Trans: Tama07
__________________________
Truyện chỉ được đăng tải và cập nhật duy nhất tại hako.re (docln.net)
======================
Rõ ràng Abigail đang mặc bộ váy mà hắn đã tặng nhưng có gì đó khác thường.
Cổ chân của Abigail đang bị lộ ra ngoài. Chân váy được vén lên trên và cố định thành hình trông như là bông hoa hồng.
Abigail hơn căng thẳng khi thấy phản ứng của Cain, nhưng cô cho rằng không sao cả vì sự thay đổi này vẫn tuân theo dòng chảy của lịch sử.
Robe a la Francaise là loại váy thịnh hành vào cuối thời phong cách Rococo, loại váy thịnh hành nối tiếp nó được gọi là Robe a la Polonaise.
Robe a la Polonaise là kiểu váy chỉnh sửa lại từ Robe a la Francaise, so với dáng váy gốc thì dáng váy dưới được làm nhỏ lại, chiều dài cũng giảm thiểu khiến cho việc di chuyển dễ dàng hơn hẳn.
Kiểu váy hiện giờ Abigail đang mặc là Robe a la Circassienne, có chiều dài ngắn hơn cả Robe a la Polonaise. Nó là loại váy nữ đầu tiên để lộ chân trong lịch sử Châu Âu.
“Đây là bộ váy mà anh đã tặng em đấy. Nó hơi bất tiện nên em đã sửa lại một chút.”
“Em có phải gái bán hoa đứng đường đâu mà dám để lộ chân hả?”
Abigail nhăn mặt trước lời mắng mỏ đầy phẫn nộ và khinh bỉ của Cain. Dù cô đã dự đoán trước là anh ta sẽ tỏ ra không đồng tình nhưng không ngờ lại tới mức như này.
Chân của cô mới chỉ lộ ra ngoài khoảng tầm nửa gang tay mà thôi. Dù thế nhưng sắc mặt của Cain tái mét như thể sắp ngất tới nơi.
“Em không ngờ anh lại là kiểu người đứng đắn như vậy đấy. Người có cả tình nhân như anh mà sao lại kinh ngạc đến thế vậy?”
Abigail đáp trả lại Cain bằng lời giễu cợt. Cain có cảm giác như sắp ngất đi vì cơn tức giận đang xộc lên trong người.
Hắn muốn xé nát cái bộ váy đồi trụy kia ngay lập tức nhưng vẫn phải nhẫn nhịn. Phải dỗ ngọt Abigail thì mới có thể thuyết phục được Sablian.
“Làm ơn hãy tỉnh táo chút đi, Abigail. Chồng em sẽ nói gì nếu nhìn thấy cái bộ dạng này hả? Ăn mặc để hở da thịt như thể cho cả những gã đàn ông khác xem thì sẽ bị đàm tiếu như nào hả? Uy nghiêm của một Vương Phi đâu rồi?”
Phản ứng ấy của Cain khiến cho Abigail hơi lưỡng lự. Chỉ vừa mới nãy thôi, cô còn bỏ ngoài tai lời Cain nói, nhưng lời nói vừa rồi lại như lại cái bẫy ngoạm lấy chân cô.
Cô nghĩ tới Sablian. Nếu là Sablian thì sẽ nói gì khi nhìn thấy bộ dạng lúc này của cô?
Cũng có thể như thế này là thái quá và không phù hợp với thời đại này. Khả năng cao là Sablian cũng sẽ hốt hoảng như Cain.
Thấy Abigail trở nên im lặng thì Cain thở dài. Hắn tìm cách dỗ dành cô em gái của mình.
“Abigail. Anh không biết tại sao em lại như này. Chẳng phải nếu được chồng yêu thương thì là chuyện tốt với em sao? Đúng rồi. Anh có cái này cho em.’
Cain nói vậy mà lấy ra cái gì đó. Nó là một cái lọ bé chỉ bằng khoảng hai ngón tay. Cain khoe mẽ nó như thể đó là thứ gì đó cực kỳ quý hiếm.
“Vốn đây là thứ anh định tặng cho vợ mình, nhưng mà có vẻ em mới cần nó hơn. Nó là loại thuốc khiến mắt trở nên đẹp hơn. Đôi mắt sẽ to và lung linh hơn đấy.”
