Trans: Tama07
__________________________
Truyện chỉ được đăng tải và cập nhật duy nhất tại hako.re (docln.net)
__________________________
Natia nhìn xuống bàn chân của bọn họ. Tất cả người hầu đều đang đi những đôi giày gọn gàng, lịch sự. Dù thế nhưng Natia vẫn nhìn như thể trông thấy không thể chấp nhận nổi.
‘Sao họ có thể đi được thứ như thế chứ?’
Sau khi tới biệt thự, Natia cũng nhận được giày để đi, nhưng cô không thể chịu nổi vì nó quá bất tiện.
Sau khi đôi co với các hầu gái thì rốt cuộc Natia vẫn chọn đi chân trần. Dù cô cảm thấy khá đau vì bàn chân của con người mềm mại như làn da của trẻ sơ sinh.
‘Cũng chẳng sao. Dù sao thì mình cũng sẽ sớm quay về biển.’
Natia nhoẻn cười và nhìn xuống bó hoa mình đang cầm. Nếu nhận được bó hoa này thì người đó có vui không nhỉ?
‘Mình muốn nhanh chóng tặng hoa nhưng chẳng thấy người đâu cả. Không biết đang ở đâu nữa.’
Natia khẽ thở dài. Cô rất vui khi được tới biệt thự, ở cùng với người đó nhưng việc gặp được người đó lại là chuyện rất khó.
Natia không ngờ rằng đó lại là người có địa vị cao như vậy. Mặc dù cảm thấy chuyện trở nên khó khăn nhưng Natia vẫn rất cố gắng.
Natia đi tới phòng ngủ của Sablian, mặc dù cô biết khó mà gặp được vì vẫn còn là ban ngày.
“…..Có chuyện gì vậy?”
Có lính canh đứng ở cửa lối vào. Hắn ta nhìn Natia một lượt từ trên xuống dưới rồi tỏ vẻ mặt phức tạp.
Hắn không thể hành xử tùy tiện với Natia vì cô là người đã cứu mạng Quốc Vương và Vương Phi. Natia cười và chìa bó hoa ra.
“Là cho tôi sao?”
Dù Natia là một cô gái kỳ quặc nhưng gã lính canh không tránh được việc nở nụ cười khi được một cô gái đẹp tặng hoa.
Khi được hỏi, Natia lập tức lắc đầu mạnh như thể vừa nghe được chuyện hoang đường. Cô chỉ tay vào cánh cửa. Lính canh ngại ngùng mở lời.
“Cô muốn tặng hoa cho ngài ấy sao?”
Lần này Natia gật đầu. Thấy Natia cười rạng ngời, lính canh trở nên lo lắng, không biết phải làm thế ào.
“Ngài ấy hiện không có ở đây.”
Và biểu hiện lần này của Natia là một khuôn mặt mếu máo. Lính canh hốt hoảng rồi chìa tay ra.
“Hãy đưa cho tôi. Tôi sẽ bảo hầu gái chuyển cho.”
Natia trở nên rầu rĩ, đưa bó hoa ra. Nếu được thì cô muốn trực tiếp tặng, nhưng chẳng còn cách nào khác.
Cô buồn chán quay về. Trong khi Natia đang nghĩ đáng lẽ mình nên để lại mẩu ghi chú trong bó hoa, thì cô nghe thấy giọng của ai đó.
“Tiểu thư Natia.”
Natia đứng sững lại khi nghe thấy tên mình. Abigail đang đứng đối diện cô.
“Chúng ta nói chuyện một lát nhé?”
Giọng của Abigail rất phẳng lặng khó đoán được suy nghĩ bên trong. Dù vậy nhưng Natia vẫn gật đầu.
Hai người họ đi tới phòng của Abigail. Sau khi các hầu gái bên trong phòng ra hết thì chỉ còn lại hai người họ.
Bầu không khí hơi có phần gượng gạo. Dù giữa họ là mối quan hệ giữa ân nhân và người được cứu nhưng bầu không khí lại như thể mới gặp mặt nhau lần đầu.
Nếu Natia có thể nói chuyện thì cô đã hỏi Abigail lý do gọi cô tới.
