Kiếp trước, tôi là một người có khẩu vị khá kém.
Tại sao nhỉ?, có rất nhiều chủ đề phổ biến. Nước ngọt, nước thần có thể chữa bệnh, những người có khả năng chữa lành, và những thứ tương tự.
Thật kỳ lạ, trái tim tôi không thể phản ứng gì với những thứ đó.
Vốn có rất ít sở thích, tôi cố gắng tìm kiếm một cuốn tiểu thuyết hay ho nào đó. Và tôi đã làm lãng phí rất nhiều thời gian.
“ Chán quá đi. Không có gì đó kích thích hơn à?”
Trong khi tìm kiếm thứ gì đó có thể thỏa mãn sở thích của mình, tôi đã khám phá ra cuốn tiểu thuyết này.
Tag mác R, bi kịch, makjang, nữ cường.
*Note: makjang drama là một bộ phim truyền hình có các tình tiết hơi quá đà ví dụ như một sự thật vô lý đằng sau sự ra đời của nhân vật, những cách biểu hiện cảm xúc kỳ lạ…
Trong chuyện cổ tích “Cô bé quàng khăn đỏ”, nam chính là một con sói.
Thật tốt biết bao cho nam chính, lúc đầu mặc dù không mấy tình nguyện nhưng cuối cùng lại bám dính lấy nữ chính.
Bị đánh trúng vào gu của mình, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đắm chìm trong cuốn tiểu thuyết.
Đây là bối cảnh của cuốn sách.
Nam và nữ chính sống trong một thế giới nơi con người và người suin cùng tồn tại.*Note: Suin có nghĩa là một người với các đặc điểm động vật như tai và đuôi động vật nhưng thường có cơ thể và khuôn mặt hơi giống người hơn là bộ lông. ( Dịch từ bản Eng, mình cũng không biết có đúng không nữa, huheo L )
Khu vực của người suin được chia thành bốn khu vực dựa trên phía đông, phía tây, phía bắc và phía nam, trong đó những con sói ở phía bắc và những con rồng ở phía nam có mối quan hệ rất xấu.
Vì theo truyền thuyết, những con sói đã đánh cắp trái tim của rồng.
Sau khi trải qua lần thức tỉnh thứ hai, loài rồng giờ có hai trái tim.
Một trong hai trái tim của chúng dành trọn cho một người bạn đồng hành. Đó là cách để chia sẻ sức mạnh tràn đầy.
Những con rồng gặp tìm được bạn đồng hành sẽ giống như là đang cố gắng tự sát.
Người ta nói rằng, có một con rồng, đã để trái tim của mình rơi vào tay một con sói và không thể tìm được một người bạn đồng hành, để lại những lời này trước khi chết
“ Ta sẽ tìm lại con sói đó một lần nữa. Hoàn toàn không có vấn đề gì cả”
Và nó không tiết lộ chi tiết cách con sói đánh cắp quả tim
Rất nhiều người tin rằng đó chỉ là một truyền thuyết và truyền lại nó như một câu chuyện bình thường.
Tuy nhiên, số người tin vào truyền thuyết lại nhiều hơn
Có điều, loài rồng không là gì hơn ngoài việc chúng là vua của thế giới loài thú. Các con thú sẽ đánh bại chúng như thế nào đây?
Kết quả là, hai bộ tộc có một mối quan hệ rất, rất tồi tệ. Không quá lời khi nói rằng đó là một mối quan hệ đầy thù hận.
Trong bối cảnh đó, nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết, cô bé quàng khăn đỏ, là em gái duy nhất của tộc trưởng loài rồng.
Một chiếc áo choàng đỏ cùng với mái tóc đen như bầu trời đêm và đôi mắt đỏ rực như hồng ngọc.
Làm thế nào mà cô ấy có thể trở thành một người cầm đầu và khiến kẻ khác phục tùng?
Nguyên nhân là do cái chết của anh trai cô-tù trưởng.
Anh trai cô được sinh ra với trái tim giống như con rồng trong truyền thuyết, bị sói đánh cắp trái tim.
“Ngài ấy thực sự trở lại để giết con sói!”
“Thế thì cuộc chiến giữa miền Bắc và miền Nam có bắt đầu lại không?”
