Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3900

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 4

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 83

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 10

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 4

Ma Pháp Thiếu Nữ Muốn Nghỉ Hưu Rồi - Chương 129: Đầu óc quay cuồng rồi, không đặt tiêu đề nữa nhỉ?

Rạng sáng, hai giờ năm mươi tám phút.

Giải quyết xong Lưu Húc Dương, Bạch Tử Mặc đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên phát hiện trong một bụi bồ công anh có thứ gì đó đang lấp lánh.

Nhíu mày, cúi người xuống cô phát hiện đó là một chiếc điện thoại, điện thoại của Lưu Húc Dương.

Bạch Tử Mặc cong khóe miệng, nhặt điện thoại cất đi, thân hình lóe lên biến mất tại chỗ.

Rạng sáng, ba giờ ba mươi bảy phút.

Tầng cao nhất của Hội Anh hùng thành phố Quỳnh Hải, Trung tâm Lưu trữ Tài liệu Mật.

Đèn xanh ở lối vào nhấp nháy với tần suất một lần mỗi giây, đây là dấu hiệu hệ thống an ninh đang hoạt động bình thường. Mọi thứ đều tĩnh lặng, chỉ có tiếng “vo ve” phát ra khi máy tính lớn dùng để xử lý dữ liệu vận hành.

Nhiệt độ bên ngoài là cái nóng bức đặc trưng trước cơn bão, nhưng nhiệt độ ở đây lại lạnh lẽo trái ngược, thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ mang theo ý vị chết chóc thổi qua, lượn lờ trong phòng máy.

Nơi đây thực thi tiêu chuẩn an ninh cao nhất, hệ thống nhận dạng võng mạc, giọng nói và vân tay đều được bật, trong vách tường bên ngoài có gắn tấm hợp kim có thể chịu được đòn tấn công của Người Thức Tỉnh cấp Long, thậm chí trong bê tông cũng có trộn lẫn một ít tinh thể đặc biệt dùng để cản trở việc phát huy năng lực của Người Thức Tỉnh.

Hai mươi bốn giờ không ngừng nghỉ, hơn mười trí tuệ nhân tạo to bằng nửa người qua lại tuần tra, ánh sáng đỏ rực từ tinh thể giống như mắt ở trán chúng bắn ra, cẩn thận quét từng góc, ngay cả khe hở cỡ lỗ chuột cũng không bỏ qua.

Tuy biện pháp phòng vệ như vậy có vẻ hơi khoa trương, nhưng đây cũng là điều vô cùng cần thiết, nơi đây lưu trữ tài liệu của Quỳnh Hải, thậm chí là phần lớn anh hùng của tỉnh Nam Hải và hồ sơ các sự kiện Thiên Tai, đồng thời cũng là nơi hội trưởng chi nhánh ban hành các mệnh lệnh cấp cao.

Đột nhiên, một tràng tiếng bước chân dồn dập phá vỡ sự tĩnh lặng vốn có, tiếng bước chân từ xa đến gần, giống như tiếng giày cao gót mũi nhọn gõ trên mặt đất, thật khó tưởng tượng, một người đi giày cao gót mũi nhọn, sao có thể chạy nhanh như vậy.

Nhận thấy có người lạ đến gần, đèn xanh ở lối vào chuyển sang màu đỏ, tần suất nhấp nháy bắt đầu tăng lên, cùng với tiếng “cộp cộp cộp!” ngày càng gần, hệ thống an ninh không thể nhận diện được thân phận người đến từ tiếng bước chân, chỉ số nguy hiểm tăng dần đến gần ngưỡng báo động, trong chốc lát tất cả trí tuệ nhân tạo toàn thân sáng lên tia điện, nhanh chóng lao về phía lối vào.

Tiếng bước chân cuối cùng dừng lại trước lối vào, người đến bỏ qua hệ thống nhận dạng võng mạc, giọng nói và vân tay, giữa những ngón tay thon dài trắng nõn kẹp một tấm thẻ màu đen vẽ hoa văn phức tạp, nhẹ nhàng quẹt qua khe đọc thẻ bên cạnh lối vào.

Cùng với một tiếng “tít” nhẹ, mức độ cảnh báo giảm xuống, đèn đỏ biến lại thành đèn xanh, trí tuệ nhân tạo trở lại bình thường, cùng với một tiếng “cạch” nhẹ, cửa lớn mở ra, người đến nhìn quanh một lượt, nhanh chân bước vào trong.

Cửa lại đóng lại, mọi thứ lại trở về tĩnh lặng, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Sau khi vào Trung tâm Lưu trữ Tài liệu Mật, Bạch Tử Mặc thở phào một hơi, công tác an ninh của Hội Anh hùng này làm ngày càng nghiêm ngặt, trước đây lẻn vào trụ sở chính cũng không phiền phức như vậy, bây giờ một chi nhánh đã có bảy tám lớp cửa, trong đó có hai lớp cửa, cô suýt chút nữa đã bị phát hiện.

Tuy trong thời khắc nguy cấp này, bại lộ thân phận cũng không sao cả, chỉ cần có thể kịp thời phát đi cảnh báo đỏ về Thiên Tai cứu được tính mạng của vô số người cũng coi như đáng.

Nhưng mà, một khi bị phát hiện cô có lên được đến đây hay không cũng thành vấn đề, dù sao thì hành vi này của cô thuộc về tiền trảm hậu tấu.

Hơn nữa, nhân viên an ninh nếu thấy một người đã chết từ lâu trong hồ sơ, đột nhiên xuất hiện trước mặt… đêm nay của họ có lẽ sẽ biến thành đêm kinh hoàng ở Hội Anh hùng mất.

Vừa suy nghĩ, vừa đi về phía trước, Bạch Tử Mặc đến trước bàn điều khiển của Trung tâm Lưu trữ Tài liệu Mật, nhấn nút khởi động, rất nhanh giao diện nhập mật khẩu liền xuất hiện trước mặt cô.

Bạch Tử Mặc hơi suy nghĩ một chút, những ngón tay thon dài nhanh chóng gõ một chuỗi mật khẩu không rõ ý nghĩa trên bàn phím, thông qua xác minh, ngay sau đó trên màn hình của bàn điều khiển liền xuất hiện dòng chữ “Chào mừng Kiếm Nhuốm Máu số 004”.

Bạch Tử Mặc tìm thấy bảng điều khiển phát cảnh báo, nhập thông tin về cuộc xâm lược của Người Cá xem được từ tài liệu, sau đó nhấn vào nút đăng ẩn danh.

Khi dòng chữ “Đăng thành công” xuất hiện trước mắt, khóe miệng Bạch Tử Mặc hơi nhếch lên.

