Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 206

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 1: Đôi ba chuyện trùng sinh - Chương 6: Rõ như lòng bàn tay (Thượng)

Sáng sớm. Hai bên đường cây cối san sát, ánh nắng lốm đốm trên mặt đường nhựa. Tiếng còi xe trên đường vẫn còn thưa thớt, giữa người với người như thể có một lớp màng mỏng ngăn cách, ngay cả âm thanh cũng trở nên mơ hồ khó nhận ra.

Giờ đầu tiên sau khi mặt trời mọc là báu vật mà thế giới ban tặng cho con người, yên tĩnh, hiền hòa, khiến Lục Ly có thể cảm nhận được sự nhàn nhã như hái cúc dưới núi Nam. Đeo cặp sách, Lục Ly bất giác nhớ đến một bài hát thiếu nhi:

"Mặt trời trên cao, hoa mỉm cười với tớ~ Chim nhỏ nói, chào buổi sáng, tại sao cậu lại đeo một túi thuốc nổ~"

Trường học chính là một tòa thành bị bao vây, người bên trong hy vọng sớm được ra ngoài, người bên ngoài lại hy vọng có thể trở về bên trong. Rất khó nói tâm trạng của Lục Ly bây giờ ra sao, anh chỉ cảm thấy tạm thời buông bỏ tương lai xa vời, hưởng thụ lạc thú trước mắt chưa chắc đã là một điều xấu. Thứ kéo Lục Ly ra khỏi tâm trạng phóng khoáng này là một chiếc xe hơi cao cấp màu đen.

Chiếc xe màu đen này ở Xuyên Hải không được coi là đắt tiền, nhưng ưu điểm của nó nằm ở sự trung dung mà không mất đi đẳng cấp, là mẫu xe được các quan chức chính phủ địa phương yêu thích nhất.

Chiếc xe này đỗ bên lề đường, cửa sổ xe hạ xuống, liền thấy lớp trưởng Sở Tĩnh Di kích động vẫy tay: "Bạn học Lục Ly, lên xe đi, vừa hay tiện đường." Lại là xe riêng của nhà Sở Tĩnh Di. Cô gái này rõ ràng không còn dè dặt như thường lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, vội vàng thúc giục Lục Ly, dường như sợ anh sẽ không lên xe.

Nếu là ở riêng với Sở Tĩnh Di, Lục Ly cũng không cảm thấy khó xử. Nhưng khi anh nhìn thấy một người đàn ông trung niên nho nhã ở ghế lái mỉm cười với mình, anh bất giác cảm thấy dạ dày co thắt, dường như có rượu của đêm qua sắp chảy ra từ lỗ tai. Anh lắc đầu, xác định mình vẫn là một học sinh chứ không phải một doanh nhân đi xã giao.

Nụ cười của người đàn ông trung niên kia rất hiền hòa, khi cười mắt híp lại thành một đường, cho người ta ấn tượng là một người rất dễ nói chuyện.

"Đây là ba của mình." Sở Tĩnh Di ngượng ngùng giới thiệu một câu, cô rất ít khi nói cho bạn học biết tình hình trong nhà, "Ba tiện đường đưa chúng ta đến trường."

"Chào chú Sở ạ." Lục Ly trông rất ngoan ngoãn. Dưới sự ra hiệu của ba Sở Tĩnh Di, anh ngồi vào ghế sau, mông chỉ ngồi một nửa, cho thấy nội tâm anh không hề bình tĩnh.

Chiếc xe từ từ khởi động. Lục Ly chống cằm, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, bất giác thất thần. Sở Tĩnh Di trông bộ dạng muốn nói lại thôi, dường như muốn nói gì đó với Lục Ly, nhưng lại e ngại có người nhà ở đó, vẻ mặt lo lắng của cô không thể nào rõ ràng hơn.

Chú Sở cười đầy ẩn ý: "Bạn học Lục Ly phải không? Chú có thể gọi cháu là Tiểu Lục không?" Giọng điệu thân thiết, thái độ hòa nhã, hoàn toàn không thể bắt bẻ được.

"Tiểu Lục và Tĩnh Di năm nay học cùng lớp à? Ha ha, hôm qua Tĩnh Di cứ khen cháu mãi, chú còn cố tình đi đường này để gặp Tiểu Lục cháu đấy."

Sự thẳng thắn của ông khiến Lục Ly hơi sững sờ, ngạc nhiên nhìn về phía Sở Tĩnh Di đang quay mặt đi. Hôm qua anh đã đưa kịch bản và cốt truyện game của mình cho lớp trưởng xem, cô gái này lập tức khen không ngớt lời, lúc đó Lục Ly mới biết cô là một người hâm mộ cuồng nhiệt của văn học kinh dị – hoàn toàn khác với vẻ ngoài văn tĩnh đoan trang của cô.

Lục Ly thể hiện sự ngượng ngùng của một thiếu niên một cách vừa phải: "Cháu cũng mới thân với lớp trưởng gần đây thôi ạ."

"Cố gắng học tập, phấn đấu vào một trường đại học tốt nhé."

