“Hironagi! Tao đã có bạn gái rồi!”
Trong không khí thu tháng mười, sau khi cuộc thi thể thao và kỳ thi giữa kỳ kết thúc, người bạn thân nhất của tôi, Aiba Haruhei, đã vui vẻ thông báo với tôi điều này ngay sau giờ học.
Hôm đó, tôi và Haruhei đang cùng nhau thực hiện các bài tập giãn cơ trước khi đội bóng chuyền bắt đầu luyện tập trong nhà thể thao. Khi cậu ấy đè một phần trọng lượng của mình lên lưng tôi, giọng điệu hưng phấn của Haruhei khiến tôi không khỏi bất ngờ.
“Gì cơ?”
Tôi không thể tin nổi vào tai mình. Haruhei, người mà tôi đã biết từ hồi tiểu học, cuối cùng cũng đã tìm được một người bạn gái!
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, tôi hỏi lại:
“Thật không đấy?”
Tôi vừa đẩy cậu ấy về phía sau, vừa phản ứng lại với giọng nói thấp thỏm, gần như không thể tin vào điều mà mình vừa nghe thấy.
“Thật sự đó!” Haruhei reo lên, giọng nói của cậu ấy như muốn bay lên trời vì quá phấn khích.
“Người đó là ai?”
“Cô ấy là học sinh năm nhất trường mình!”
“Tức là cùng trường đúng không!”
“Đúng, nhưng khác lớp.”
“Tao có biết không?”
“Không, tao nghĩ mày không biết đâu.”
“Rốt cuộc là ai vậy?”
Tôi vẫn còn hoài nghi về việc Haruhei thật sự đã có bạn gái. Cậu ấy có bạn nữ nào đó chăng, hay chỉ là một người bạn gái bình thường thôi?
Chắc chắn rồi, cậu ấy không phải là một chàng trai kém hấp dẫn. Tính cách cũng không có gì đáng chê, và không có vấn đề gì với xu hướng tình dục. Ngược lại, Haruhei có khuôn mặt tươi sáng như thể có thể thu hút những làn gió mát. Tóc cậu ấy rất mềm mại và sáng bóng. Chiều cao trung bình nhưng tỉ lệ cơ thể rất đẹp, dáng người thanh thoát và đôi chân dài.
Nhưng điều quan trọng nhất là tính cách cậu ấy rất dễ gần, cách nói chuyện và thái độ cũng rất bình tĩnh, chính vì vậy từ trước đến nay, Haru luôn được các cô gái yêu thích đến mức khiến tôi phải ghen tị.
Chúng tôi đã là bạn từ khi học lớp hai. Ngay từ khi đó, các cô gái đã luôn muốn được cùng nhóm với Haruhei, và họ còn lộ liễu mời cậu ấy: “Haruhei-kun, cậu có muốn về nhà cùng không?”
Trong lễ tốt nghiệp trung học, tất cả các nút áo trên bộ đồng phục của Haruhei đã bị lấy hết, không chỉ áo khoác mà ngay cả chiếc áo sơ mi bên trong cũng không còn nút. Vào ngày Valentine, số sôcôla cậu nhận được đủ để đổ đầy ba túi giấy lớn.
“Mỗi năm, tiền mừng tuổi của tao đều biến mất vào việc trả quà cho Valentine trắng.”
Cậu ấy từng than phiền như vậy.
Bây giờ, Haru và tôi là thành viên đội bóng chuyền của cùng một trường trung học.
Chúng tôi bắt đầu chơi bóng chuyền từ thời trung học cơ sở, và Haruhei đã từng nhận được học bổng từ một trường bóng chuyền danh tiếng. Nhưng cậu ấy nói rằng bản thân quá dễ dãi để tham gia vào các hoạt động ngoại khóa, nên cả hai chúng tôi đã chọn cùng thi vào một trường trung học.
Khi gia nhập đội bóng chuyền, Haru ngay lập tức trở thành thành viên chính thức duy nhất của năm nhất. Tuy nhiên, cậu ấy lại thích trốn học để đi lang thang, và tôi thì thường được các đàn anh giao nhiệm vụ đi tìm cậu ấy, điều này giống hệt như hồi xưa.
Và việc được các cô gái yêu thích cũng vậy—
Trong các trận đấu tập, mỗi khi Haruhei đối đầu với những đối thủ cao hơn mình, những cô gái đến xem chỉ vì cậu ấy sẽ không ngừng la hét khi cậu ấy ghi bàn. Ngoài ra, còn có đủ loại tin đồn như là có một chị khóa trên xinh đẹp đã thổ lộ với Haruhei, hay cô gái dễ thương nhất lớp năm nhất có ý định theo đuổi cậu ấy.
Nhưng không quan trọng là có bao nhiêu cô gái để ý đến cậu ấy, hay có bao nhiêu lời tỏ tình liên tục, Haruhei vẫn luôn từ chối một cách nhẹ nhàng và không kết bạn với bất kỳ cô gái đặc biệt nào.
“Tại sao Haruhei không có bạn gái nhỉ? Không phải hồi trung học cơ sở cậu ấy đã có nhiều người sao? Hirogani, cậu là bạn thân của Haruhei đúng không? Cậu có biết lý do không?”
Tôi đã bị không ít cô gái hỏi câu này, và mỗi lần tôi chỉ có thể ậm ừ trả lời: “Về chuyện đó thì…”
Nhưng nghĩ lại, Haruhei cuối cùng cũng đã có bạn gái là thật sao?
Chúng tôi vẫn giữ chặt tay nhau, liên tục kéo tay như thể đang thực hiện bài giãn cơ, trong khi Haruhei cười tươi như hoa nói không ngừng.
“Tao đã theo đuổi cô ấy hơn một tháng! Tao đã dựng lên đủ lý do để đưa cô ấy đi nhiều nơi, cố gắng để cô ấy đồng ý làm bạn gái của mình. Cuối cùng hôm nay tao đã nhận được câu trả lời đồng ý, thật sự rất vui. Lần sau tao sẽ giới thiệu với Hirogani nhé!”
“Ừm.”
Đó không phải là một cô gái chủ động tấn công, mà chính Haruhei đã thích cô ấy và đã mất cả tháng để theo đuổi, khiến tôi khá ngạc nhiên.