“Như vậy là được rồi nhỉ?” Bạch Tử Mặc lẩm bẩm một câu, quay người ra khỏi Trung tâm Lưu trữ Tài liệu Mật, tìm một cửa sổ bên ngoài trung tâm, nhảy ra ngoài, biến mất trong màn đêm.

Bây giờ, chỉ cần tìm được kẻ chủ mưu của sự kiện lần này là được, thông tin trong tài liệu chỉ đưa ra một chi tiết là Người Cá sẽ tiến hành nghi thức trên mặt biển, nhưng bây giờ có điện thoại của Lưu Húc Dương, có lẽ sẽ tìm được.

Rạng sáng, bốn giờ hai mươi tám phút.

Thời gian từng chút một trôi về phía bình minh, bầu trời lại không có chút ý định nào muốn chào đón ánh mặt trời, mây chì lớp lớp chồng chất.

Mưa lớn đã được ấp ủ trong không khí nóng bức từ lâu, cuối cùng không thể chờ đợi mà trút xuống, mưa như trút nước, sóng lớn ngút trời, nhất thời như thể dưới tầng mây, đều là thế giới của nước.

Cùng với mưa lớn, nước biển đã dâng cao, hòn đảo núi lửa mang theo tế đàn khổng lồ đã chìm xuống dưới mặt biển, chỉ có đỉnh của cột đá tế đàn còn vừa vặn lộ ra trên mặt biển, nước biển vỗ vào cột đá, hóa thành một mảng bọt trắng vỡ tan.

Trên đỉnh chín cột đá, chín luồng ánh sáng màu sắc khác nhau lúc tỏ lúc mờ, dưới sự vây quanh của những cột đá, một vòng xoáy khổng lồ đang hình thành ở trung tâm, vòng xoáy làm biến dạng mọi thứ trên mặt biển, mưa lớn, bão tố, sóng lớn, trước mảng đen kịt sâu nhất đó, ngay cả ánh sáng và bóng tối cũng bị biến dạng.

Như một cái miệng khổng lồ, nuốt chửng từng luồng ánh sáng chín màu. Hoặc là một con mắt, con mắt của biển…

Ánh mắt Lucius không một giây phút nào rời khỏi vòng xoáy, đứng giữa mưa bão và sóng lớn, vẻ mặt an nhiên như trở về quê hương, Chử Thời Tinh ở bên cạnh hắn, bị nhốt trong một bong bóng khổng lồ, mặc cho cô có la hét thế nào, cũng không có một chút âm thanh nào truyền ra ngoài.

Còn vài giờ nữa, nghi thức sẽ hoàn thành, đến lúc đó chỉ cần ném Chử Thời Tinh vào trung tâm vòng xoáy đã hấp thụ đủ năng lượng, Leviathan sẽ mượn cơ thể cô giáng thế.

“An Đạt Lộ!” Lucius dùng cách phát âm đặc trưng của Người Cá không bị ảnh hưởng bởi bão tố mà khẽ gọi một tiếng.

Một con cá voi sát thủ đầu có sừng chở An Đạt Lộ toàn thân dùng lụa biển băng bó vết thương đến bên cạnh Lucius, “Có!”

“Ngươi có biết khi con người rơi vào thiên tai, sẽ như thế nào không?”

An Đạt Lộ há miệng, nhưng không nói gì.

Lucius tiếp tục nói, “Họ sẽ sợ hãi, nghi ngờ, khóc lóc, vì sinh tồn mà tàn sát lẫn nhau, tất cả nguyên tội đều sẽ được ấp ủ và lên men trong thiên tai, hờ, thật là sinh vật nực cười.”

“Cho đội tiên phong xuất phát đi!” Lucius nheo mắt lại, lạnh nhạt nói, “Để con dân của biển cả mở đường cho sự ra đời của vị thần của họ.”

“Vâng!” An Đạt Lộ ôm quyền đáp một tiếng, ngay sau đó lấy ra một nhạc cụ đặc biệt làm từ ốc phượng hoàng đặt lên môi nhẹ nhàng thổi, cùng với âm thanh du dương có sức xuyên thấu cực mạnh truyền qua mặt biển, triệu hồi những tôi tớ của Leviathan.

Chử Thời Tinh la hét một lúc, phát hiện mình dù có gọi lớn đến đâu cũng vô ích, cô liền chọn cách im lặng.

Cô thừa nhận đôi khi suy nghĩ của mình có chút kỳ quặc hơn người bình thường, nhưng cô lại không thật sự ngốc, vào lúc này, sớm đã nhìn ra Người Cá muốn làm gì rồi.

Nhưng cô một chút cũng không sợ, vì lão đại luôn nói cô người tốt thường gặp may mắn, cô tin chắc đến lúc nguy cấp, sẽ có người cứu cô! Vì lão đại chưa bao giờ lừa người!

Không lâu sau, trên mặt biển liền có vô số bóng người hiện lên, tiến về phía đất liền, đặc điểm cơ thể của chúng đều là một nửa giống người, một nửa như quái vật, cá mập, cá ngừ, bào ngư, cua hoàng đế…

Chử Thời Tinh cuộn người ngồi trong bong bóng, bĩu môi, vô tình liếc qua. “Ực!” Cô nuốt một ngụm nước bọt, không ăn khuya nên cô đột nhiên cảm thấy hơi đói.

Rạng sáng, bốn giờ ba mươi mốt phút.

Căn cứ đội Hải Hồn.

Trong phòng khách, Tôn Ngu Nhi và Hứa Phóng ngồi đối diện im lặng.

Tuy vẻ mặt không có gợn sóng, nhưng những động tác nhỏ như bẻ ngón tay thỉnh thoảng xuất hiện vì căng thẳng, vẫn đã bán đứng sự lo lắng trong lòng họ.

Tại sao vẫn chưa có tin tức gì vậy? Nếu là cô ấy, có lẽ có thể… không, nhất định có thể làm được chứ? Tôn Ngu Nhi nghĩ.

“Ngu Nhi, người bạn đó của em…” Hứa Phóng cuối cùng không kìm được nỗi lo trong lòng, phá vỡ sự im lặng, “Cậu ta thật sự có thể làm được không? Nếu… anh nói là, nếu cậu ta có thể thất bại, anh bây giờ đi tổ chức, có lẽ vẫn có không ít người sẵn lòng chiến đấu dù có nguy cơ vi phạm quy định.”

“Có thể!” Tôn Ngu Nhi không chút do dự trả lời, “Tin em đi, nếu là cô ấy, nhất định có thể.”