Các tộc nhân xì xào, kể rằng con rồng huyền thoại đã quay trở lại để tiêu diệt bầy sói.
Tù trưởng,nhân vật chính của tin đồn, đã che giấu triệt để sự thật rằng anh đang lo lắng cho em gái của mình.
Anh ta luyện tập không ngừng để kiểm soát sức mạnh, và cuối cùng, anh ấy đeo một quả cầu hạn chế ma thuật giống như vòng cổ dành cho chó để điều khiển ma thuật của mình.
Tuy nhiên, bi kịch nhất định sẽ xuất hiện.
Cô bé quàng khăn đỏ- vốn trong sáng, thuần khiết như nhân vật chính trong những câu chuyện cổ tích khác đã tận mắt chứng kiến cái chết của anh trai mình.
Anh ta đã bị huỷ hoại vì không thể kiểm soát sức mạnh của lửa mà anh sở hữu.
Cái chết của gia đình duy nhất đã khiến trái tim trong sáng của cô bé nhuộm màu đen
“Ta sẽ giết tất cả lũ sói.”
Cô bé quàng khăn đỏ cố gắng loại bỏ miền Bắc, nơi mùa đông đang ngự trị.
Như vậy, cuộc chiến giữa hai miền Nam Bắc đã bắt đầu. Bầy sói chết trong tay cô một cách bất lực.
Đó là khoảng thời gian khi khu rừng mùa đông tan trong biển lửa.
Trước cơ thể cháy đen của ai đó, một cậu bé đang run rẩy.
Cậu bé không phải là một con sói hoàn chỉnh cũng không phải là một con người.
Một sự kết hợp giữa con người và dã thú. Đó là đứa con lai mà trước đây chỉ được nghe qua những lời đồn đại.
Đứa con lai đó run rẩy van xin.
“Cứu tôi…”
“… Ngươi có phải là con lai không?”
“Làm ơn, xin đừng giết tôi. Làm ơn … Ý tôi là, cô có thể giết tôi. Vì vậy, chỉ là xác chết của chị gái tôi, làm ơn… ”
Cô bé quàng khăn đỏ không ghét sự cầu xin của cậu bé. Cô ấy đã khiến con sói lai trở thành của mình.
Chính xác mà nói, cô ấy đã nuôi nó như một con vật cưng của mình.
Và cô bắt đầu chế ngự anh theo sở thích của mình.
Chắc bạn đã biết thuần hoá nghĩa là gì
“ Đúng rồi. Chính nó đây”
Trong kiếp trước, tôi rất thích đọc cuốn tiểu thuyết đó. Vì những thứ kích thích luôn ly kỳ.
Tôi thậm chí còn hoan nghênh trí tưởng tượng của tác giả vì đã diễn giải lại câu chuyện cổ tích kinh điển <Cô bé quàng khăn đỏ> theo cách này.
“ Tác giả là tuyệt nhất, cô bé quàng khăn đỏ cũng thế”
… Chắc chắn tôi đã nói Cô bé quàng khăn đỏ là tuyệt nhất, không phải con sói.
Tôi thích rồng hơn.
Ngoài ra, tôi không nói rằng tôi muốn trở thành chị gái của nam chính.
Không, cơ mà hình như tôi đã nói điều gì đó tương tự thế.
Đó là cái cảnh mà nữ chính nhận ra nam chính đã bị thuyết phục, và tư tưởng chống đối của anh ta đã bị Cô bé quàng khăn đỏ cảm hoá.
Một cậu bé xinh trai rơi lệ.
OMG. Đúng là một câu hoàn cmn hảo. Tuỵc , xứng đáng có 500 tràng pháo tay. Nam chính khóc đẹp là nhất!“ Tôi thực sự muốn nhìn thấy anh ta trong hình dạng con người”Tôi đã cầu nguyện và được tái sinh thành chị gái của nam chính
Nếu tôi biết trước rằng điều ước của tôi dễ dàng trở thành hiện thực như vậy, thì tôi đã cầu xin anh ta cho tôi được giàu có rồi. Chết tiệt“ Cô đúng là một tác giả điên vl ”
Tôi nghiến răng khi nhìn thấy cái bụng căng phồng của mẹ.
Tôi như mất trí khi tưởng tượng ra tương lai của đứa em trai chưa chào đời của mình, người sẽ tiếp tục cuộc sống của mình dựa theo nhu cầu tình dục.