Nhưng thứ duy nhất có thể phát ra khỏi miệng là hơi thở, vậy nên cô chỉ còn cách im lặng đợi Abigail lên tiếng. Abigail vừa mân mê ngón tay vừa nói.
“Mong là cô sẽ lắng nghe mà không hoảng hốt. Natia, cô…..”
Natia chớp mắt. Sau một hồi ngập ngừng, Abigail mới nói tiếp.
“Cô bị mắc phải lời nguyền hay loại ma thuật nào đó đúng không?”
Natia giật bắn vai trước câu hỏi thẳng thắn. Cô không trả lời, nhưng vẻ mặt lộ rõ cảm xúc.
Làm sao mà Abigail biết được vậy? Vẻ mặt của Natia đang hỏi như thế. Nhìn vẻ mặt ấy, Abigail bình tĩnh giải thích thêm.
“Ta sở hữu ma đạo cụ có thể kiểm tra được lời nguyền. Nhờ nó mà biết được.”
Natia phân vân xem có nên phủ nhận không, nhưng rồi cô gật đầu. Abigail đã chắc chắn đến mức thế này thì dù cô có phủ nhận cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Abigail lập tức hỏi câu thứ hai khi nhận được câu trả lời khẳng định. Đó là câu hỏi còn bất ngờ hơn cả câu thứ nhất.
“Tiểu thư Natia là Công chúa Nhân ngư đúng không?”
Phát hiện lời nguyền thông qua ma đạo cụ là điều có thể, nhưng không có ma đạo cụ nào có thể xác nhận được chuyện cô là Công chúa cả.
Quá sửng sốt, Natia không thể phủ định hay khẳng định. Abigail chìa bàn tay đang nắm chặt ra.
Trong tay Abigail là món quà nhận được từ lãnh chúa, chiếc cài áo có hoa văn sóng biển.
“Nghe nói hoa văn trên vòng cổ là biểu tượng Hoàng gia của nhân ngư.”
Natia vô thức đưa tay lên che lấy mặt dây chuyền nằm bên dưới lớp áo. Trên mặt dây chuyền là một hoa văn giống hết với chiếc cài áo.
Abigail, cô gái thật nhạy bén. Lần này, Natia cũng không thể phủ nhận được. Natia trầm trồ trong lòng, rồi gật đầu lần nữa.
“Cô biết viết chứ?”
Thấy Natia gật đầu, Abigail liền đưa giấy và bút ra. Natia cầm lấy cây bút một cách vụng về như thể đang cầm một cái que nhỏ tý. Những con chữ nguệch ngoặc được viết lên trên giấy.
[Cô định làm gì với ta?]
Abigail nhìn dòng chữ ấy một lúc, rồi nói.
“Tôi muốn giúp cô. Cách hóa giải lời nguyền là gì vậy?”
Dù Abigail đã đoán được cách giải lời nguyền, nhưng để chắc chắn, cô vẫn hỏi lại lần nữa.
Rất khó có thể kiểm tra loại ma thuật do người khác tạo ra, thế nên Abigail khó mà đọc được lời nguyền trên người Natia.
Cố gắng lắm cô mới có thể đọc được phần “ổ khóa”. Abigail chỉ mới chắc chắn được rằng ‘kẻ mắc phải lời nguyền này sẽ phải sống dưới bộ dạng của con người”.
Natia lại viết gì đó lên giấy. Abigail nhìn xuống bằng ánh mặt khô khan.
[Hôn người mình yêu.]
Câu trả lời không nằm ngoài dự tính. Abigail lặng im gấp mảnh giấy lại thành đôi.
“Tôi sẽ giúp cô. Trước hết, cô hãy quay lại phòng mình đi. Tôi sẽ sớm đến gặp cô.”
Natia ngập ngừng như thể muốn viết thêm gì đó, nhưng rồi cô ấy gật đầu và đứng dậy.
Khi trong phòng chỉ còn lại một mình Abigail thì Verite mới cất tiếng.
“Abigail, trên giấy viết gì thế?”