Nhìn ánh mắt kiên định của Tôn Ngu Nhi, Hứa Phóng há miệng, tại sao cô ấy lại có niềm tin vào người bạn đó như vậy?

“Hy vọng là vậy.” Hứa Phóng lạnh nhạt nói, trong lòng nghĩ đợi thêm một giờ nữa, nếu vẫn chưa nhận được hồi âm, vậy anh cũng chỉ có thể lên đường.

Đúng lúc này, một đội viên đội Hải Hồn vội vàng đến.

“Đội trưởng, nhận được cảnh báo đỏ về Thiên Tai!”

Tôn Ngu Nhi mặt lộ vẻ vui mừng, cô ấy quả nhiên đã làm được!

Trong mắt Hứa Phóng lóe lên một tia khác lạ, “Ai phát đi?”

“Ờ, không rõ, đăng ẩn danh!”

“Tôi biết rồi.” Hứa Phóng hít sâu một hơi, đội chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ đã chuẩn bị sẵn bên cạnh, trong mắt có ngọn lửa đang nhảy múa, “Đi thôi! Đội Hải Hồn! Toàn thể xuất động! Xóa sổ Thiên Tai, bảo vệ Quỳnh Hải… báo thù cho Dư Phi Vũ!”

Đăng ẩn danh? Tuy điểm này khá đáng ngờ, nhưng chỉ cần phát đi là được rồi không phải sao? Bây giờ, đã đến lúc cho những kẻ xâm lược đó biết sự lợi hại của anh hùng rồi!

Sáng sớm, bốn giờ bốn mươi phút.

Tôn Ngu Nhi muốn đi theo Hứa Phóng chiến đấu nhưng bị từ chối, đang hờn dỗi ở Căn cứ đội Hải Hồn.

“Vút!” một cơn gió thổi đến, Bạch Tử Mặc xuất hiện bên cạnh cô.

“Yo? Em làm sao vậy?” Bạch Tử Mặc cầm lấy cốc nước trên bàn không biết của ai, ừng ực uống một hơi, bận rộn cả đêm, cuối cùng cũng có thời gian uống một ngụm nước.

“Không có gì.” Tôn Ngu Nhi cười khổ một tiếng.

“Thôi được, nhanh lên, giúp một tay.” Bạch Tử Mặc đặt cốc nước xuống nói.

Sau khi ra khỏi chi nhánh Hội Anh hùng, Bạch Tử Mặc liền nghĩ, chỉ dựa vào một mình cô tìm kiếm có lẽ vẫn hơi chậm, thế là liền quay về đây.

“Làm gì ạ?” Tôn Ngu Nhi phấn khích nói, tuy không thể trực tiếp tham gia chiến đấu, nhưng nếu có thể giúp được gì cô rất sẵn lòng.

“Anh biết em và vệ sĩ của em làm mấy cái này rất giỏi, cái đó, em giúp anh tra thử xem, xem có thể tìm được manh mối gì từ trong này không, nếu có thể khóa được người liên lạc với Lưu Húc Dương thì càng tốt.” Nói rồi Bạch Tử Mặc liền đưa chiếc điện thoại nhặt được cho Tôn Ngu Nhi.

Bạch Tử Mặc sớm đã xem qua điện thoại rồi, nhưng cô không tìm thấy thông tin gì hữu ích trong điện thoại. Tuy nhiên, Bạch Tử Mặc cảm thấy Lưu Húc Dương cũng sẽ không ngốc như vậy, cho dù có người của Người Cá liên lạc với hắn, hắn chắc chắn cũng sẽ kịp thời xóa đi.

“Ý anh là khôi phục dữ liệu?” Tôn Ngu Nhi xoa xoa tay, trên mặt hiện lên nụ cười tự tin, “Giao cho em đi!”

“Được thôi!” Bạch Tử Mặc nhướn mày, “Vậy anh ra biển dạo một vòng, nếu có phát hiện gì, liên lạc với anh bất cứ lúc nào!”

Người không thể treo cổ trên một cái cây, đôi khi tìm kiếm bằng sức người có lẽ còn nhanh hơn, dọc theo đường bờ biển tìm ra ngoài, hai mươi cây số không được thì năm mươi cây số, năm mươi cây số không được thì một trăm cây số. Bạch Tử Mặc nghĩ.

Sáng sớm, sáu giờ hai mươi tám phút.

Trừ những anh hùng được bố trí trong thành phố, trên đường bờ biển của thành phố Quỳnh Hải, đã tập trung không ít anh hùng đến chiến đấu ở tiền tuyến, trên đường bờ biển dài hàng trăm dặm, gần như cứ cách một đến hai cây số lại có một anh hùng nghiêm trận chờ địch.

Trên một vách núi bên bờ biển, một Thiếu Nữ Phép Thuật mặc váy bong bóng màu tím, tay cầm cung ngắn pha lê đang bất an xoa xoa lòng bàn tay.

Đinh Tiểu Nguyệt mới trở thành anh hùng chuyên nghiệp được ba tháng, không ngờ lại gặp phải cảnh báo đỏ về Thiên Tai, còn bị đội trưởng phân công một mình phòng thủ một cây số đường bờ biển.

Điều này đối với một người mới ra đời như cô làm sao có thể không căng thẳng?

Đột nhiên, tiếng báo động vang vọng bầu trời, cơ thể cô hơi run lên, lòng bàn tay cầm cung ngắn cũng đã đổ mồ hôi.

Xa xa, một vạch trắng xuất hiện nơi trời biển giao nhau, mùi biển mặn chát trong không khí cũng theo đó mà tăng thêm vài phần, sóng lớn cao hàng chục mét với thế như chẻ tre mà tiến về phía trước, sau lưng nó là gió bão sấm chớp, hàng nghìn hàng vạn bóng đen đang từ dưới đáy biển nổi lên với tốc độ cao, cưỡi gió đạp sóng mà đến.

Mấy hơi thở sau, đường bờ biển đã hoàn toàn rơi vào sự thống trị của bão tố, sóng lớn ngút trời chỉ cách trăm mét, trong sóng biển Người Ma và quái vật mặt mày dữ tợn phát ra tiếng gầm khiến người ta kinh hãi.

Chúng là những kẻ mở đường cho vị thần mới sinh, chúng đang cuồng hỉ, đang reo hò, để chào đón sự ra đời của thời đại mới. Mà vì vị thần của chúng, chúng phải giết ra một con đường đỏ tươi, đợi đến khi Ngài giáng lâm, liền có thể men theo con đường đó, xông vào chiến trường, dùng sức mạnh không thể địch nổi của mình, thu hoạch quả ngọt của chiến thắng. Giống như đi trên thảm đỏ, nhận cúp vậy, vui mừng và dễ dàng.