Hơn nữa, tôi sẽ chắc chắn trở thành tro tàn!
Dù đó là gì đi nữa thì nó cũng phải được ngăn chặn.
Ngay cả khi tôi nói với mẹ Cô bé quàng khăn đỏ là ai thì bà cũng sẽ không tin, nên tôi đành phải sử dụng biện pháp cuối cùng.
Vào lúc bình minh, khi màn đêm dày đặc vẫn chưa tan hẳn, tôi nhặt lấy chiếc rìu của bố tôi, và quay về nhà một mình. Sau đó.. chính tôi đã phá nhà- ngôi nhà mà tôi đã cùng bố dày công xây dựng.
Lần đầu tiên tôi nói dối người đang mẹ ngạc nhiên của mình.
“Mẹ! Những con sói đã phá nhà của chúng ta! Nếu chúng ta không rời đi, chúng sẽ phá hủy mọi thứ! “
Lời nói dối của một đứa trẻ đang khóc rõ ràng là đã hiệu nghiệm.
Thế là mẹ con tôi trốn sâu trong rừng, sâu, sâu hơn nữa.
Mẹ tôi đã sinh Zion ra một cách an toàn, nhưng tình trạng thể chất của bà trở nên tồi tệ hơn do bà sinh con mà không có sự trợ giúp của ai. Và vì cũng không có con sói nào giúp một đứa con lai sinh ra cả
Tôi tuyệt vọng và cố tìm thứ gì đó để ăn. Tôi đã sử dụng cuốn sách thuốc nam duy nhất mà cha tôi để lại để tự đào thảo dược và bán. Tất nhiên là khuôn mặt của tôi đã được giấu đi.
” Ngươi còn rất trẻ, nhưng ngươi lại đang cố gắng kiếm thật nhiều tiền!”
Tôi đã bị ảnh hưởng rất nhiều bởi những người không thích nó.
Nhưng tôi đã giữ nó. Bởi vì đó là điều duy nhất tôi có thể làm.
Tuy nhiên, tình trạng của mẹ tôi không có dấu hiệu cải thiện.
Đó là ngày mẹ tôi rời xa tôi.
Mẹ tôi hít một hơi thật sâu và nắm lấy tay tôi. Bà cười nhạt khi cuộc đời bà đang dần tàn lụi.
“Eve, một đứa trẻ biết làm việc tốt sẽ nhận được may mắn trong cuộc sống, con phải trở thành một đứa trẻ tốt.”
“Mẹ…”
“… mẹ xin lỗi, con gái của mẹ.”
Cuối cùng, mẹ cũng nhắm mắt.
“Mẹ…”
Lúc đó tôi mới có thể khóc một cách thoải mái.
Hôm đó, tôi ôm Zion đang ngủ say và quyết định sống sót bằng mọi giá. Đó là một ngày bão tuyết lớn.
Ngay cả khi tôi được tái sinh trong một cuốn tiểu thuyết, thì đó vẫn là một thực tế đối với tôi bây giờ.
Tôi phải bảo vệ gia đình và tương lai của mình một cách vô điều kiện.
Nhưng bây giờ tôi lại tự mình mang Cô bé quàng khăn đỏ về .
Và tôi phải tự xử lý nó!
Và như thể dead flag đã trực tiếp được dựng lên
“Tại sao mình lại phải nghĩ đến ý muốn của mẹ nhỉ? …”
Tôi đã quá tập trung vào cụm từ ‘truyện cổ tích’ đến nỗi quên mất rằng cuốn tiểu thuyết này thật lãng phí thời gian.
“Không, không phải.”
Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
Vẫn còn thời gian trước khi câu chuyện bắt đầu, vẫn còn có cơ hội cho tôi.
Tôi không thể đi một cách thuận lợi đến con đường makjang.
“Chị ơi?Có chuyện gì vậy?”
Khi nghe thấy một tiếng hét, Zion tiến lại gần. Sau đó, đôi mắt của Cô bé quàng khăn đỏ va vào Zion.
“Ôi không!”
Tôi bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình và nhanh chóng giấu Zion sau lưng. Tôi không thể để cho Zion thấy Cô bé quàng khăn đỏ.