Điều này chứng tỏ Haruhei thật sự nghiêm túc.
Có vẻ như đây không phải là một trò đùa giỡn trong ngày Cá tháng Tư.
Nghĩ như vậy, những ngày nghỉ tiếp theo có lẽ sẽ không bị Haruhei bất ngờ gọi ra ngoài nữa. Cảnh tượng nó nằm dài trong phòng tôi, xem manga và chơi game cả ngày có lẽ cũng không còn nữa… Mặc dù trong lòng có chút cô đơn, nhưng tôi cũng cảm thấy yên tâm.
(Thật tốt khi mày đã có bạn gái.)
Vì tôi luôn tự trách bản thân rằng việc Haruhei, người rất được các cô gái yêu thích, không có bạn gái có phải là vì sự kiện hồi năm lớp 8 không?
Mỗi khi nghĩ đến chuyện đó, tôi lại cảm thấy như có một mũi dao đâm vào tim.
Hironagi, Saeki Saenko và Haruhei—
Ba người chúng tôi đã từng tổn thương lẫn nhau trong sự kiện đó.
──Tại sao Hironagi lại phải xin lỗi chứ!
Cảm giác đau đớn khiến tôi nhíu mày, đôi tay nắm chặt lại run lên trong cơn tức giận. Haruhei, người thường không bộc lộ cảm xúc, lần đầu tiên thể hiện cảm xúc mạnh mẽ và lớn tiếng như vậy trong suốt thời gian dài họ quen biết. Còn tôi, cảm thấy rất áy náy và xấu hổ, cũng nắm chặt tay lại.
Bởi vì lúc đó tôi đã cảm nhận được nỗi thất vọng, đau khổ và tội lỗi không thể diễn tả bằng lời, nên tôi cũng tránh phát sinh tình cảm với các cô gái.
Vì đã xảy ra chuyện như vậy mà khiến Haruhei không thể có bạn gái, vậy thì tôi làm sao có thể bắt đầu một mối quan hệ mới một mình?
Đừng nói gì đến việc có bạn gái trước Haruhei.
Nhưng bây giờ Haruhei đã có bạn gái, vậy thì có lẽ tôi cũng có thể thoát khỏi sự kiện đó và có thể yên tâm mà yêu đương cũng không chừng.
Nghe Haruhei phấn khích nói về tình yêu ngọt ngào, tôi cảm thấy tâm trạng cũng như các cơ bắp của mình dần dần được kéo dãn ra, giống như đang trải qua cảm giác thoải mái dễ chịu.
◇ ◇ ◇
Thực ra, Hironagi cũng đang để tâm đến một cô gái.
Cô ấy là người mỗi sáng đều đi trên cùng một toa tàu với Hironagi. Cậu không rõ tên cô ấy, nhưng đã thấy cô ấy nhiều lần trong trường và có vẻ cũng là học sinh năm nhất như cậu.
Với thân hình nhỏ nhắn, gợi nhớ đến Saeki Saenko. Tóc cô ấy dài đến vai, thiếu biểu cảm, trông rất trầm lặng. Lý do ban đầu khiến Hironagi chú ý đến cô ấy chính là điều đó.
(Ah, cô ấy có vẻ giống Saenko…)
Kèm theo một cơn đau nhói, nhịp tim bắt đầu nhanh hơn một chút.
Sau đó, lý do khiến Hironagi lại chú ý đến cô ấy hơn là vì cuốn sách cô đang đọc chính là cuốn vừa mới mượn từ thư viện trường vài ngày trước.
Lúc đó, cô đứng ở phía chéo trước mặt Hironagi—cô đứng gần cửa ra vào của tàu điện, mang theo một chiếc cặp sách, kẹp một cuốn sổ phác thảo dưới cánh tay, cúi đầu lật trang sách.
(Có lẽ đó là cuốn sách từ thư viện trường?)
Cô ấy có phải đang đọc cùng một cuốn sách không?
Khi Hironagi chú ý đến cuốn sách có tên là “Con thú hét lên tình yêu ở trái tim thế giới “(The Beast That Shouted Love at the Heart of the World)”, bìa đã phai màu vì tuổi tác, cùng với những ngón tay mảnh mai cầm cuốn sách của cô, ánh mắt của cô đột nhiên nâng lên, nhìn về phía Hironagi.
Đôi mắt trong veo, sáng lấp lánh.
Dù có phần thiếu sắc tố, nhưng chính điều đó lại tạo nên một vẻ đẹp trong sáng và thu hút.
Sau khi bốn mắt chạm nhau, cô có vẻ bối rối mà cúi xuống, sau đó lại dán mắt vào cuốn sách, không hề ngẩng đầu lên nữa.
Tuy nhiên, cảm giác của Hironagi thì là (…vừa rồi mắt mình đã chạm nhau với cô ấy), tim đập loạn nhịp.
Cô ấy có phải cũng nhận ra Hironagi luôn nhìn cô không? Có phải vì thế mà khiến cô cảm thấy không thoải mái không? Hironagi có một cơn thôi thúc muốn mở miệng giải thích không phải như vậy, chỉ vì tuần trước mình cũng mượn cuốn sách đó từ thư viện (không không, nếu đột nhiên nói ra điều này, cô ấy chắc chắn sẽ càng cảnh giác hơn). Một bên không ngừng tự nói chuyện với mình trong tâm trí, một bên trong lòng đầy lo lắng.
Chuyện này xảy ra vào cuối học kỳ đầu tiên.
Sau đó, hình bóng cô bắt đầu xuất hiện thường xuyên trong tàu điện.
Trường cấp ba của Hironagi đúng hướng ngược lại với trung tâm thành phố, ngay cả vào buổi sáng, khoảng thời gian đó cũng không quá đông đúc. Phần lớn thời gian, cô đứng gần cửa ra vào, hai cánh tay ôm chặt cuốn sổ phác thảo, lật giở cuốn sách có mã vạch thư viện.
Vì cô ấy luôn mang theo sổ phác thảo, có thể thấy cô là người trong câu lạc bộ mỹ thuật, và chắc chắn thường xuyên đến thư viện. Hironagi cũng thường xuyên ra vào thư viện, có thể đã vô tình lướt qua nhau mà không hay biết. Ánh nhìn cũng tự nhiên chuyển sang tiêu đề cuốn sách mà cô đang đọc, phát hiện hầu hết đều là những tiểu thuyết khoa học viễn tưởng đã lâu đời.