Đối mặt với con sóng ở ngay trước mắt, Đinh Tiểu Nguyệt đột nhiên cảm thấy cơ thể mình như bị đổ chì, lúc làm nhiệm vụ trong thành phố đều là chiến đấu một chọi một với Ma Nhân, còn bây giờ… cô sợ rồi.

“Grrrlga waggmwl mag mwwaglag!”

Đột nhiên một tiếng kêu kỳ quái truyền đến, một Ma Nhân đầu cá mòi từ trong con sóng nhảy vọt ra, tay cầm chặt thanh đao cong làm từ răng cá voi sát thủ đâm về phía Đinh Tiểu Nguyệt.

Làm sao đây? Cơ thể không cử động được! Lẽ nào mình sắp chết rồi sao? Chết tiệt, Đinh Tiểu Nguyệt, mày cử động đi chứ! Đinh Tiểu Nguyệt luống cuống cứng đờ người.

Khoảnh khắc đó, thanh đao xương của Ma Nhân cách đầu Đinh Tiểu Nguyệt chưa đầy nửa mét, nhìn thanh đao xương dính máu trước mặt, Đinh Tiểu Nguyệt gần như đã từ bỏ, ngay trước lúc cô sắp nhắm mắt lại, chờ đợi nữ thần chết chóc xuất hiện, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng nổ “vút”.

“Grglrgl!”

Nghe thấy Ma Nhân kêu thảm, Đinh Tiểu Nguyệt mạnh mẽ mở mắt, chỉ thấy một cây Ma trượng đính bồ công anh đã đâm xuyên qua cơ thể Ma Nhân đó, mang theo khí thế không ai sánh bằng lao thẳng về phía con sóng lớn phía trước, ngay khoảnh khắc chạm vào con sóng, luồng sức mạnh dữ dội nổ tung, vừa xé toạc một lỗ hổng lớn trên con sóng, vừa xé nát Ma Nhân và quái vật ẩn náu trong đó thành từng mảnh, sau đó những mảnh vụn đó rơi xuống, biến thành từng đóa bồ công anh bay lả tả.

“Nguy hiểm thật…” Bạch Tử Mặc bay đến trước mặt Đinh Tiểu Nguyệt, cười nói với cô.

Đinh Tiểu Nguyệt ngây ngô cười cười, vừa mở miệng định nói gì đó, chợt thấy một con rắn biển khổng lồ hai đầu từ trong con sóng lao ra, lao thẳng về phía sau lưng Bạch Tử Mặc, sắc mặt cô biến đổi, lời nói đến bên miệng hóa thành một tiếng kêu kinh ngạc.

“Cẩn thận!”

Trong tiếng kêu kinh ngạc, Đinh Tiểu Nguyệt động tác nhanh nhẹn giương cung lắp tên, một mũi tên ánh sáng màu xanh băng bắn ra, sượt qua vai Bạch Tử Mặc, trúng ngay con rắn biển khổng lồ sau lưng cô, cùng với ánh sáng xanh băng lan ra, con rắn biển khổng lồ lập tức biến thành một bức tượng băng lạnh lẽo.

Mạnh vậy sao? Bạch Tử Mặc giật giật khóe miệng, quay người lại nhìn một cái, rồi giơ ngón cái với Đinh Tiểu Nguyệt, “Bây giờ còn sợ không?”

“Không… không sợ nữa!”

“Cố lên!” Bạch Tử Mặc vỗ vỗ vai Đinh Tiểu Nguyệt, “Phía sau cậu là vô số sinh mạng vô tội đó!”

“Ừm!” Đinh Tiểu Nguyệt dùng sức gật đầu.

Bạch Tử Mặc cười với cô, bay vút lên trời, lao vào trong cơn mưa bão đó.

Sáng sớm, tám giờ năm phút.

Một chiếc Santana 2000 đang chạy trên con đường từ trung tâm thành phố đến Học Viện Anh Hùng Quốc Lập.

Chủ nhân của chiếc xe này, Lục Nhân Giáp hôm nay rất vui, cậu cuối cùng cũng đã cảm nhận được lợi ích của việc có xe, đi tham gia buổi giao lưu trong thành phố, vậy mà lại có cô gái đến bắt chuyện với cậu.

Cô gái đó nói với cậu, bố mẹ cô ấy đi du lịch một tuần, cô ấy ở nhà một mình rất sợ. Với tinh thần giúp người làm vui, Lục Nhân Giáp cũng có cảm tình tốt với cô ấy, liền tự đề cử mình bằng lòng đi cùng cô ấy, mời cô ấy ra ngoài đi dạo một vòng, sau đó…

Ánh mắt Lục Nhân Giáp nhìn về phía cô gái đã ngủ say ở ghế phụ lái, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, cô ấy đã ngủ tám tiếng rồi, chắc hẳn đêm nay cô ấy ngủ rất ngon nhỉ?

Như vậy, cũng coi như đã để lại một hình ảnh ấm áp trong lòng cô gái rồi nhỉ? Tôi, Lục Nhân Giáp, cuối cùng cũng sắp thoát kiếp độc thân rồi!

“Kít——”

Lục Nhân Giáp đang vui mừng trong lòng đột nhiên đạp mạnh phanh, lốp xe ma sát với mặt đất, phát ra một âm thanh chói tai.

Cô gái giật mình tỉnh dậy, vừa oán giận vừa tức tối nhìn Lục Nhân Giáp, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ma Nhân…” Lục Nhân Giáp nắm chặt tay lái, ánh mắt nhìn về phía một trạm xăng phía trước, ở đó một Ma Nhân nửa trên là cua ghẹ, nửa dưới là người, cao hơn ba mét đang dùng chiếc càng khổng lồ của mình không ngừng gõ vào kính cường lực của cửa hàng tiện lợi trong trạm xăng.

Có nên cứu người không? Rất có thể sẽ chết đó! Tuy mình là Giác Tỉnh Giả cấp Hổ, nhưng tuyệt đối là loại yếu nhất trong Giác Tỉnh Giả cấp Hổ, nếu không lúc đầu sao lại không qua được kỳ thi của khoa Anh hùng, bị điều sang khoa Sinh học chứ? Suy nghĩ của Lục Nhân Giáp giằng xé dữ dội.

Trong cửa hàng tiện lợi đó, hai nhân viên và một khách hàng hoảng sợ ôm nhau thành một cục, rõ ràng trong số họ không có một Giác Tỉnh Giả nào.

