–Ở nhà trọ trước lúc nhập học–
“Alan-kun! Anh có muốn làm một ly không? Cha dượng mới gửi cho em một chai rượu sake ngon lắm!”
“Sake hả?”
Charlotte nói chuyện với tôi khi tôi vừa kết thúc buổi tập luyện hôm nay và mới đi tắm cho sảng khoái đầu óc.
Trên tay Charlotte là một cái chai có nhãn hiệu của nhà hàng nổi tiếng đến mức người không biết gì nhiều về thế giới như tôi cũng nghe đến.
Bên trong chai có vẻ là rượu.
“Ý anh thế nào? Trong lúc Alan-kun đi tắm, em có ra ngoài mua mấy món đồ nhắm trông ngon lắm!”
Mắt Charlotte sáng lên, cô ấy đưa cho tôi xem món đồ nhắm mà cô đang cầm trên tay kia.
Là một loại cá khô.
“Charlotte thích uống rượu đến thế à? Anh hơi ngạc nhiên đấy.”
“Em không hay uống rượu mà cũng chẳng thích uống. Chỉ là em muốn làm một ly với Alan-kun nên đã nhờ cha dượng gửi cho một chai.”
“Ra thế.”
Ngài ấy thật sự gửi rượu đến cho cậu luôn.
Cơ mà cũng đúng. Trong cốt truyện gốc, Công tước và nữ công tước xứ Lawrence đều là những người rất thân thiện, trừ mấy việc liên quan tới học hành hay huấn luyện.
“Anh chưa bao giờ uống quá nhiều rượu cả.”
“Do anh bận huấn luyện đúng không?”
“Không phải. Có lần Hayman-san mang rượu lên núi cho anh uống, nhưng sau lần đó thì ông ấy cấm tiệt anh đụng đến rượu luôn.”
Lần ấy, lúc tôi thức dậy thì mặt trời đã lên từ lúc nào, còn Hayman-san thì nhìn như sụt đi mấy cân, xong ông còn cấm tôi không được đụng tới bất kỳ loại rượu nào.
Lúc đấy tôi cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, với lại nó cũng chẳng ngon lành gì….
Mà giờ nghĩ lại thấy lạ, sao tôi lại bị cấm uống rượu nhỉ….?
“Sao vậy anh? Nếu anh không thích uống thì không cần gắng đâu….”
Tôi nghĩ ngợi một lúc.
Charlotte đã có lòng mời tôi nên tôi cũng muốn uống một ly.
Nhưng Hayman-san lại cấm tôi uống rượu vì tôi có gì đó không hợp với rượu.
Bối rối quá đi.
“À….anh chỉ lưỡng lự vì Hayman-san cấm anh uống rượu thôi….”
“Em sẽ lo liệu nếu có gì không ổn. Em có phép giải rượu mà.”
LIệu tôi có kiểm soát được không.
Charlotte mạnh mà, chắc cô ấy có thể niệm phép lên người tôi trước khi tôi kịp tổn thương cô ấy, tôi nghĩ có lẽ sẽ ổn thôi.
“Thế thì anh chỉ uống một ly thôi đấy nhé.”
“.....Vâng! Thế ta cùng uống nha!”
Một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt của Charlotte.
Tôi tự hỏi không biết có phải khi yêu con người dễ mềm lòng hơn hay không mà lại dễ vui vẻ đến thế.
“Thế chúng ta uống ngay đi.”
“Vâng, em biết rồi! Để em đi chuẩn bị!”
Charlotte vui vẻ đi vào bếp và lấy ra hai chiếc cốc yêu thích của cô.
Cha mẹ Charlotte đã mua những chiếc cốc này cho hai chúng tôi khi còn nhỏ vì chúng tôi hay qua nhà nhau chơi.
Họ đã gửi cốc đến cho cô.
Vì mua từ hồi chúng tôi còn nhỏ nên giờ trông nó có hơi cũ nhưng vẫn dùng được.
Hình như Charlotte đã niệm vài thứ phép thuật gì đó lên nó thì phải.
Có khi dùng nó đến hết đời cũng được chứ đùa.
“Em rót rượu nha.”
“Cảm ơn em. Anh sẽ để đồ nhắm vào đĩa của em nhé.”
“Cảm ơn anh.”
Tôi bày biện đồ nhắm xong rồi ngồi xuống.