“… Chị à?”
Zion ló ra ngoài, nhưng tôi đã cố gắng giờ tay ra để chặn tầm nhìn của thằng bé.
“Không! Đừng nhìn! ”
Nhìn cử chỉ tuyệt vọng của tôi, Cô bé quàng khăn đỏ chớp mắt nhiều lần.
Sau đó, từ từ ngồi xuống trong khi phần trên của cơ thể vẫn còn giữ nguyên.
“Huh??”
Tôi dừng việc di chuyển với một khoảng lặng.
Cô bé quàng khăn đỏ trước mặt tôi trông còn quá nhỏ.
“Vì cô ấy đã làm những điều như vậy với Zion trong cuốn tiểu thuyết, nên ít nhất cô ấy cũng phải là một người trưởng thành …”
Không cần biết tôi nhìn thế nào, có vẻ như cô ấy bằng tuổi Zion, tôi nghĩ cô ấy khoảng 8 tuổi.
Ngoài ra, Cô bé quàng khăn đỏ trong cuốn tiểu thuyết đã nghi ngờ tất cả mọi người và không dễ dàng tin tưởng họ.
Tuy nhiên, không có sự tức giận hay ham muốn xác thịt nào trong đôi mắt đỏ hoe của đứa trẻ.
‘Khả năng thay đổi tương lai—– Vẫn còn đúng chứ?’
Tôi cẩn thận đến gần Cô bé quàng khăn đỏ. Đôi mắt đỏ của con bé ánh lên màu đồng.
“… Này, em ổn chứ?”
Trước câu hỏi của tôi, đứa trẻ im lặng chớp mắt.
Một ánh mắt nhìn thẳng vào đối phương mà không hề né tránh. Đó chính xác là cách nó được mô tả trong tiểu thuyết. Tôi tiếp tục nuốt nước bọt.
“Chị đưa em đến đây vì em đang nằm trong rừng. Trông em không ổn cho lắm… ”
Tôi đặt tay lên trán đứa trẻ, cố giữ một giọng nói ngọt ngào.
Và tôi cảm thấy hơi nóng.
Khi luồng không khí lạnh bay đi, hơi nóng quay trở lại. Tôi hơi cau mày
“Đây không phải là nhiệt, mà là sức mạnh của một con rồng, phải không?”
Cũng có thể hiểu được rằng các loại thảo mộc và ma thuật đã không hoạt động. Đó là lúc tôi định buông tay với một cái gật đầu nhẹ.
Một bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay tôi.
“ Tr..trời ơi.”
Tôi nao núng trước cái nắm chặt không có vẻ gì là của một đứa trẻ
“…….”
Đứa trẻ nhìn tôi với đôi mắt sáng ngời.
“Mình không có cảm giác tốt về điều này.”
Một cảm giác lo lắng sâu sắc đang len lỏi trong trái tim tôi.
“Chị…”
Cô bé quàng khăn đỏ chớp chớp đôi mắt to và mở miệng.
” Chị đã cứu em?”
“Chà, chỉ tình cờ thôi….”
“Tại sao?”
“……?”
Tại sao? Có cần lý do khi cứu một người bệnh không?
Tôi lầm bầm và cười ngượng nghịu. Hãy tử tế nhất có thể.Một cách thân thiện vào!
“ Bởi vì đó là tất nhiên khi đối xử tử tế với một người bị bệnh”
Đứa trẻ mím chặt môi. Câu trả lời của tôi có gì lạ không?
“Điều đó có làm tổn thương lòng kiêu hãnh của chị không? vì chị là một con sói?”
Tôi chờ đợi câu trả lời của đứa trẻ với sự lo lắng.
“… Sau đó.”
Đứa trẻ từ từ ngước lên và nhìn tôi, với đôi má ửng hồng ngượng ngùng.
” Chị là ân nhân của em”
“Cái gì cơ?, chị không nghĩ chị là ân nhân của em, không!, chờ đã.”
Ngay lúc đó, da gà trên người tôi nổi hết lên. Tôi há hốc mồm, quên mất rằng trước mặt mình là một đứa trẻ.
“Vị cứu tinh” đối với em có nghĩa là gì?
Tôi nghĩ rằng tôi đã “hiểu” những gì đứa trẻ này nói.