Đúng lúc này, không xa, phía bên kia đường đột nhiên một cột nước phóng lên trời, lao thẳng về phía cửa hàng tiện lợi, cột nước đập xuống đất, một con lươn khổng lồ toàn thân mọc đầy gai xương đâm vào kính cường lực của cửa hàng tiện lợi phát ra một tiếng “bịch” trầm đục, những vết nứt đáng sợ lan ra.

Sắc mặt cô gái biến đổi, la lên, “Anh mau lái xe đi! Đừng để nó phát hiện ra chúng ta!”

Lục Nhân Giáp im lặng nhìn tấm kính cường lực không biết lúc nào sẽ vỡ, suy nghĩ một lát trong mắt hắn lóe lên một tia quyết tâm, thở ra một hơi dài, “Hù… cô biết lái xe không?”

“Biết…” Cô gái sững người, “Anh đột nhiên hỏi cái này làm gì?”

Lục Nhân Giáp đẩy gọng kính nói, “Lát nữa, sau khi tôi xuống xe, cô lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát của Hiệp hội Anh hùng, sau đó lái xe chạy về hướng Học Viện Anh Hùng Quốc Lập!”

“Anh muốn làm gì?” Cô gái nắm lấy tay Lục Nhân Giáp hỏi, “Chúng ta đều chưa phải là anh hùng chính thức, bây giờ không phải là lúc thể hiện! Hai con đó… phải là Tai Ương cấp Ác Mộng rồi? Chúng ta mau đi thôi! Chuyện này cứ giao cho anh hùng chuyên nghiệp xử lý là được rồi!”

Lục Nhân Giáp gạt tay cô gái ra, mỉm cười nói, “Bảo tôi trơ mắt nhìn người vô tội bị Tai Ương làm hại, sau đó quay người rời đi sao? Xin lỗi, tôi không làm được! Tôi chỉ biết cống hiến thân mình cho đất nước, đâu màng chi thân này lành lặn quay về!”

Nói xong, cậu liền mở cửa xe xông ra ngoài.

Khoảnh khắc quay người, Lục Nhân Giáp suýt chút nữa đã khóc thành tiếng.

Lục Nhân Giáp mày có ngốc không? Mày đối xử với người ta hung dữ như vậy làm gì? Bây giờ thì hay rồi nhỉ? Khó khăn lắm mới có một cô gái có ý với mày, một phát hỏng hết! Số phận cô đơn cả đời nói chính là mày đó! Lục Nhân Giáp thầm nghĩ.

“Cũng… có chút đẹp trai?” Nhìn bóng lưng Lục Nhân Giáp rời đi, trong mắt cô gái hiện lên những ngôi sao nhỏ, đột nhiên mở cửa xe, đuổi theo.

Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng, Lục Nhân Giáp mạnh mẽ quay người, phấn khích đến suýt nhảy cẫng lên.

“Sao cô lại đến đây!”

“Đừng quên! Tôi cũng là học sinh của Học Viện Anh Hùng Quốc Lập.” Cô gái ngạo nghễ nói, “Hơn nữa, tôi còn là khoa Anh hùng, cho dù có chiến đấu, cũng không đến lượt đám khoa Sinh học các người giành đất diễn đâu?”

“Vậy được! Cứ để đám Ma Nhân đó cảm nhận sức mạnh chiến đấu của cặp đôi đi!” Lục Nhân Giáp nói.

“Ai… ai là cặp đôi với anh chứ!” Cô gái cắn môi nói.

“Hả?”

“Sống sót rồi hẵng nói!” Cô gái bĩu môi, sau lưng đột nhiên hiện ra mấy cây thương băng lao về phía trước.

“Tôi nhất định sẽ sống sót!” Lục Nhân Giáp hét lớn một tiếng, thân hình đột nhiên phồng lên, biến thành một quả cầu khổng lồ bật mạnh một cái, phóng lên trời, sau đó hung hăng đập về phía Ma Nhân và quái vật đó.

Trưa, mười một giờ ba mươi ba phút, Học Viện Anh Hùng Quốc Lập.

Vì buổi sáng không có tiết, mọi người trong phòng 2204 vẫn đang ngủ say, đột nhiên một tiếng vỡ kính chói tai vang lên trong ký túc xá, mảnh kính vỡ rơi lả tả, lách tách rơi xuống đầu Tiểu Cơ đang ngủ say trong xô nước trên ban công.

Một con sên biển khổng lồ có tay chân người xuất hiện ngoài cửa sổ.

Thử nghĩ xem, đột nhiên bị đánh thức khỏi giấc ngủ, mạnh mẽ phát hiện trên giường mình đầy mảnh kính vỡ, tâm trạng bạn sẽ thế nào? Đương nhiên là tức giận rồi!

Tiểu Cơ một đôi mắt to màu xanh lục nhìn chằm chằm vị khách không mời ngoài cửa sổ, Ma Nhân sên biển một đôi mắt đen láy bằng hạt đậu xanh cùng nó bốn mắt nhìn nhau, trận chiến sắp nổ ra.

Nhìn chằm chằm——

“Quạc!”

Ma Nhân sên biển kêu lên một tiếng kỳ quái, mạnh mẽ lao về phía Tiểu Cơ.

“Chít!”

Tiểu Cơ không biết từ đâu phát ra một tiếng kêu khe khẽ, dây leo màu tím trên đầu đột nhiên vươn dài ra, như một cây thương dài bắn về phía Ma Nhân sên biển.

Kiếm đã tuốt vỏ, thắng thua trong chớp mắt.

Chỉ nghe một tiếng “phụt” nhẹ, cơ thể Ma Nhân sên biển dừng lại giữa không trung, một dây leo màu tím thẳng tắp đã đâm xuyên qua đầu nó, cùng với dây leo một trận ngọ nguậy, cơ thể Ma Nhân sên biển nhanh chóng thu nhỏ lại. Mấy hơi thở sau, một cơn gió thổi đến, hóa thành bụi bay theo gió.

Emmm, sinh vật thấp kém như vậy, mà lại dám ngang ngược trước mặt bản nữ vương? Không biết sống chết! Tiểu Cơ no say nghĩ.

Ánh mắt nhìn về phía cửa sổ đang mở toang, trong mắt Tiểu Cơ lóe lên một tia sáng khác lạ, mượn dây leo màu tím chống người, một bước nhảy lên bệ cửa sổ.

“Vừa rồi có phải có tiếng gì không?” Thiết Trị lẩm bẩm.

Hầu Vĩ nhắm mắt, “Chắc lại là đám thô lỗ 2207 đó thôi? Sáng sớm tinh mơ đá bóng cái gì chứ! Ay, ở tầng hai thật là đáng buồn thay!”