(Mình cũng đã đọc cuốn sách đó gần đây. Sở thích sách của cô gái này có vẻ giống mình.)
Trong lòng có cảm giác ngọt ngào, khiến toàn thân rạo rực.
Có vẻ như cô ấy cũng luôn ý thức về sự hiện diện của Hironagi, sau ngày đầu tiên, ánh mắt của hai người bắt đầu thường xuyên giao nhau.
Hành động cúi đầu vì xấu hổ của cô gái vẫn giống như trước, trái tim Hirona lại đập nhanh hơn, khuôn mặt đỏ bừng, và cô vội vàng quay đi.
Sau đó tiếp tục bí mật quan sát.
Tóc ngắn đến vai, cũng nhẹ nhàng như đôi mắt cô, mang sắc nâu dịu dàng, trông rất mềm mại và mượt mà, thường nhẹ nhàng bay bay mỗi khi cô cúi đầu. Biểu cảm trên khuôn mặt cô không thay đổi nhiều, nhưng nếu chú ý sẽ thấy má cô ửng hồng, môi mím lại như có chút căng thẳng. Nhìn những biến đổi nhỏ này, trong lòng Hironagi dâng lên cảm giác ngọt ngào xen lẫn chua chát.
À, hôm nay cô ấy hơi mỉm cười.
À, giờ thì cô ấy có vẻ căng thẳng.
Trong khi trái tim Hirona đập thình thịch, cậu không ngừng nghĩ:
(Thật muốn nói chuyện với cô ấy.)
Ý nghĩ này lướt qua tâm trí mà không hề hay biết.
Cậu cảm thấy hai người chắc chắn sẽ hợp nhau.
Hironagi lén nghĩ như vậy. Không, có thể cô ấy chỉ trông có vẻ nhút nhát nhưng thực ra lại rất hòa đồng. Biết đâu cô ấy thực sự là một cô gái hoạt bát, thích nói chuyện. Mặc dù Hironagi tự sửa đổi suy nghĩ của mình, nhưng điều chắc chắn là cả hai có chung sở thích về sách. Đó là điều duy nhất mà cô có thể chắc chắn. Không biết giọng nói của cô ấy sẽ như thế nào? Cô ấy học lớp nào? Trong cuốn sổ phác thảo không rời tay, liệu có vẽ những hình ảnh gì?
(Không biết cô ấy... có bạn trai không?)
Tâm trí Hironagi dần bị cuốn vào ý nghĩ muốn tìm hiểu thêm về cô, nhưng mỗi khi cậu quyết tâm mở lời, hình ảnh của Saeki Saenko khóc lại hiện lên trong tâm trí.
──Xin lỗi.
Cô ấy đã phải chịu đựng nỗi đau quá lớn. Nhìn Saenko không thể ngẩng đầu, chỉ biết nhìn xuống đất, nước mắt trong suốt rơi từng giọt, Hironagi không thể nói một lời an ủi nào.
Cảm xúc trong lòng lạnh đi ngay tức khắc.
──Không thể tin được!
Tiếng gào thét đầy đau đớn của Haruhei vẫn vang vọng trong tâm trí.
──Ai mà lại đi yêu một cô gái như thế chứ!
Hình ảnh Haruhei với vẻ mặt đau khổ, đôi mày nhíu chặt, như thể đang chịu đựng một nỗi thống khổ nào đó, khiến trái tim Hironagi như bị siết chặt.
Haruhei hoàn toàn từ chối mọi lời tỏ tình của các cô gái vì cậu vẫn chưa quên Suzuko.
Lúc đó, Haruhei cũng đã phải chịu đựng nỗi đau lớn như Saenko.
Mỗi khi nhớ đến điều này, Hironagi cảm thấy ân hận, vị đắng dâng lên trong miệng, cơ thể trở nên cứng đờ. Mỗi lần trái tim Hironagi rung động vì cô gái trên tàu điện, nỗi u ám và khó thở lại trào dâng, khiến tâm trạng như một kẻ tội đồ đang chuộc lỗi.
(Thế nhưng, từ ngày mai… )
Câu nói của Haruhei “Tao đã có bạn gái” như một tia sáng rọi vào thế giới tăm tối, khiến lòng cậu như được giải phóng.
Trong buổi tập luyện, Haruhei vui vẻ đứng ở lưới, liên tục thực hiện những cú đánh, trong khi Hironagi đứng ở phía sau nhặt bóng, trong lòng thầm nghĩ thật tốt khi Haruhei đã có bạn gái.
(Mình cũng sẽ thử nói chuyện với cô gái ấy vào ngày mai.)
So với Haruhei, Hirona có ngoại hình, chiều cao, thành tích học tập và khả năng thể thao đều rất bình thường. Chỉ nhờ tính cách chăm chỉ, cậu mới có thể đạt được điểm số hơi nhỉnh hơn mức trung bình, nhưng chưa từng có ai khen ngợi hay chú ý đến điều đó.
Tình huống như Haruhei được các cô gái yêu thích, đương nhiên là không xảy ra, nhưng cũng chưa bao giờ bị các cô gái xa lánh. Ngày lễ tình nhân, cậu vẫn có thể nhận được sô cô la bạn bè.
Cô gái trên tàu có vẻ khá nhút nhát, nếu Hironagi đến nói chuyện, có thể cô ấy sẽ lại cúi đầu xấu hổ. Nhưng nếu thực sự cảm thấy phiền phức, cô có thể thay đổi thời gian hoặc toa tàu, nhưng cô không làm vậy, có nghĩa là cô cũng không ghét tình huống hiện tại.
Vì vậy, nếu có thể quan sát cô ấy mà không làm cô sợ hãi, và khéo léo bắt chuyện, biết đâu mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ.
Sau khi cả hai đã quen biết nhau, hãy nói chuyện với cô ấy về những cuốn sách trong thư viện nhé. Thật ra cũng không tệ khi nhờ cô ấy cho tôi xem nội dung cuốn phác thảo.