Verite đã nghe hết mọi chuyện, nhưng cậu bé đã không thể nhìn thấy chữ viết trên giấy. Abigail thờ ờ mở tờ giấy ra và cho cậu bé xem. Verite lập tức bùng nổ.
“Abigail, cô điên rồi hả?”
“Không có điên.”
Verite cau có hết mặt mày. Cậu bé đang cố kiềm chế không hét toáng lên.
“Cô đang định ép Sablian hôn Natia còn gì!”
“Không phải là ép. Sablian cũng thích Natia mà?”
Nếu hai người họ có thể thành đôi thì đó là cái kết đẹp cho tất cả. Nếu vậy thì lời nguyền của Natia cũng được hóa giải.
Điều đó cũng tốt cho cả Sablian. Nếu như Vua của loài người kết hôn với Công chúa của Nhân ngư thì Nergen sẽ có thêm được một đồng minh có một không hai.
“Đúng là may thật. Cả hai người họ đều có tình cảm với nhau. Cả hai đều sẽ hạnh phúc…..”
“Cô thì sao?”
“Hả?”
“Sao cô chỉ nghĩ cho hai người họ mà không nghĩ cho bản thân mình?”
Verite nói với vẻ mặt như sắp khóc. Abigail không nói gì, rồi khẽ cười.
“Ta không sao.”
Nhẫn nhịn và từ bỏ đã là những từ ngữ quen thuộc với cô. Vốn dĩ Abigail đã không ôm hy vọng tình yêu này sẽ đơm hoa kết trái, nên cô có thể nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Trái lại thì đây là chuyện đáng mừng. Người mắc chứng ghét phụ nữ như Sablian đã có thể tìm được người mình yêu. Là người đã đồng hành với Sablian suốt thời gian qua, Abigail biết rằng điều đó có ý nghĩa lớn như thế nào. Cô cười và nói.
“Dù thế nhưng ta vẫn mong rằng anh ấy sẽ không ly hôn với mình. Nếu như thế thì ta sẽ phải rời xa Blanche. Chắc là Sablian sẽ chấp nhận chứ nhỉ?”
“……..”
Verite không trả lời. Dường như cậu bé không biết nên nói gì. Abigail chờ đợi câu trả lời một lúc, rồi khẽ cười.
“Thế ta đi một lúc rồi sẽ quay lại.”
Abigail cầm chặt chiếc cài áo trong tay, rồi ra khỏi phòng, như một người chuẩn bị rời sân khấu.
***
Sablian ngả người xuống ghế sô pha và thở một hơi dài. Sự mệt mỏi ùn tới sau một ngày bận rộn với lịch trình viếng thăm từ sáng sớm.
Vậy là đã sắp tới lúc trở lại cung. Chỉ trong một thời gian ngắn, mà có thật nhiều ký ức khó quên.
Anh sẽ không thể quên được khoảng thời gian cùng nhau ngắm biển cùng với gia đình, cũng như khi Abigail bị rơi xuống biển.
Giá như chỉ có mỗi kí ức tốt đẹp thì tốt biết bao. Có tiếng gõ cửa phát ra khi Sablian khẽ thở dài.
“Bệ hạ, ngài có trong đấy không?”
Sablian đứng bật dậy khi nghe thấy giọng của Abigail. Anh tận tay ra mở cửa đón cô ấy.
“Bibi, nàng vào trong đi.”
Chỉ cần nhìn thấy Abigail khi mở cửa thôi cũng khiến anh thấy vui. Sablian dẫn Abigail đến ngồi vào ghế rồi hỏi.
“Nàng tới có chuyện gì vậy?”
“Là vì chuyện của tiểu thư Natia. Thiếp vừa nói chuyện với cô ấy xong.”
“Nói chuyện sao? Ta nghe nói Natia không thể nói được mà?”
“Cô ấy trò chuyện thông qua viết chữ.”
“Vậy sao. Lần tới, ta cũng muốn trò chuyện với Natia.”
…Trò chuyện ở trong nhà lao. Sablian nói tiếp với vẻ thản nhiên.
“Vậy nàng và cô ấy đã nói chuyện gì thế?’