“Mẹ nó? Sao cửa sổ vỡ thế này? Thôi được, lát nữa gọi thợ đến sửa!” Lý Đạt Duy ngồi dậy nhìn thấy cửa sổ bị vỡ nói.

“Tiểu Cơ! Nguy hiểm!” Thấy Tiểu Cơ trên bệ cửa sổ đang chuẩn bị chạy về phía tự do, Lý Đạt Duy kinh hãi kêu lên, mạnh mẽ nhảy xuống giường, đi về phía nó, “Ngoan đừng cử động, mau vào giường ngủ với tôi, đừng để bị cảm.”

Đừng qua đây! Ta là nữ vương của rừng rậm!

Bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra!

Ta không lên giường của ngươi đâu! Ta giết ngươi đó!

Lý Đạt Duy ôm Tiểu Cơ trở về chăn.

Meo! Meo? Tiểu Cơ, “…” Thật thoải mái~ Thôi được, sau này hãy nói!

Không lâu sau, ba người một hoa trong phòng 2204 lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ, lờ mờ có thể nghe thấy tiếng đuổi đánh từ ngoài cửa sổ truyền đến.

“CMN, Ma Nhân phía trước đừng chạy!”

“Ăn một chiêu Khí công ba của tao đi!”

“Oa! Các người chừa cho tôi một ít đi, tôi một mạng cũng chưa giết được!”

Trên phố đi bộ ngoài ký túc xá, trung bình bảy tám học sinh đuổi đánh một Ma Nhân, một chữ thảm không thể tả nổi, trường học cũng không có ý định can thiệp, ngược lại còn tạo điều kiện cho sự hăng hái sôi nổi có thể nâng cao kinh nghiệm chiến đấu thực tế này của học sinh.

Ở đây, tưởng niệm thầm ba giây cho Ma Nhân xông vào Học Viện Anh Hùng Quốc Lập.

Chiều, bốn giờ ba mươi phút.

Bạch Tử Mặc bay trên mặt biển mưa gió bão bùng, gió lớn và sóng lớn như hai bàn tay vô tình không ngừng muốn cản trở bước chân của cô.

Điện thoại trước ngực đột nhiên rung lên, móc ra xem, là Tôn Ngu Nhi gọi đến.

“Alô? Tôi tra được rồi, địa điểm Hải tộc tiến hành buổi lễ có thể ở… xì xèo xèo…”

Bạch Tử Mặc giật giật khóe miệng, “Chỗ nào?”

“Ở… thôi được, anh đợi đã!” Tôn Ngu Nhi cúp điện thoại.

Bạch Tử Mặc, “…”

Không lâu sau, điện thoại rung lên, một tin nhắn gửi đến, bên trong có một tọa độ.

Ghi nhớ vị trí tọa độ, ánh mắt Bạch Tử Mặc tập trung lại, đột nhiên tăng tốc.

Chiều, năm giờ mười bảy phút.

Trên mặt biển, tầng mây đen như mực, ánh chớp xuyên qua tầng mây, gió cuồng gào thét, sóng lớn ngút trời, như ngày tận thế.

Nước biển đã hoàn toàn nhấn chìm tế đàn, chỉ còn lại một vòng xoáy lớn đến kinh người, đường kính hơn một nghìn mét, trung tâm vòng xoáy là một màu đen sâu không thấy đáy, sinh vật uy nghi màu đen đó đang hồi sinh trong bóng tối, mượn sóng lớn che giấu, một cái bóng khổng lồ từ từ nổi lên từ trung tâm vòng xoáy, thỉnh thoảng ánh chớp màu tím xẹt qua sống lưng nó, chín cái đầu to lớn, vô số xúc tu múa may, gây sóng gió.

Nhìn cái bóng khổng lồ hiện ra phía trước, Lucius lơ lửng bên cạnh vòng xoáy không khỏi dang hai tay ra, reo hò, “Khi Ngài bơi lội giữa đại dương, sóng biển cũng phải chảy ngược dòng! Khi Ngài ngẩng cao đầu, mặt đất cũng phải rung chuyển! Hỡi vị thần uy nghi của tôi! Leviathan!”

“Bây giờ là lúc! Hãy để con dân của Ngài, nghênh đón Ngài xuất hiện!” Lucius hét lớn, cùng với tiếng gọi của hắn, Chử Thời Tinh bên cạnh hắn sớm đã đói đến ý thức không rõ bị bong bóng bao bọc, bay về phía bóng ảo của Leviathan.

Ngay khoảnh khắc bong bóng sắp chạm vào mặt biển, một bóng trắng nhanh như chim yến biển lướt qua, thân hình Chử Thời Tinh lập tức biến mất khỏi tầm mắt của Lucius.

“Gào!” một tiếng gầm giận dữ từ trung tâm vòng xoáy truyền ra, sóng lớn gần như dâng lên tận trời.

“Kẻ nào! Dám lại một lần nữa ngang ngược!” Lucius gầm lên.

“Nhanh vậy đã không nhận ra rồi sao? Tôi phát hiện anh hay quên lắm đó!”

Nghe thấy giọng nói trong trẻo như chuông bạc truyền đến từ sau lưng, đồng tử Lucius co lại, mạnh mẽ quay người, chỉ thấy một thiếu nữ mặc váy trắng một tay vác vật hiến tế của Leviathan, một tay cầm Ma trượng, lơ lửng giữa không trung, trong mưa gió vững vàng không chút lay chuyển.

Sao lại là cô ta? Bạch Tử Mặc liếc nhìn thiếu nữ trên vai nhíu mày, mất kiên nhẫn vỗ vỗ vào mặt Chử Thời Tinh, “Này! Tỉnh dậy đi! Được không vậy? Tỉnh dậy thì tự mình chạy trước đi chứ!”

“Là ngươi?” Mắt Lucius hơi nheo lại, “Ngươi làm sao tìm được đến đây?”

“Ồ, trên đời không có bức tường nào không lọt gió.” Bạch Tử Mặc liếc nhìn Lucius, ngoáy mũi, đem thứ bẩn thỉu moi ra vo thành một cục, sau đó búng một cái, chính xác rơi vào trong vòng xoáy.

“Ngươi!” Lucius trợn tròn mắt, “Ngươi muốn ngăn cản ta sao? Rất tiếc, đã muộn rồi!”

“Ngươi tưởng cướp đi cô ta, là có thể ngăn cản thần linh xuất hiện sao? Cô ấy…” Mắt Lucius chuyển sang Chử Thời Tinh, “Chưa bao giờ chỉ là một vật trang trí!”