Abigail lặng im nhìn cái lọ ấy rồi nắm nó trong tay. Ban đầu cô không định nhận nhưng bỗng có suy nghĩ khác nảy ra trong đầu cô.
Nếu mắt trở nên to hơn một chút, nếu có thể trở nên xinh đẹp hơn một chút thì…
Khí thế ban nãy của cô bỗng biến mất hẳn. Cô cầm chặt cái lọ và hỏi.
“Cảm ơn anh. Nhưng mà tên của loại thuốc này là gì vậy?”
“Tinh chất cà dược.”
Cà dược. Cà dược ư? Một cái tên thật quen thuộc. Khi ấy, một tiếng động phát ra từ trong một góc của phòng trà. Âm thanh nghe như thể tiếng cái gì đó đập vào cửa kính.
“Gì thế? Ai đập vỡ cái gì à?”
Nhưng ở đó không có gì cả, trừ một cái gương. Tiếng động đấy khiến cho Abigail choàng tỉnh.
Cô biết rằng đó là tín hiệu mà Verite gửi cho mình. Nắm đấm vội vã ấy là âm thanh cảnh cáo, báo hiệu nguy hiểm.
Khi ấy thì Abigail mới nhớ ra là mình đã thấy cái tên ‘cà dược’ ở đâu.
[Câu hỏi đây. Trong số những thứ sau, cái nào không có độc? Mao địa hoàng, cà dược, hoa phụ tử, loa kèn đỏ.]
Cà dược là cái tên của loài độc dược được viết trong sách. Abigail rùng mình. Cô lắp bắp nói.
“Cái này……cái này là độc kia mà.”
“Dùng ít thì chỉ là thuốc thôi.”
Nếu chỉ là thuốc thì Verite sẽ không gửi tín hiệu cảnh báo nguy hiểm như thế kia. Hắn ta định cho em gái, cho vợ mình dùng thứ này sao?
“Không. Em không thể nhỏ thứ này vào mắt mình được!”
Abigail kinh hãi và ném cái lọ đi. Những miếng thủy tinh vỡ vụn văng ra cùng với tiếng choảng. Nhìn thấy cảnh ấy, gân cổ của Cain dựng hết lên.
Hắn ta đang hết sức nhẫn nhịn vì cố gắng làm vừa lòng em gái mình. Cain la lên.
“Abigail Cronenberg! Làm gì thế hả?”
Cain chộp lấy cánh tay của Abigail. Abigail suýt rên lên vì lực nắm quá mạnh nhưng cô vẫn kiềm lại được. Cain hét lên với khí thế như thể sắp siết cổ giết người.
“Chết tiệt. Bản tính đã hung hăng thì phải tô điểm gì cho cái mặt chứ. Đằng này chỉ biết béo phì ra thành xấu xí.
Ấy thế mà còn mặc đồ như gái bán hoa, còn không chịu dùng thuốc? Không thích vì nó là độc ư? Sợ chết hả? Sống với cái bộ dạng béo phì này thì chỉ đáng chết quách đi thôi!”
Lời nói cay nghiệt của Cain lại lần nữa khiến cho toàn thân Abigail cứng đờ.
Bảo mình đi chết đi sao? Khi nghe lời nói ấy thì ký ức của Bách Hợp và cả của Abigail đột ngột lẫn lộn vào nhau trong tiếng la lối chói tai.
Đó là ký ức khi vừa mới được gả về Nergen của Abigail. Abigail ngày nào cũng đứng trước gương và cố gắng siết nịt eo chặt thêm.
Cô ta sợ. Thà chết trong bộ dạng xinh đẹp còn hơn là sống trong bộ dạng xấu xí. Abigail siết chặt nịt eo tới mức không thở được, kể cả lúc ngủ cô ta cũng mặc nịt eo.
Lần này là ký ức của Bách Hợp. Sau khi cho thứ gì đó vào miệng thì Bách Hợp lập tức chạy vào nhà vệ sinh và nôn nó ra ngay. Vì lo sợ mà cô không tài nào chịu được.
Cô ghét những ánh mắt nhìn cô như nhìn một kẻ lười biếng chỉ vì cô tăng cân dù đã cố gắng thế nào đi nữa.