“Mm, chuyện là…. Hình như Natia đã mắc phải lời nguyền.’
“Lời nguyền sao?”
“Verite đã cho thiếp biết. Cậu ta cảm nhận được dấu vết của lời nguyền.”
Sablian cảm thấy ngạc nhiên về việc Natia mắc phải lời nguyền và cả việc Verite có thể nhận ra điều đó.
Anh không biết nhiều về ma đạo cụ, nhưng có điều gì không đúng. Verite quá tài năng so với ma đạo cụ thông thường. Hay Verite là ma đạo cụ do Tiên Tộc làm ra nên mới vậy?
Thế nhưng chuyện của Natia quan trọng hơn. Cô ta bị nguyền ư. Thà Abigail cứ bảo rằng cô ta là sát thủ thì Sablian sẽ đỡ ngạc nhiên hơn.
“Ra vậy? Natia mắc phải lời nguyền nào vậy?”
“Lời nguyền biến thành con người. Vốn dĩ cô ấy là Nhân ngư, Công chúa của Nhân ngư. Ảnh hưởng của lời nguyền khiến cô ấy mất giọng nói.”
Sablian cau mày. Chuyện này quá đột ngột khiến anh không sắp xếp được suy nghĩ. Natia là nhân ngư? Lại còn là Công chúa?
Thế nhưng anh cũng sớm bình tĩnh lại. Sablian đã giải đáp được vài thắc mắc khi biết được lai lịch của Natia.
Về nguyên do cô ta có thể xuất hiện giữa biển đêm dữ dội, và cả bàn tay nõn nà.
Anh không biết tại sao Natian lại cứu mình và Abigail. Nhưng Sablian nhận ra ngay rằng đây là một cơ hội.
Natia đã cứu anh và Abigail thì chắc chắn cô ta là một Nhân ngư có ý tốt với con người.
Trong quá khứ, Nhân ngư đã từng là chủng tộc thân thiện với con người. Nếu như có thể thương lượng với Natia thì….
“…..chuyện là như vậy. Bệ hạ có thể hôn cô ấy được không?”
Trong khi đang mải suy nghĩ, Sablian đã không thể nghe câu chuyện của Abigail. Mãi một hồi anh mới ngước đầu lên.
“Xin lỗi phu nhân, nàng vừa nói gì vậy?”
“Thiếp vừa hỏi bệ hạ có thể hôn được không?”
Sablian cứng đờ người ra như vừa đột ngột đối diện với ánh sáng. Giọng nói của Abigail rất rõ ràng, nhưng Sablian mất nhiều thời gian để hiểu.
Anh ngẩn ra nhìn cô, rồi lên tiếng với cổ họng khô khốc.
“…..nàng đang nói với ý ẩn dụ nào sao?”
“Thiếp hỏi ngài có thể hôn được không.”
Sablian vô thức đưa mắt nhìn môi của Abigail. Nhìn bờ môi mọng nước ấy, anh nhớ lại lúc bị lũ cá heo phá đám.
Chỉ sau một khắc, Vua của một đất nước đã biến thành một cậu thiếu niên ngây ngô. Sablian chăm chú nhìn đôi môi của Abigail cử động.
“Việc đó quá khó sao?”
“Không. Ta có thể làm được.”
Câu trả lời phát ra theo phản xạ. Bản thân anh cũng không biết mình đang nói gì. Anh có cảm giác miệng mình đang tự tiện nói như là bị ma nhập.
Anh không rõ vì sao đang nói tới chuyện của Natia mà lại đi tới chuyện hôn nhau, nhưng nó không quan trọng nữa.
Thấy gương mặt của Abigail cứng đờ, anh nghĩ rằng cô cũng đang căng thẳng. Ắt hẳn là cô ấy đã mất rất nhiều dũng khí để có thể nói ra điều đó.
Sablian rất vui, rất ngạc nhiên và cả biết ơn khi biết Abigail cũng muốn hôn mình. Anh ngập ngừng.
“Mmmm…….Ta có thể hôn ngay bây giờ được không?”
_______________________
Đăng chap mới để đi ngắm hoa đào đây <3