Hironagi hình dung ra cảnh mình nói với Haruhei: “Tao cũng có bạn gái rồi,” và khó khăn lắm mới kiềm chế được không để khóe miệng mình nhếch lên.
◇◇◇
Sáng hôm sau. Ánh sáng mặt trời chiếu vào từ cửa sổ tàu điện, chói mắt hơn thường ngày, làm sáng rực đôi mắt của Hironagi.
Có lẽ là do tối qua quá hồi hộp không ngủ được.
Hironagi nắm chặt vào tay vịn, trong lòng không ngừng lo lắng, đợi cô ấy lên tàu tại ga quen thuộc. Trái tim như có loa phát thanh bên trong, mỗi nhịp đập đều rõ ràng nghe thấy.
(Chỉ còn một ga nữa thôi.)
Hironagi bắt đầu thầm nhẩm lại nội dung đã luyện đi luyện lại tối qua trong chăn.
“Ano, tớ học cùng trường với cậu, thực ra tớ đã để ý đến cậu lâu rồi, cậu luôn đọc sách ở thư viện trường phải không? Cậu thích tiểu thuyết khoa học viễn tưởng cổ điển à?”
Liệu như vậy có quá thân mật không? Chắc chắn phải bắt đầu bằng tự giới thiệu đã.
“Tớ là Mukai Hironagi – hoàn toàn không phải là người khả nghi gì đâu –”
Không, không, như vậy thật sự quá khả nghi!
Trong lúc đang băn khoăn, tên ga mà cô thường lên tàu được thông báo.
Trái tim đập nhanh, toàn bộ cơ bắp căng cứng vì hồi hộp. Khi tàu dừng lại, cánh cửa mở ra, cảm giác hồi hộp bỗng đạt đến đỉnh điểm. Hironagi nín thở, không rời mắt khỏi cửa tàu.
Một số hành khách lên tàu, nhưng đó là một người đàn ông trung niên mặc suit xám, có vẻ như là nhân viên văn phòng. Sau đó, cánh cửa đóng lại, tiếng chuông báo hiệu khởi hành vang lên, tàu bắt đầu di chuyển.
(Hả?)
Hironagi ngẩn ngơ nhìn cánh cửa đóng chặt.
Cô ấy thường lên tàu vào giờ này, ở toa này.
(Hôm nay có lẽ đổi giờ rồi sao?)
Có thể do cô ấy phải đi sớm vì trực nhật, cũng có thể do ngủ quên mà đến muộn. Những chuyện như vậy dĩ nhiên không phải không thể xảy ra. Dù sao cho đến giờ, cũng không phải ngày nào cũng gặp được cô ấy. Vẫn có những ngày không nhìn thấy.
Mặc dù biết như vậy, tâm trạng phấn khởi ban đầu cuối cùng vẫn dần dần hạ xuống,
(Thật khó khăn mới có thể quyết tâm tìm cô ấy nói chuyện…)
Trong lòng cảm thấy khá thất vọng. Nhưng—
(Ai, thôi thì, dù sao cũng cùng trường, chắc chắn sẽ còn nhiều cơ hội khác.)
Hironagi tự nhủ trong lòng.
◇◇◇
Cảm giác khó chịu vẫn không biến mất, Hironagi cứ thế đến trường. Khi Hironagi ngồi vào chỗ của mình, chuẩn bị bài cho tiết Toán I trong hôm nay, thì Haruhei với chiếc cặp sách chạy đến.
Một vài cậu con trai lên tiếng với cậu ấy:
“Haruhei, có trận bóng rổ vào thứ Bảy, senpai bảo tìm cậu ra sân chơi, thế nào?”
Kể từ khi còn học trung học, các thành viên trong các câu lạc bộ khác thường nhờ Haruhei giúp đỡ chơi thay. Nhưng thắng thua điều quan trọng nếu chỉ cần Haruhei tham gia, số lượng các cô gái đến cổ vũ sẽ nhiều hơn, không khí trận đấu sẽ sôi động hơn.
Còn về các cô gái—
“Haruhei, bọn tớ đang lên kế hoạch tổ chức một bữa tiệc, cậu cũng tham gia nhé. Có người nhờ bọn tớ nhất định phải đưa Haruhei đi cùng.”
Đối mặt với những nụ cười đó, phản ứng của Haruhei lại là:
“Xin lỗi, cuối tuần này mình có hẹn hò, nên không thể tham gia được.”
“Buổi hẹn hò cũng vì đã có bạn gái rồi, nên xin phép nhé.”
Cậu ấy trả lời bằng giọng điệu thoải mái, rồi bắt đầu gây nên một cơn chấn động lớn.
“Hả── cậu thật sự có bạn gái sao?!”
“Đùa à! Haruhei có bạn gái ư? Cô ấy là ai? Học lớp nào? Là kiểu con gái như nào vậy?!”
Nhưng người trong cuộc lại tỏ ra thản nhiên.
“À, mới có hôm qua thôi! Thông tin chi tiết thì vẫn chưa thể công bố.”
Rồi cậu ấy lướt qua, đến trước chỗ ngồi của Hironagi.
“Chào buổi sáng, Hironagi. Mày đang chuẩn bị bài à, vẫn chăm chỉ như mọi khi nhỉ? À, cho tao mượn vở ghi Toán I nhé. Hôm nay tao cũng sẽ học cái đó.”
“Thỉnh thoảng mày cũng tự ghi bài đi chứ.”
“Chỉ hôm nay thôi! Hironagi-sama!”
“Lần nào mày cũng nói vậy mà nhỉ?”
“Xem như là chúc mừng tao có bạn gái đi.”
“Cái đó thì cũng không đúng lắm nhỉ? Ài, thôi được rồi. Khi thi đừng có mà khóc nhé.”
“Không vấn đề gì đâu! Tao là chuyên gia trên trung bình mà.”
Haruhei trả lời một cách hồn nhiên. Thực tế, Haruhei có khả năng đặc biệt là luôn thoát khỏi việc phải học bổ sung. Hironagi đã từng nghĩ rằng nếu cậu ta học nghiêm túc hơn, có lẽ điểm số sẽ tốt hơn nhiều.
“Cậu đến chỉ để mượn ghi chú môn Toán à?”
“Không phải.”
