Tôi là Một Cô Gái Ma Cà Rồng Sống Trong Hình Dạng Con Người

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

4 14

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

29 68

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

41 7346

I Became the Cute One in the Problem-Solving Team

(Đang ra)

I Became the Cute One in the Problem-Solving Team

커리우유

Hình như hội nhân vật chính đang hiểu lầm gì đó thì phải.

22 662

After I Save The Ice Princess From Another School From a Mol*ster, We Started as Friends

(Đang ra)

After I Save The Ice Princess From Another School From a Mol*ster, We Started as Friends

皐月陽龍

Tuy nhiên, Souta không thể ngờ được rằng bản thân sẽ bị cô ấy đùa giỡn hết lần này tới lần khác.

70 6686

Tập 01 - 1. Lạc Tuyết không phải người

Không biết từ khi nào... giữa thế gian loài người và thế giới dị giới đã xuất hiện một khe rạn không gian... kết nối hai thế giới hoàn toàn khác biệt lại với nhau. Vô số sinh vật dị giới nhân cơ hội này xuyên qua khe rạn, lặng lẽ ẩn mình trong xã hội loài người...

Những vị khách dị giới này, được con người gọi là "dị sinh chủng". Chúng có hình thái đa dạng, có cái giống người, có cái lại hoàn toàn vượt ngoài tưởng tượng của con người.

Dị sinh chủng bị phân thành các cấp bậc nghiêm ngặt — SS, S, A, B, C, D sáu cấp, mỗi cấp đều có khoảng cách lớn—

Dị sinh chủng cấp A trở lên, chỉ cần một ý niệm cũng có thể tạo ra thảm họa khổng lồ; trong khi dị sinh chủng cấp D thì như xác sống đi lại, trí lực thấp, chỉ biết mù quáng tuân theo bản năng.

Tuy nhiên, dù là dị sinh chủng cấp nào thì cũng sở hữu khả năng tự chữa lành đáng kinh ngạc. Dù bị thương tổn nghiêm trọng đến đâu cũng có thể nhanh chóng phục hồi trong thời gian ngắn... chỉ có các đòn tấn công mang theo【khí】mới có thể giới hạn khả năng tự chữa lành của chúng...

Cùng với sự hoành hành của dị sinh chủng, số cá thể trong loài người có thể sử dụng【khí】ngày càng nhiều...

......

Tiếng báo động xé toạc bầu trời đêm của thành phố Nguyệt Đán, âm thanh điện tử chói tai lặp lại liên tục qua hệ thống phát thanh của từng tòa nhà:

“Báo động! Báo động! Xuất hiện số lượng lớn dị sinh chủng cấp D trong thành phố Nguyệt Đán — xác sống! Kính đề nghị các cư dân đóng chặt cửa sổ, cửa chính, chờ sự cứu viện từ hội thợ săn......”

“Thông báo sẽ được phát lại lần nữa!——”

“Báo động! Báo động! Xuất hiện số lượng lớn dị sinh chủng cấp B trong thành phố Nguyệt Đán — xác sống! Kính đề nghị các cư dân đóng chặt cửa sổ, cửa chính, chờ sự cứu viện từ hội thợ săn......”

Bên ngoài, ánh đèn đỏ của báo động xuyên qua rèm cửa, chiếu những bóng tối nhấp nháy trong phòng...

Ngón tay của Sơ Vũ siết chặt trang truyện tranh, giấy phát ra tiếng rắc rắc chịu không nổi sức nặng. Cậu lấy tay bịt tai lầm bầm bất mãn:

“Được rồi được rồi! Biết rồi mà!”

Sơ Vũ đặt cuốn truyện tranh xuống, đi tới cửa sổ, kéo mở một góc rèm. Trên phố, hàng chục sinh vật hình người da thối rữa xanh xanh đang lang thang không mục đích. Một trong số đó bất ngờ dừng lại, đầu thối rữa xoay về phía chỗ Sơ Vũ đứng...

Thiếu niên vô thức nín thở — nhưng giây tiếp theo, xác sống như cảm nhận được điều gì đó đáng sợ, loạng choạng lui vài bước rồi quay người bỏ chạy...

“Lại đến nữa rồi...”

Sơ Vũ lầm bầm, kéo rèm cửa lên lại. Cậu đã quá quen với tình hình này...

Đây là lần thứ ba trong tháng có báo động xác sống. Kể từ sự kiện "Khe rạn lớn" ba năm trước, thành phố Nguyệt Đán đã trở thành ổ dịch dị sinh chủng.

Điều kỳ lạ là—

Các tòa nhà xung quanh đã bị cướp sạch, tiếng kính vỡ và tiếng thét của người vang lên không ngớt, chỉ riêng tòa nhà họ lại yên tĩnh đến kỳ lạ... như thể trong nhà họ có một thứ rất kinh khủng đang đuổi chúng đi vậy...

“Giờ thì cuối cùng cũng yên ổn để xem truyện tranh rồi!”

Cậu vươn vai, mặt đầy thoải mái nhảy trở lại giường, tiếp tục lục tìm cuốn "Dị năng chiến ký" đang đọc dở.

Ngay lúc đó, cửa phòng bị mở bung mạnh,

“Wwuwuwu... Sơ Vũ! Tớ sợ quá!”

Cô gái ôm chặt gấu teddy cũ kỹ, chân trần đứng nép cửa. Cô mặc bộ pijama màu hồng in hình con thỏ, mắt đỏ hoe, rõ ràng vừa mới khóc.