“Oa, đừng có một tiếng thần hai tiếng thần nữa, thần gì đó, đều là mê tín dị đoan!” Bạch Tử Mặc bĩu môi nói, “Anh vỗ ngực trái của mình nói xem, nếu không có Vĩnh Dạ Chi Nhật, anh lấy đâu ra nhiều sức mạnh như vậy để hồi sinh cái con to xác đó?”

“Hỗn xược!” Lucius gầm lên, “Tên to xác? Đó là thần! Là thần! Là vị thần sẽ kết liễu mạng sống của ngươi! Vị thần sẽ kết liễu mạng sống của ngươi!”

“Thôi thôi, đừng có la lối nữa được không?” Bạch Tử Mặc xoa trán, dường như không thể chịu nổi tiếng gào thét cuồng loạn này, “Người ta nói chuyện quan trọng mới nói ba lần, cái tật xấu mỗi câu nói hai lần này của anh học đâu ra thế? Chẳng ra đâu vào đâu, người bị ám ảnh cưỡng chế như tôi thấy khó chịu lắm đó!”

“Gào!” Tiếng gầm giận dữ từ trung tâm vòng xoáy lại truyền đến, vang dội như tiếng chuông đồng khổng lồ, như thể đang trút giận vì sự vô lễ của Bạch Tử Mặc, lại như đang thúc giục Lucius mau chóng đưa cho nó một thân xác, nó muốn tự tay xử lý cái kẻ thô lỗ vô lễ này.

“Leviathan-các hạ nổi giận rồi!” Lucius cười lạnh nói, “Ngươi đến đây, chẳng qua là để cứu mạng sống của đám con người đó mà thôi!”

Lucius hòng làm rối loạn tâm trí của Bạch Tử Mặc, “Nhưng ngươi có biết không? Ngay lúc ngươi ở đây cố gắng thay đổi sự thật không thể đảo ngược, đại quân của Hải tộc ta đã đang tàn sát sinh linh trên đất liền rồi! Ngươi mỗi một giây chậm trễ, sẽ có vô số người phải chết!”

Mắt Bạch Tử Mặc lóe lên một tia lạnh lẽo, “Anh hùng mang số hiệu 9527, Bách Hoa Thiếu Nữ, nay chiếu theo pháp luật, sẽ tiến hành tiêu diệt ngươi!”

Bạch Tử Mặc vừa nói, Ma trượng trong tay vừa múa một đường hoa, mũi nhọn chĩa thẳng, lao về phía Lucius.

“Vút!”

“Vút!”

Hai tiếng xé gió đồng thời vang lên.

Mũi nhọn sắc bén của Ma trượng chĩa thẳng vào ngực Lucius, tốc độ của Bạch Tử Mặc cực nhanh, nhưng một đòn này lại đánh hụt.

Tiếng động nhẹ còn lại truyền đến từ sâu trong vòng xoáy, một bóng đen bắn ra, quấn lấy bắp chân của Lucius, kéo hắn ra khỏi phạm vi tấn công của Bạch Tử Mặc, cũng kéo hắn về phía vực sâu.

“Không! Leviathan-các hạ! Tôi…” Giọng của Lucius đột ngột dừng lại, vô số bóng đen như xúc tu bao bọc lấy Lucius, tạo thành một quả trứng đen khổng lồ, được bao quanh bởi chín luồng điện quang chín màu.

Vòng xoáy dần dần ngừng lại, bão tố trở về tĩnh lặng, cái bóng đen khổng lồ tan biến, như thể ngày tận thế đã kết thúc, tất cả đều đã qua đi, chỉ còn lại một quả trứng đen khổng lồ trôi nổi trên mặt biển không ngừng phồng lên.

Bạch Tử Mặc thu lại thế tấn công của Ma trượng trong tay, lơ lửng giữa không trung, nhìn vòng xoáy với vẻ mặt vừa bất ngờ vừa ghét bỏ, “Vãi chưởng? Cái xúc tu này… Ờ, đây là cái trò gì vậy? Điên lên rồi đến người nhà cũng giết sao?”

Giết người nhà? Đương nhiên là không, Leviathan chỉ cần một thân xác tạm thời, trong mắt nó, chỉ cần nó giáng lâm thế gian này, giết chết Bạch Tử Mặc chỉ là chuyện không tốn chút sức lực nào, sau khi giết được cô, tự nhiên có thể cướp lấy thân xác hoàn mỹ hơn đó rồi.

Hơn nữa, Lucius trước nay cũng không được coi là người nhà của nó, thân là quyến tộc, chẳng lẽ không nên chuẩn bị sẵn sàng để hiến thân cho vị thần của họ bất cứ lúc nào sao?

Sự tĩnh lặng chỉ kéo dài mấy giây, khi quả trứng đen đó từ kích thước một người phồng lên đến mười mấy mét, đột nhiên một tiếng động chói tai như kim loại bị xé rách và uốn cong vang lên, một móng vuốt sắc nhọn xé rách lớp vỏ ngoài của quả trứng đen thò ra, ngay sau đó quả trứng đen nổ tung, một con quái vật khổng lồ theo gió cuồng lao vút lên trời.

Chín cái cổ dài thon thả mà mạnh mẽ của nó uyển chuyển vặn vẹo, trong đôi mắt xanh biếc mang theo khí tức yêu mị. Hình tượng của nó vừa méo mó lại vừa diễm lệ, pha trộn giữa yếu tố thánh khiết và tà ác, giống như tà thần cổ đại được ghi lại trong những cuốn sách cổ.

Hải quái, Leviathan!

Nó vui mừng khôn xiết cảm nhận sức mạnh đang dâng lên như thủy triều trong cơ thể, như thể giữa một hơi thở của nó, chính là triều lên triều xuống.

Nó nhìn xuống thế giới sắp thuộc về nó, cơn bão nguyên tố hỗn loạn gây ra mưa gió và sóng thần, thay đổi cả môi trường để chào đón sự giáng lâm của nó.

Bây giờ nó phải giết chết kẻ thô lỗ vô lễ trước mặt này, cướp lấy thân xác hoàn mỹ nhất, sau đóเหยียบ lên tấm thảm đỏ do con dân của nó dệt bằng máu tươi của loài người, đội lên vương miện của nó.

Chín cặp mắt to lớn, đánh giá Bạch Tử Mặc, giọng nói như chuông đồng vang lên, “Loài người, tất cả những gì ngươi làm chỉ là vô ích, ngươi rồi sẽ chết, và biển cả cuồn cuộn rồi sẽ nhấn chìm tất cả!!!”

“Xin lỗi nhé! Tôi không cho rằng mình sẽ thua đâu.” Bạch Tử Mặc vừa nói vừa nhìn về phía đường bờ biển xa xa, “Bởi vì, sau lưng tôi, có lý do khiến tôi không thể gục ngã.”