Sau khi khóe miệng nhếch lên một chút, cậu ấy vòng tay qua vai Hironagi, ghé sát vào tai, cố tình hạ giọng. Hơi thở của Haruhei làm cho cậu thấy nhột nhột.
Haruhei nói với giọng phấn khích không thể che giấu.
“Chiều nay, sau giờ học, tao sẽ giới thiệu bạn gái trong câu lạc bộ bóng chuyền. Hôm qua, tao đã báo cho chủ tịch câu lạc bộ sau khi tập và nhận được sự đồng ý.”
“Này, mày thực sự định làm thế à?”
Trong đội bóng chuyền nam có một quy tắc ngầm rằng một khi đã có bạn gái, thì phải công khai giới thiệu đối phương trước các thành viên khác.
Trước đây đã có một senpai lớp hai dẫn bạn gái đến, cả một đám người ngồi ở góc nhà thi đấu, chỉ có hai người đứng giữa. Senpai ngại ngùng giới thiệu bạn gái, còn phải trả lời từng câu hỏi mà mọi người đặt ra. Những câu hỏi từ các bạn cùng lớp như:
“Chết tiệt──”
“Mau nổ tung đi──!”
Đại loại như vậy.
Lúc đó Hironagi đã nghĩ, nếu mình ở trong tình huống đó chắc chắn không thể chịu nổi, chắc chắn không làm như vậy. Thực tế dường như cũng có senpai lén lút hẹn hò, nhưng một khi bị phát hiện sẽ có những hình phạt nghiêm khắc chờ đợi. Ví dụ như chạy quanh sân trường một trăm vòng hoặc liên tục phụ trách việc dọn dẹp ba tháng…
Thay vì làm chuyện xấu hổ như vậy, thà rằng dọn sạch cỏ trong trường còn hơn. Hironagi nghĩ như vậy, nhưng Haruhei lại tỏ ra hào hứng, tự hào đáp:
“Đương nhiên rồi! Khi có bạn gái, tao luôn khao khát được làm điều đó. Khi đàn anh Shibuya dẫn bạn gái đến, thật sự rất ngầu.”
(Thật vậy sao?)
Nhớ hồi đó, cái mặt ngốc nghếch và ngập ngừng của Shibuya-senpai, đến mức anh ấyđã bị bạn gái véo tay vì nói quá nhiều điều không cần thiết.
“Bạn gái của Shibuya-senpai đã véo tay anh ấy thật chặt, rồi ngước lên nhìn với khuôn mặt đỏ bừng, khiến tao thật sự phát cuồng. Tao cũng muốn bị bạn gái véo tay trước mặt mọi người! Muốn cho mọi người thấy thật rõ!”
(Vậy là cậu ấy nghĩ như thế sao?)
Mặc dù đã quan biết một thời gian dài, nhưng sự khác biệt to lớn trong cách suy nghĩ vẫn khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên.
Chậc, đúng là điều này rất giống với những gì Haruhei sẽ làm. Chắc chắn sau giờ học sẽ rất nhộn nhịp. Các senpai cũng sẽ vừa hò hét vừa gửi những lời chúc phúc chăng? Thay vì để mọi người phát hiện ra việc mình có bạn gái sau đó và bị chế nhạo bằng những câu như “Đồ phản bội──”, có lẽ công khai chuyện này ngay tại buổi giới thiệu sẽ là lựa chọn khôn ngoan hơn.
Chỉ cần có cách vượt qua tình huống xấu hổ ấy là được.
Cảm giác như Haruhei sẽ không quan tâm đến phần đó, và bạn gái của cậu ấy có lẽ cũng giống như cậu, là một cô gái tươi sáng và hòa đồng. Nếu vậy, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ.
Haruhei cúi sát miệng vào tai tôi.
“Vậy nên, tao muốn giới thiệu cô ấy với mày trước trong buổi giới thiệu. Nhớ dành thời gian rảnh trong giờ nghỉ trưa nhé.”
“Biết rồi.”
Tôi đáp lại.
Chắc chắn là vì chúng tôi là bạn thân.
Haruhei nói sẽ giới thiệu bạn gái với tôi trước cả các đàn anh, không chỉ vì chúng tôi đã quen biết lâu, mà có lẽ còn vì sau sự việc liên quan đến Suzuko Koyama, Haruhei cũng cảm thấy lo lắng khi thấy tôi không có mối quan hệ nào.
(Tôi và Haruhei khác nhau, tôi chỉ đơn giản là không được các cô gái chú ý mà thôi.)
Nhưng biết được rằng Haruhei luôn lo lắng cho mình, khiến tôi cảm thấy rất vui.
Liệu cô gái mà tôi sắp gặp trong giờ nghỉ trưa sẽ là người như thế nào? Chắc chắn sẽ là một cô gái nổi tiếng, hợp với Haruhei lắm. Dù cô ấy là ai, tôi chắc chắn sẽ từ đáy lòng cảm ơn cô ấy đã giúp Haruhei vượt qua những nỗi đau trong quá khứ, đồng thời sẽ thật lòng ủng hộ cho họ.
◇ ◇ ◇
Mới chỉ vào giờ nghỉ trưa, Haruhei đã xuất hiện với vẻ mặt tươi vui như buổi sáng, chạy đến chỗ Hironagi.
“Wow ── tệ thật, giờ tao có khi còn hồi hộp hơn cả buổi giới thiệu nữa.”
Haruhei vừa nói vừa đặt tay lên tim, bước đi có phần cứng nhắc. Hironagi mở to mắt nhìn cảnh tượng này.
(Hóa ra Haruhei cũng có lúc hồi hộp sao?)
Tôi càng lúc càng tò mò về bạn gái của Haruhei.
Hironagi cứ nghĩ rằng sẽ đến lớp của cô ấy, nhưng Haruhei lại đi ra phòng học lớp một mà không hề ngoảnh lại đi thẳng về phía hàng lang.
“Cô ấy là thành viên của câu lạc bộ mỹ thuật.”
Nghe Haruhei nói vậy, hình ảnh cô gái mà bản thân đã thấy trên tàu điện lại hiện lên trong đầu Hironagi, khiến lòng cậu không khỏi xao động.
(Có khi nào bạn gái của Haruhei lại là thành viên cùng câu lạc bộ với cô gái ấy không?)