Charlotte rót xong rượu liền tới ngồi cạnh tôi.
“Hôm nay em muốn được anh ôm….thế có được không anh?”
“À, tất nhiên….ổn mà em.”
Mùi hương trên người Charlotte thật ngọt ngào và dễ chịu.
Dù tôi đã tiến tới mức thang ấy với Charlotte, nhưng tôi vẫn chưa thể quen được với cảm giác này.
Tim tôi cứ nhảy nhót không ngừng nghỉ.
“Vậy thì…cạn ly.”
“C-Cạn ly.”
Chúng tôi nhẹ nhàng chạm cốc và uống rượu cùng một lúc.
Mùi vị ngọt nhẹ của nho lan tỏa trong miệng tôi.
“N-Ngon lắm…..”
“Vâng…em phải cảm ơn cha dượng mới được….”
Charlotte tựa đầu vào vai tôi nói.
Cộng thêm cả việc tôi vừa uống rượu nên cơ thể tôi đang thấy nóng cực kỳ.
~Ba phút sau~
“A-Alan-kun? Anh say rồi ư?”
“Sao mà anh say được……..”
“K-Không có đâu, chắc chắn là anh đang say rồi! Đêm nay dừng ở đây thôi anh…..?”
“Đang vui mà….sao lại kết thúc sớm thế…..”
Tâm trạng tôi đang rất tốt.
Nếu phải dừng ở đây thì quả là đáng tiếc.
“À, ừm….Em sẽ niệm chú để cho anh tỉnh rượu nhé….Sẽ hết nhanh thôi…..”
“Anh không cần…tỉnh rượu nữa đâu. Giờ anh đang thấy rất sung sức.”
“Hee? Hyaa!?”
Tôi bế Charlotte trên tay như công chúa.
Sau đó, tôi tiến lại gần giường và nhẹ nhàng đặt cô ấy xuống.
“Gì vậy…Hmph…!?”
Tôi đưa lưỡi mình vào miệng Charlotte.
Mùi nho thoang thoảng vẫn còn đọng lại trong miệng cô ấy.
“Chu….nghh….Puhaa..c-chuyện gì đang xảy ra với anh thế?”
“Bé hư mà cố phá hỏng cuộc vui thì sẽ được phạt nhé.”
“Nh-Nhưng mà…..”
Cô ấy định nói gì đó nhưng bị tôi chặn miệng.
Vài giây sau, khi cậu bỏ tay ra thì mặt của Charlotte đã đỏ lựng như quả cà chua.
“Em là của anh. Em hiểu câu đó có ý gì mà, đúng không?”
“A-Alan-kun! Giọng điệu đó…..”
“Sao? Em không thích nó à?”
“K-Không, em không ghét nó….em thích lắm….thích những thứ còn mạnh bạo hơn…..”
“Thế bây giờ anh sẽ phạt em, em không phàn nàn gì đâu nhỉ?”
“~~~! Vâng….làm ơn….hãy trừng phạt em……”
Bây giờ Charlotte mới vỡ lẽ.
Tại sao Hayman lại cấm Alan uống rượu?
Và một đêm kéo dài bất tận cứ thế bắt đầu.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
“Ugh…..đau đầu quá đi…..”
Tôi thức dậy, chào đón tôi là ánh mặt trời và cơn nhức đầu.
Tôi cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua, nhưng ký ức cứ mờ mờ ảo ảo.
“A-Anh tỉnh rồi à?”
“Hả? À, ừm….chuyện gì thế?”
Trông Charlotte có hơi uể oải.
Nhưng vì không nhớ gì nên tôi không biết tại sao Charlotte lại trông như thế.
“Anh không nhớ gì cả….anh có biết hôm qua tuyệt vời đến thế nào không? Xong hiệp là chân em nhũn ra như nai con luôn mà…..”
“Hả, hả….ý em là sao?”
Và rồi, trước khi tôi kịp nắm bắt tình hình, tôi đã bị cấm uống rượu ở bên ngoài.
Charlotte nói nếu muốn uống thì phải ở nhà một mình với Charlotte, và chỉ vào buổi đêm.
……Sao lại đặt ra mấy điều kiện như thế vậy?
_________________________________
Trích một ít lời tác giả: May mà chưa thành BL.
Chắc kèo là mất quyền kiểm soát:> Vui thế này, có điềm yếu đi không vững luôn à…… Và rồi họ lại…..