lần này Tiểu Cơ hoàn toàn hoảng sợ thật sự, Mao Cầu này quá đúng là muốn xơi hoa mà! Không được, không thể để nó đạt được mục đích, nghĩ vậy Tiểu Cơ từ từ lùi dần về sau, đúng khoảnh khắc tôi đến gần khe nứt, đột nhiên phát hiện Mao Cầu chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện trước mặt, chặn mất lối đi của tôi…