Bạch Tử Mặc vừa dứt lời, đôi cánh lông vũ sau lưng vỗ mạnh, trong khoảnh khắc phá vỡ rào cản âm thanh, hóa thành một bóng trắng, Ma trượng trong tay đâm thẳng về phía ngực Leviathan.

Leviathan có một khoảnh khắc cảm thấy sợ hãi, đã chọn cách né tránh.

Nhưng mà, rõ ràng không cảm nhận được một chút thần tính nào từ người trước mặt, tại sao cô ta có thể phát ra đòn tấn công có thể uy hiếp đến thần chứ?

Đúng rồi, nếu cô ta không thể uy hiếp được mình, tại sao phải sợ cô ta chứ?

“Gào!” Leviathan gầm lên, theo gió cuồng gào thét hóa thành một luồng sáng màu xanh lam, lao về phía Bạch Tử Mặc.

Nhất thời, hai người giống như hai ngôi sao chổi một trắng một lam không ngừng va chạm trên không trung, phát ra ánh sáng chói lòa, thỉnh thoảng có những cột sáng màu sắc khác nhau xuyên thủng trời cao, đó là ma pháp nguyên tố phun ra từ miệng Leviathan.

Luồng khí do di chuyển tốc độ cao tạo ra lần lượt xé toạc tầng mây, cũng làm bị thương cả hai bên đang quyết chiến. Họ khoan những lỗ hổng khổng lồ trong tầng mây, rất nhanh lại bị những đám mây xung quanh tràn vào lấp đầy.

Đấu một hồi lâu, cả hai tách ra, lơ lửng giữa không trung.

Ma trượng đâm rách lớp vảy của Leviathan, máu tươi mang ánh sáng xanh lam tuôn ra, móng vuốt sắc nhọn để lại những vết sẹo dữ tợn trên người Bạch Tử Mặc, máu tươi theo cánh tay cầm Ma trượng chảy xuống, mà Chử Thời Tinh trên vai cô lại không hề hấn gì.

Bạch Tử Mặc liếc nhìn Chử Thời Tinh, sao cô ta còn chưa tỉnh vậy! Trận chiến cấp độ này, ở trên đất liền cũng có thể hủy diệt một thành phố rồi! Vẫn chưa đủ để đánh thức cô ta sao? Hay là đã trúng ma pháp kỳ lạ nào rồi?

Leviathan xem xét cơ thể của Bạch Tử Mặc, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc cô là tồn tại như thế nào.

“Ngươi mạnh mẽ như vậy, ta cũng vậy, trên thế giới mà loài người chiếm đa số này, tại sao chúng ta phải là kẻ thù của nhau?” Cơ thể như rắn của Leviathan từ từ di chuyển quanh Bạch Tử Mặc.

“Thế giới này rất rộng lớn, chúng ta có thể chia sẻ nó, không phải sao?”

“Đề nghị này rất hào phóng, chia sẻ ngai vàng của thế giới với tôi sao?” Bạch Tử Mặc mỉm cười, “Nhưng sao tôi cứ cảm thấy chia sẻ với ác quỷ đại diện cho sự đố kỵ trong điển tích lại không đáng tin cậy chút nào nhỉ? Hơn nữa so với ngai vàng, tôi thích khu hút thuốc của quán net hơn! So với làm vua, tôi thích làm anh hùng hơn!”

“Họ chỉ là con người, con người như con kiến, nhưng ngươi thì khác, ngươi là một tồn tại mạnh mẽ như vậy, ngang với thần minh, ngươi có giá trị để sống sót.” Leviathan nói những lời đường mật, nhưng vẫn luôn tìm kiếm khoảnh khắc Bạch Tử Mặc mất cảnh giác.

“Tôi nghĩ anh không hiểu ý tôi rồi.” Bạch Tử Mặc lạnh nhạt nói, “Danh hiệu anh hùng, chỉ những người chiến đấu vì hạnh phúc của người khác mới có thể mang, quyền lực với tôi như mây bay, còn tiền bạc… ờ, cái này thì vẫn cần. Dù sao đi nữa, tôi sẽ giết anh!”

“Hừ! Nực cười! Nếu đã như vậy, vậy thì ngươi đi chết đi!”

Bạch Tử Mặc lắc đầu, “Cho dù anh gặp may mắn thắng được tôi, sau lưng tôi vẫn còn vô số anh hùng tạo thành một bức tường thành. Đẩy lùi anh ra xa ngàn dặm.”

“Anh, không có cơ hội đâu!” Bạch Tử Mặc nói từng chữ một.

“Quỳ xuống!” Leviathan bị chọc giận, giọng nói như sấm sét nổ vang, vô số tia điện như rắn từ trên trời giáng xuống, như những ngọn roi quất vào người Bạch Tử Mặc.

“Quỳ cái mả nhà mi!” Bạch Tử Mặc mắng một tiếng, thoát khỏi vòng vây của tia điện, lại một lần nữa lao về phía Leviathan, cả hai lại chiến đấu với nhau.

Thời gian từng chút một trôi đi, vết thương trên người Bạch Tử Mặc không ngừng tăng lên, thời gian gần đến nửa đêm, máu tươi gần như đã nhuộm đỏ chiếc váy trắng tuyết của cô.

Vết thương bị nước biển thấm vào, đau đớn đối với cô sớm đã tê liệt, Chử Thời Tinh trên vai vẫn an nhiên ngủ say không hề hấn gì.

Leviathan vốn đã là một đối thủ đáng sợ, cô còn phải mang theo Chử Thời Tinh, vừa phải bảo vệ an toàn cho cô ấy vừa chiến đấu, thật sự có chút lực bất tòng tâm.

Người phụ nữ này lúc nào mới tỉnh lại đây! Thật là vướng víu! Không có cô ta có lẽ mình sớm đã giết cái tên to xác đó mười bảy mười tám lần rồi chứ?

“Tích tắc! Ceng! Ceng! Ceng!”

Một tiếng kim đồng hồ chuyển động vang lên trong đầu Bạch Tử Mặc, ngay sau đó tiếng chuông điểm mười hai giờ đêm vang lên, đột nhiên một đôi mắt màu đỏ thẫm hiện ra trong đầu cô.

“Xem ra ngươi chiến đấu vất vả quá nhỉ! Cứ giao cho ta đi, không thì sẽ chết đó nha! Hi hi!”

Chết tiệt! Đã… mười hai giờ rồi sao? Khóe mắt Bạch Tử Mặc không tự chủ được giật một cái.