Bởi thế mà cô đã làm việc chăm chỉ tới mức ai cũng phải ghi nhận, trong khi làm việc quá sức cô vẫn cố gắng không để bị tăng thêm cân.
Abigail đang nhìn bản thân mình trong gương. Nhìn vào tấm gương bình thường không có chút ma lực nào ấy, cô ta khẩn thiết van nài.
[Gương à, gương à. Thế gian này ai là người xinh đẹp nhất. Hãy nói rằng ta là người xinh đẹp nhất đi. Làm ơn hãy công nhận sắc đẹp của ta.]
Cả Abigail, cả Bách Hợp đều đã không ngừng trách móc bản thân. Hai con người mắc phải lời nguyền cần phải trở nên xinh đẹp, không ngừng dày vò bản thân mình.
Và kết cục của họ là cái chết.
“……không lẽ nào.”
Nguyên nhân cái chết của Abigail vẫn chưa sáng tỏ. Thực sự là vẫn chưa sáng tỏ sao? Cô ta đã chết sau khi ngủ mà vẫn thắt nịt eo. Dù là người sở hữu vòng eo thon gọn và bé nhất hoàng cung này.
Giờ cô đã có thể biết được, rằng thứ giết chết Abigail là cái đẹp. Nếu vậy thì thủ phạm là ai? Những người đã giết cô, những người đã giết Abigail là…….
“Abigail, làm ơn tỉnh táo lại đi.”
Cain la lên với Abigail, người đã đứng đờ ra.
“Em không thấy xấu hổ khi sống với bộ dạng xấu xí như này sao? Thà rằng chết đi còn hơn sống như thế. Sống với bộ dáng xấu xí như vậy chẳng lẽ không thấy bẽ bàng sao?”
Tiếng hét đấy của Cain khiến Abigail sực tỉnh. Sự ghê tởm lóe lên trên gương mặt của cô, người mới còn đờ đẫn vì sợ hãi. Cô túm chặt lấy cổ tay của bàn tay đang nắm lấy mình của Cain.
“Sống thì không được sao?”
Sự phẫn nộ không thể đong đếm được ẩn bên trong giọng nói của Abigail. Đến cả Cain đang quát tháo cũng giật mình và lùi về phía sau.
Cơn giận ấy không phải là vì Bách Hợp, mà là bởi cô thấy Abigail thật đáng thương. Cô không thể nổi nóng vì bản thân mình, nhưng có thể nổi nóng vì người khác.
“Không được phép sống với bộ dạng xấu xí hay sao? Anh là cái thá gì mà quyết định tôi được phép sống hay không, phải sống thế nào?”
“Abigail, sao lại nổi nóng hả! Anh vì lo cho em nên mới khuyên nhủ kia mà!”
“Khuyên nhủ? Tôi đã nhờ anh khuyên nhủ tôi sao? Anh là gì mà dám nói này nói nọ về mặt tôi, về cơ thể tôi chứ!”
Giả sử người đời nói rằng không xinh đẹp cũng không sao cả. Giả sử như vậy thì Abigail có còn sống không?
“Tôi có xấu hổ hay không ấy hả? Tôi chẳng có lý do gì để phải xấu hổ cả! Dù tôi có xấu xí thế nào thì cũng không bì được với tâm hồn của anh!’
Chẳng có lý gì mà cô lại thấp kém hơn hạng người ép em gái mình cho độc vào mắt, quát mắng em gái mình rằng chết đi còn hơn là sống với bộ dạng xấu xí.
“Tôi để lộ chân trần ra thì trông giống gái bán hoa ấy hả? Hạng người chỉ biết tới thân dưới như anh cũng lắm điều thật đấy! So với hạng người hết ve vãn người này người kia như anh thì gái bán hoa còn thanh cao hơn đấy!”
Abigail dùng hết sức xúc phạm Cain. Mặt Cain đỏ xộc lên như sắp phát nổ, hắn giơ tay lên.
“Con nhãi này….!”
Hắn định tát Abigail, nhưng cùng lúc ấy, Abigail dùng hết sức đấm mạnh vào cằm hắn.