“Cô ấy vẽ rất đẹp đấy!”
“Ồ.”
“Cô ấy lúc nào cũng mang theo cuốn sổ phác thảo bên mình.”
“…”
Thành viên của câu lạc bộ mỹ thuật chắc hẳn đều như vậy thôi.
Không chỉ cô gái đó, mà bạn gái của Haruhei cũng vậy.
Âm thanh rộn ràng của các cô gái vang lên từ xa. Vì là giờ nghỉ trưa, chắc chắn những người bạn thân thiết sẽ tụ tập lại với nhau để ăn trưa.
Hironagi và Haruhei đang đi trong hành lang khá yên tĩnh, tiếng bước chân của đôi giày vang lên rất rõ ràng. Cậu lạc bộ mỹ thuật, câu lạc bộ âm nhạc và câu lạc bộ kinh tế gia đình đều nằm trong một dãy, và nửa trên của bức tường đối diện hành lang được lắp kính, có thể nhìn thấy bên trong rất rõ ràng.
Trong lớp học tràn ngập ánh nắng buổi trưa, vài chiếc bàn làm việc được sắp xếp, với những bức tượng và giá vẽ được đặt bừa bãi giữa phòng. Các tác phẩm của học sinh được dán trên tường, và những tác phẩm này sẽ được thay đổi định kỳ.
Cô học sinh có vẻ giống bạn gái của Haruhei đang ngồi trên ghế sắt, cầm bút chì, chăm chú vẽ trong cuốn sổ phác thảo đặt trên đầu gối.
Cô ấy dường như rất tập trung, thoạt nhìn, gương mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị như không có biểu cảm. Đôi mắt nhạt màu lại to và trong suốt, cô ấy mím môi chăm chú nhìn đầu bút chì.
Đôi giày trong nhà của Hironagi dường như dính chặt vào sàn, không thể nhúc nhích.
(!)
Cô ấy chính là bạn gái của Haruhei?
Thời gian như ngừng lại.
Cơ thể cậu dần dần lạnh lẽo như bị đóng băng, giây tiếp theo, đầu đột nhiên nóng lên.
Cảnh tượng trước mắt khiến cậu không thể tin được.
“Có chuyện gì vậy? Hironagi?”
Haruhei nhìn cậu với ánh mắt nghi hoặc.
“Không có gì… Tao cũng hơi hồi hộp một chút.”
Hironagi khó khăn mới thốt ra được giọng nói bình tĩnh, nhưng nghe có phần khàn khàn và khô khốc.
Cô gái ngồi ở bên kia cửa kính, đang hoàn toàn tập trung vào việc vẽ trên cuốn sổ phác thảo, vẫn chưa nhận ra tình hình bên này. Nhưng, cô ấy không nghi ngờ gì nữa, chính là cô gái mà Hironagi luôn thấy trên tàu điện.
“Rõ là bạn gái tao, mày cũng hồi hộp theo thì có ý nghĩa gì chứ.”
Haruhei cười một cách hồn nhiên, rồi nhẹ nhàng vỗ lưng Hironagi.
“Được rồi, đi thôi.”
Hít một hơi sâu, Hironagi cùng Haruhei bước đi với bước chân cứng nhắc, sàn nhà phát ra tiếng kêu nhỏ khi họ bước đi.
(Nói dối phải không, liệu bạn gái của Haruhei có phải là…?)
Phải chăng cô ấy chỉ là một thành viên câu lạc bộ mỹ thuật bình thường, còn bạn gái của Haruhei lại là một người khác? Chẳng lẽ cô ấy chỉ vô tình lọt vào tầm mắt của tôi thôi sao?
Hironagi vừa vật lộn trong tuyệt vọng vừa từ từ tiến lên từng bước.
Haruhei mở cửa câu lạc bộ mỹ thuật.
Cô ấy dừng lại giữa chừng trong khi vẽ, ngẩng đầu lên, những sợi tóc mềm mại trên vai nhẹ nhàng bay lơ lửng. Ngay khi ánh mắt cô ấy chạm vào Hironagi, người đang đứng phía sau Haruhei với vẻ mặt cứng nhắc, biểu cảm của cô ấy lập tức đông cứng lại.
Thông thường, khi ánh mắt họ giao nhau trên tàu điện, cô ấy luôn cúi đầu, có vẻ bối rối.
Nhưng bây giờ, không chỉ không cúi đầu, mà ánh mắt cũng không hề tránh đi.
Cô ấy mở to đôi mắt mà Hironagi luôn cho là rất trong sáng và đẹp đẽ, rồi nhìn chăm chú vào cậu.
Như một hình nộm bằng đá, cô ấy đứng yên một chỗ, chỉ nhìn Hironagi mà không nhúc nhích.
Biểu cảm trên mặt hiện rõ sự ngạc nhiên──
Hironagi cũng đứng im ở cửa, mũi cảm nhận được mùi chua đặc trưng của câu lạc bộ mỹ thuật, nhưng không thể nhúc nhích một ngón tay, cũng không thể lảng tránh ánh mắt của cô. Chỉ có thể lắng nghe giọng nói vui vẻ của Haruhei như thể sắp bay lên trời.
“Cậu là bạn thân của tớ, Mukai Hironagi. Còn cô ấy là Fuyukawa Koto──”
Giọng Haruhei tràn đầy sự hào hứng.
“Là bạn gái của tao”
◇ ◇ ◇
Giống như Hironagi đã tưởng tượng, tính cách của Koto khá nhút nhát.
Khi Hironagi ấp úng nói lời chào hỏi và xin lỗi vì đã làm phiền, Koto cũng ấp úng đáp lại bằng giọng nhỏ:
“Tớ là Fuyukawa, hân hạnh được làm quen.”
Sau đó, cô ấy cúi đầu xuống.
Gương mặt nhợt nhạt của Koto không có nụ cười nào, và dường như ánh nhìn của cô ấy bị dồn vào mũi giày. Cô ấy trông rất căng thẳng và bối rối, hai tay siết chặt cuốn sổ phác thảo đã đóng lại, vai hơi co lại.
Hironagi cũng không biết phải nói gì.