Đứa trẻ đó là Lạc Tuyết. Bạn thuở nhỏ cùng lớn lên với cậu... giờ hai người vì một số lý do... do đó phải sống chung dưới một mái nhà...

Sơ Vũ thở dài, đặt truyện tranh xuống, dang rộng hai tay.

“Lại đây đi, Lạc Tuyết...”

Lạc Tuyết lập tức chạy lại ôm lấy Sơ Vũ. Cậu vuốt ve mái tóc mềm của cô, cảm nhận cơ thể nhỏ bé run rẩy.

“Không sao đâu, mấy con quái vật kia không vào được đâu.”

Cậu nhẹ nhàng an ủi, dù bản thân cũng không hiểu tại sao.

Bên ngoài cửa sổ, lại vang lên tiếng thét đau đớn. Lạc Tuyết co ro, rúc sâu hơn vào lòng Sơ Vũ.

“Nhưng... nhưng sao chúng không làm hại chúng ta vậy?” Lạc Tuyết ngẩng mặt đẫm lệ, giọng nói đầy bối rối, “Bạn Tiểu Mỹ ở trường nói... nói chúng mình có thể là quái vật biến thành...”

Biểu cảm của Sơ Vũ cứng đờ trong chốc lát. Câu hỏi này cậu cũng đã nghĩ không biết bao nhiêu lần. Kể từ khi cha mẹ mất tích trong sự kiện "Khe rạn lớn" ba năm trước, cậu và Lạc Tuyết không hiểu sao nhận được sự "bảo vệ" kỳ lạ.

“Đừng nghe lời cô ấy nói linh tinh.” Sơ Vũ véo má cô, cố gắng nở nụ cười, “Có thể vì Lạc Tuyết quá dễ thương, xác sống cũng không nỡ động tay động chân mà~”

Lạc Tuyết nở nụ cười qua nước mắt, nhưng nhanh chóng nhăn mặt,

“Vậy chú dì và mẹ của tớ thì sao? Họ có phải bị quái vật...”

“Đừng nghĩ linh tinh.” Sơ Vũ ngắt lời, giọng vô thức trở nên nghiêm trọng, “Họ chỉ là... tạm thời rời đi. Họ sẽ quay lại.”

“Ừ...”

Đợi đến khi Lạc Tuyết dựa vào lòng cậu ngủ thiếp đi, Sơ Vũ bế cô về phòng riêng.

......

Hôm nay là ngày hai người tham gia lễ khai giảng cấp ba.

“Cốc cốc cốc...”

Sơ Vũ nhíu mày, ngón tay gõ nhẹ ba cái cửa phòng Lạc Tuyết.

“Lạc Tuyết? Dậy chưa?”

“Đã tới giờ thế này mà còn chưa tỉnh? Đúng là làm người ta phải lo!”

Sơ Vũ than thở khẽ, ngón tay vô thức vuốt ve tay nắm cửa. Kể từ khi cha mẹ mất tích ba năm trước, việc chăm sóc bạn thuở nhỏ nhỏ hơn một tuổi ở cùng nhà đã trở thành trọng tâm cuộc sống của cậu.

“Tớ vào đây nhé?”

Cậu hạ giọng, chờ vài giây vẫn không có hồi đáp. Cậu bắt đầu cảm thấy lo... không lẽ có chuyện gì sao?

Nghĩ vậy, Sơ Vũ vội vàng đẩy cửa — một mùi tanh như rỉ sét ngay lập tức xộc thẳng vào mũi, gây ngứa ngáy khó chịu.

“Lạc Tuyết... cậu đang làm gì thế...”

Cảnh tượng trước mắt khiến cổ họng cậu siết chặt—

Lạc Tuyết quỳ trên sàn, lưng quay cửa, vai nhún theo một nhịp điệu nào đó nhẹ nhàng. Vạt pijama nhuốm vết bẩn đỏ thẫm, tóc dài rối tung phần nào lộ ra khuôn mặt nhợt nhạt — cùng với vệt máu đỏ tươi nơi khóe miệng chói mắt.

Nghe tiếng, Lạc Tuyết vội ngoảnh lại, đôi mắt đỏ rực dưới ánh trăng phát sáng kỳ quái. Cô cuống cuồng lau vết máu nơi khóe miệng bằng ống tay áo, nhưng hành động đó lại khiến vết đỏ loang rộng ra, tạo thành những vết thương dữ tợn trên làn da nhợt nhạt.

“Sơ... Sơ Vũ?”

Giọng cô run rẩy, lộ ra hai chiếc răng nanh rõ ràng sắc nhọn hơn người thường.

Dạ dày Sơ Vũ co thắt, không kiềm chế được phát ra tiếng nôn khan. Đôi chân cậu mềm nhũn, phải chống tay lên khung cửa mới đứng vững. Sinh vật trước mắt tuy mang khuôn mặt Lạc Quyết, nhưng đôi mắt đỏ như máu cùng khóe miệng nhuốm đầy máu khác hẳn cô bé thường xuyên theo sau cậu trong ký ức...

“Áaaaa! Đừng nhìn!”

Lạc Tuyết lấy bàn tay nhuốm máu che mặt, lùi lại hoảng loạn, va đổ chiếc đèn bàn trên tủ đầu giường...

Đầu óc Sơ Vũ hoàn toàn trống rỗng, bản năng quay người chạy mất. Cậu loạng choạng lao vào phòng mình, khóa cửa, dựa lưng vào cửa ngồi bật xuống sàn.

“Đùa gì thế... Lạc Tuyết... không phải người...”

Tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực, tưởng chừng như muốn xé rách lồng ngực vậy.