Trước cú đánh bất ngờ, Cain cứ thế dính đòn và ngã xuống. Abigail túm lấy cổ Cain và dùng hết sức đấm hắn.
“Không nói chuyện được nên định đánh người hả? Anh luôn như thế với em gái, với vợ mình hả? Đồ rác rưởi!”
Kể từ lúc chào đời đến nay, cô chưa một lần đánh người. Nhưng cô cảm giác mình sẽ hối hận cả đời nếu thoái lui lúc này.
“Con điên này! Không ngưng ngay đi?!”
“Giờ mới biết tôi điên hả!”
Làm sao có thể không bị điên mà chống chọi được trong cái thế giới như thế này. Trong lúc đầu óc hỗn loạn vì bị đánh, Cain quơ tay và nắm được tóc của Abigail.
“Á”
Tóc của Abigail bị giật ngược ra phía sau. Bàn tay còn lại của Cain lập tức chộp lấy cổ của Abigail, khi ấy một giọng nói phát ra.
“Bỏ tay ra ngay.”
Chất giọng ấy dù không cao nhưng vẫn nghe như tiếng hét lớn. Dường như có lưỡi dao ghim sâu trong mỗi câu chữ.
Giật mình bởi tiếng nói ấy, cả Cain và Abigail đều ngoái đầu nhìn về phía nó phát ra. Sablian đang đứng trước cửa.
Ánh mắt của Sablian sắc nhọn chưa từng thấy. Abigail chưa bao giờ thấy Sablian giận dữ như vậy.
Nhìn thấy Sablian như thế, Abigail chợt sợ hãi. Cô vô thức buông tay ra khỏi cổ áo của Cain.
Abigail nhìn lại bộ dạng của bản thân. Nào có ai hài lòng với một ả đàn bà đi đánh nhau với anh trai ruột của mình. Thấy Abigail chùn bước, Cain cũng bỏ tay ra.
“Đã để Quốc Vương bệ hạ trông thấy cảnh xấu hổ rồi.”
Cain đứng dậy, phủi bụi trên quần áo mình với vẻ mặt như thể cuối cùng cũng có thể thở được. Abigail đã dùng hết sức đấm nhưng vết thương trên mặt hắn thì chẳng đáng là bao.
“Em gái của tôi không biết bảo toàn phẩm hạnh của mình, nên tôi đang giáo dục lại con bé. Dù là tôi đi nữa thì cũng không còn cách nào khác…….”
Sablian bước vội đến đứng ngay trước mặt Abigail. Bộ dạng của Abigail tả tơi chưa từng thấy.
Đầu tóc bù xù, váy nhàu nhĩ. Tới cả ánh mắt cũng mịt mù như của người điên.
Abigail đang thẫn người ra vì sợ hãi.
Cô sợ Sablian sẽ khinh miệt mình. Sợ Sablian sẽ nghĩ cô là loại đàn bà ác ôn thô bạo. Cô chẳng thể biện minh được câu nào. Giọng nói lạnh lẽo của Sablian phát ra.
“Rốt cuộc bộ dạng này là sao vậy?”
Sablian nói như vậy và chậm rãi tháo thắt lưng ra. Cô cảm nhận được sự căm ghét của Sablian qua bờ môi khép kín, ánh mắt hung tợn của anh.
Abigail đờ người ra ngước nhìn dáng vẻ ấy. Sablian định đánh mình như Cain đã làm sao?
Ra vậy. Sablian cũng thất vọng về mình.
Trước cơn sốc quá lớn, Abigail còn quên mất cả cảm giác bị phản bội.
Mình đã sai sao? Nếu mình là một cô gái xinh đẹp, trong trắng, biết nghe lời thì sẽ không gặp chuyện như này sao?
“Người không quen dùng nắm đấm mà làm vậy thì chỉ khiến tay bị thương thôi.”
Abigail nhìn thấy Sablian cầm chặt thắt lưng trong tay. Trong lúc cô đang nghĩ rằng nếu bị đánh bởi thứ kia thì sẽ đau biết nhường nào thì Sablian đã quỳ một bên gối trước mặt cô.
“Thế nên nàng hãy dùng cái này mà đánh.”
“…Vâng?”
“Không phải nàng vẫn chưa đánh hắn xong sao?”
_______________________