Mặc dù sáng nay, khi đang đợi Koto lên tàu, Hironagi đã tưởng tượng lại nhiều lần những câu nói để bắt chuyện, lòng đầy nhiệt huyết và mặt mang nụ cười ngớ ngẩn. Nhưng giờ đây, những câu nói đó hoàn toàn không thể thốt ra. Làm sao có thể nói với bạn gái của người khác rằng sở thích đọc sách của họ rất hợp nhau, hay rằng mình đã để ý đến cô ấy từ trước?
Thời gian khó khăn ấy, như thể cổ họng bị thắt chặt lại, chậm rãi trôi qua.
“Cậu không cần quá căng thẳng đâu. Thật không còn cách nào──”
Cuối cùng, chỉ có Haruhei vui vẻ nói chuyện, Hironagi gần như không mở miệng. Koto, ngoài câu chào ban đầu, dường như không phát ra thêm âm thanh nào.
Còn chuyện trên tàu sáng nay thì cả hai cũng đều không nhắc đến.
Giá mà từ đầu Hironagi vui vẻ hỏi cô ấy “Ồ, cậu là người thường đi chuyến tàu cùng tớ đúng không?” thì có lẽ sẽ tốt hơn. Nhưng cổ họng như bị một viên đạn chì chặn lại, không thể phát ra âm thanh, đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để nói ra.
Hơn nữa, Koto vẫn giữ im lặng, cho thấy có lẽ cô ấy cũng không muốn đề cập đến chuyện đó.
Không, có thể Hironagi chỉ đơn giản là tự mình đa tình, Koto thực ra có thể không biết gì về sự tồn tại của Hironagi cũng nên.
Vì vậy, cô ấy mới không nói gì.
“Koto không giỏi nói chuyện lắm. Nhưng khi quen thuộc rồi, cô ấy sẽ nói chuyện bình thường thôi.”
Haruhei cố gắng làm không khí thoải mái.
Koto đứng bên cạnh Haruhei, vẫn giữ vẻ mặt ảm đạm và không nói gì.
Khi trở lại lớp học, Hironagi vẫn cảm thấy ủ rũ, thời gian cứ như vậy trôi đến giờ tan học.
Khi đến nhà thi đấu, hầu hết các thành viên đội bóng đã tập trung bên ngoài. Có lẽ vì tin Haruhei sẽ công bố giới thiệu bạn gái đã lan truyền, mọi người đều tỏ ra hào hứng.
“Bạn gái của Haruhei, có phải là cô hoa khôi năm nhất từng đến xem trận đấu không? Cô ấy tóc mềm mại, lông mi dài thật đáng yêu.”
“Không đúng, cậu ấy cũng thường nói chuyện với phó chủ tịch năm hai là Hojo-san phải không? Cô gái thông minh xinh đẹp đó.” “Cô nàng năm hai của đội bơi là Sakaki cũng đáng nghi đấy. Hôm trước, vào mùa hè, tao thấy cô ấy ở bên bể bơi vẫy tay chào Haruhei với cặp ngực lớn đó.”
Tên những cô gái nổi bật trong trường lần lượt được đưa ra.
“Dù ai đi chăng nữa, chắc chắn cũng là một mỹ nhân. Dù gì cô ấy cũng có thể chiếm được trái tim của Haruhei. Mukai, cậu có biết ai không?”
Một anh senpai hỏi, Hironagi cứng nhắc đáp:
“Xin lỗi.”
“Gì chứ, thật không rõ ràng──thôi được rồi, dù sao cũng sẽ biết ngay thôi.”
Cuối cùng, Haruhei cũng xuất hiện trong nhà thi đấu, cùng với Koto đi theo phía sau, cúi đầu đi rất e dè. Ngay cả những cô gái ở câu lạc bộ bóng rổ, câu lạc bộ bi-a và câu lạc bộ kịch cũng đang tập luyện trong phòng tập cũng chú ý và nghe lén.
Haruhei vừa kêu “Xin lỗi đã để mọi người chờ──!” vừa nở nụ cười tươi tắn, và phía sau là Koto, người đang cúi đầu đi rất nhẹ nhàng. Cô ấy nhỏ nhắn như một học sinh trung học, khiến cho các senpai đang hình dung về một cô gái xinh đẹp cao lớn cảm thấy bất ngờ.
Nhưng Haruhei, người đang tự hào giới thiệu “Đây là bạn gái của em!”, với giọng điệu và biểu cảm đều rực rỡ như ánh sáng mặt trời, hành động ôm vai Koto thật tự nhiên và ấm áp, ánh mắt nhìn về phía Koto cũng ngọt ngào chưa từng thấy, khiến các cô gái đang lén nhìn cũng không khỏi ghen tị.
Koto quay mặt về phía các senpai, cúi chào và nói bằng giọng nhỏ:
“……Em là Fuyukawa Koto, hân hạnh được làn quen.”
Cảm nhận được nỗ lực của cô, các senpai cũng hiện lên ánh mắt ấm áp và thiện chí, dù sau đó Koto vẫn cau mày như thể đang bối rối, nhưng mọi người vẫn nhìn cô với ánh mắt trìu mến.
Hironagi cũng cảm thấy rằng mặc dù Haruhei, người có kỹ năng xã hội cao và Koto, người sợ người lạ, đối lập nhau nhưng họ lại bổ sung cho nhau và có vẻ khá hợp đôi. Haruhei chắc hẳn cũng thấy Koto nhút nhát rất đáng yêu, và Koto cũng phụ thuộc vào Haruhei, cả hai đều cần nhau. Thực tế chắc chắn cũng như vậy.
Tim Hironagi đau nhói, đôi tay siết chặt vẫn lạnh buốt.
Haruhei với nụ cười rạng rỡ, đang kể về cách hai người gặp nhau với giọng điệu vui tươi.
“Em nhặt được cuốn sổ phác thảo mà Koto quên mang về ở nhà thỏ. Mở ra nhìn, thấy bên trong có rất nhiều hình thỏ, mà cô ấy vẽ rất đẹp, trông còn mềm mại hơn cả thật, cảm giác rất dịu dàng. Vì vậy, em đã bắt đầu quan tâm xem ai là người vẽ nó.”
Theo lời Haruhei, hôm đó Koto đã mang cuốn sổ phác thảo đến nhà thỏ. Nhưng con thỏ có vẻ không ổn nên cô đưa con thỏ đến phòng y tế để xem, còn cuốn sổ phác thảo thì chỉ nằm đó.
Phía sau của cuốn sổ phác thảo có ghi tên lớp và tên, vì vậy Haruhei đã trực tiếp trả lại cho Koto ở lớp học.
“Rồi sau đó em đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Haruhei hiện ra nụ cười ngại ngùng, và Koto, cúi đầu, cũng đỏ mặt.
Koto không giống những cô gái xinh đẹp chủ động tấn công Haruhei, cô không phải là kiểu người dễ khiến con trai động lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nếu phải nói, cô nghiêng về kiểu con gái khiêm tốn và không nổi bật.
Tuy nhiên, nụ cười rạng rỡ của Haruhei lại mang đến sức thuyết phục mạnh mẽ cho cụm từ "yêu từ cái nhìn đầu tiên".
Vì vậy, có lẽ Haruhei thật sự đã phải lòng Koto ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cũng giống như Hironagi, lần đầu gặp Koto trên tàu điện, và cảm thấy cô giống với Seaki Saenko, kể từ đó bắt đầu để ý đến cô.
(Phải chăng Haruhei phải lòng Koto vì cô ấy giống với Saenko...?)
Điều này là có khả năng.
Bởi vì Haruhei cũng thích Saen—
“Em rất muốn nói chuyện them với cô ấy, nên đã gọi lớn: 'Cậu cũng thích thỏ phải không? Tớ cũng cực kỳ thích thỏ! Gần đây có một triển lãm về thỏ, nhưng là một thằng con trai nên thật khó để vào, hãy đi với tớ nhé!' Sau đó em đã cố gắng tìm kiếm triển lãm về thỏ trên điện thoại, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy.”
Các đàn anh bật cười.
“Vậy sau đó thì sao?”
“Sau đó em tìm được một triển lãm nhiếp ảnh động vật, rồi đã đến đó. Hôm đó, em cứ xin lỗi cô ấy: 'Xin lỗi, triển lãm thỏ đã kết thúc tuần trước rồi'.”
“Em đúng là đồ lừa đảo.”
Đối mặt với lời phát biểu của các đàn anh, Haruhei đôi khi chăm chú lắng nghe, đôi khi lại tỏ vẻ ngại ngùng, cậu nhanh chóng đổi sắc mặt và khéo léo tiếp tục câu chuyện.
Còn Koto bên cạnh, có vẻ như rất khó xử khi cúi đầu. Chắc hẳn cô ấy rất ngại ngùng. Bất cứ khi nào Haruhei thỉnh thoảng nhìn Koto một cách nhẹ nhàng và nói “Này?” hay “Đúng không?”, cô sẽ gật đầu cứng nhắc. Hình ảnh ấy như một cô gái đang cố gắng phản ứng với bạn trai mới quen, cảm giác rất ngây thơ, khiến Hironagi trong lòng lại không kìm được mà cảm thấy thắt lại.
“Đó là buổi hẹn hò đầu tiên của bọn em! Hôm đó em hỏi cô ấy có bạn trai không, xác nhận là không có, em liền liên tục tấn công. Nếu Koto nói, nếu muốn hẹn hò với tôi thì hãy đến ngã tư và khỏa thân nhảy múa và còn phải ném bóng biểu diễn, em chắc chắn sẽ lập tức chạy tới ngã tư và cởi đồ ngay tại chỗ.”
Koto nhìn Haruhei với vẻ lo lắng, giọng nói nhỏ nhẹ:
“Tớ… sẽ không nói như vậy đâu.”
Nghe xong Haruhei liền ôm Koto, trên mặt hiện ra biểu cảm như muốn tan chảy.
“Đúng đúng đúng, Koto rất dịu dàng, nên sẽ không nói những câu như vậy. Là em đã khổ sở cầu xin suốt một tháng, cô ấy mới đồng ý làm bạn gái em.”
Các đàn anh bắt đầu hò hét:
“Đừng có ở đó mà thể hiện tình cảm—”
“Buông em ấy ra nhanh lên—”
Kèm theo đủ loại tiếng huýt sáo và sự cổ vũ.
Koto đỏ mặt, cúi đầu xuống. Hironagi nghiến chặt răng.
“Ê ê ê! Anh cũng muốn nghe ý kiến của bạn gái! Lý do gì khiến Koto quyết định chấp nhận lời tỏ tình cuồng nhiệt của Haruhei vậy?”
Một đàn anh đưa ra câu hỏi này.
Koto co vai, đáp bằng giọng nhỏ xíu:
“Bởi vì đây là lần đầu tiên có người nói rằng họ thích em…”
Khi nghe câu này, lòng Hironagi lập tức thắt lại.
(Tớ cũng muốn nói điều đó.)
Hironagi nuốt xuống những lời đầy cay đắng và tiếc nuối ấy mà cậu gần như đã nói thầm trong lòng. Dù không ai nghe thấy, nhưng cậu vẫn không muốn thừa nhận suy nghĩ đó trong lòng.
Nghe câu trả lời của Koto, Haruhei nở nụ cười rạng rỡ, hét lên.
“Tớ thật sự quá may mắn! Chúa ơi, cảm ơn Phật!”
Bầu không khí trong phòng ngay lập tức bùng nổ.
Tiếng la hét và lời chúc mừng vang lên, tiếng vỗ tay và tiếng huýt sáo đan xen, toàn bộ buổi giới thiệu kết thúc trong sự điên cuồng không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn Haruhei đưa Koto ra ngoài nhà thể chất, Hironagi cảm thấy không chỉ tay, mà cả trái tim cũng dần dần trở nên lạnh lẽo.
Trong suốt thời gian ở trong nhà thể chất, Koto không hề nhìn Hironagi dù chỉ một lần.
Giống như cô không dám đối mặt với Hironagi. Hình như chỉ cần ánh mắt giao nhau, sẽ xảy ra điều gì đó không hay.
Cô co người lại, gần như quyết tâm không mở mắt.
Còn Hironagi, cũng nhận ra mình đã tan vỡ trong tình yêu.
Đó là một mối tình thầm lặng mà không ai biết ngoại trừ Hironagi.
troll troll