Lời này có ý gì? Khích lệ ư? Nghe giống như lời khích lệ của bậc cha chú đối với con cháu, nhưng Lục Ly lại nhạy bén cảm nhận được một chút mùi vị bất thường. Nụ cười không chút sơ hở của đối phương lại không cho Lục Ly câu trả lời cho thắc mắc của mình, hai người trò chuyện phiếm vài câu chuyện thường ngày, đều là ba của Sở Tĩnh Di hỏi, anh ngoan ngoãn trả lời.

Đến khi chiếc xe dừng lại trước trường, chú Sở mới nói một cách chưa thỏa mãn: "Nghỉ lễ có cơ hội thì đưa Tiểu Lục đến nhà chú chơi, đừng cứ ru rú một mình trong phòng." Lời này là nói với Sở Tĩnh Di đang giả vờ làm đà điểu.

"Ồ." Sở Tĩnh Di nặn ra một tiếng "ồ" dài, khiến Lục Ly lén cười. Cô đỏ mặt, liếc nhìn Lục Ly một cái.

"Đi thôi đi thôi, sắp trễ rồi."

Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ đọc sách buổi sáng, thời gian còn sớm, sao lại trễ được? Lục Ly cũng không nói nhiều, ngoan ngoãn xuống xe, nói lời cảm ơn với chú Sở, liền thấy Sở Tĩnh Di chạy lon ton vào trường. Cô gái này rõ ràng còn có chuyện muốn nói, sao lại chạy nhanh như vậy?

Anh vội vàng đuổi theo, cười nói: "Xe của ba cậu đi rồi."

"Mất mặt chết đi được." Trên đầu cô như thể đang bốc hơi, miệng cứ ú ớ không ngừng.

"Vậy sao?" Lục Ly cười nhẹ một tiếng, "Mình lại thấy rất vui. Vì có người thích những gì mình viết, đối với mình là một chuyện vô cùng may mắn, tại sao lại thấy mất mặt chứ?"

Nghe lời của Lục Ly, Sở Tĩnh Di cuối cùng cũng quay khuôn mặt hồng hào về phía anh: "Bởi vì ông ấy, ông ấy cứ lấy chuyện hôm qua ra nói mãi, nói cứ như là, cứ như là..." Cứ như là cô và Lục Ly đặc biệt thân thiết, nhưng hai người rõ ràng mới quen nhau không lâu. Sở Tĩnh Di bình thường trông nghiêm túc ít nói, không ngờ thực tế lại da mặt mỏng như vậy.

"Cứ như là gì?" Lục Ly cố tình trêu chọc cô.

Sở Tĩnh Di tức giận dùng đôi giày da nhỏ giẫm lên chân anh một cái: "Cậu cũng là cố ý!"

Lục Ly giả vờ đau, sắc hồng trên mặt Sở Tĩnh Di lúc này mới phai đi, cô hừ hừ hai tiếng, có thêm vài phần hơi thở đời thường so với lớp trưởng trong ký ức của anh. Anh nghĩ một lúc, vẫn quyết định hỏi.

"Ba của cậu làm nghề gì?"

"Làm việc trong chính phủ." Cô trả lời rất thận trọng. Đôi mắt đẹp đảo quanh, cô hơi bĩu môi: "Cậu hỏi cái này làm gì?"

"Mình chuẩn bị trước một chút thôi mà."

"Cậu, cậu định chuẩn bị cái gì?" Cô có chút xấu hổ và tức giận, nhưng nhanh chóng nhận ra Lục Ly lại đang cố tình trêu chọc mình.

"Mình sợ ba cậu hiểu lầm gì đó, tưởng con cóc ghẻ này muốn ăn thịt thiên nga." Anh nói nửa đùa nửa thật, nhưng trong lòng lại không coi lời này là đùa, ba của Sở Tĩnh Di chắc chắn giữ chức vụ cao, đâu đến lượt ông phải tự mình lái xe đi làm? Đưa con gái đi học chỉ là một cái cớ, mục đích chính là gặp anh thôi.

Sở Tĩnh Di vội nói: "Ba mới không phải người như vậy! A! Không đúng! Cậu nói bậy bạ gì vậy!" Cô lại định giẫm lên chân Lục Ly, lần này bị anh né được, Sở Tĩnh Di liền tức giận nói: "Không thèm để ý đến cậu nữa!"

Cậu là học sinh tiểu học à? Lục Ly rất thích bắt nạt những đứa trẻ ngây thơ như thế này, anh chỉ cười hì hì đi theo sau Sở Tĩnh Di, chờ xem lúc nào Sở Tĩnh Di không nhịn được mà muốn nói chuyện. Vừa nãy trên xe anh đã nhìn ra, Sở Tĩnh Di có lẽ muốn bàn luận về cốt truyện hôm qua. Lục Ly vẫn có một chút tự tin, cốt truyện và kịch bản anh viết bây giờ có sự lắng đọng của mấy chục năm kinh nghiệm sống ở kiếp trước, độ sâu sắc trong câu chữ vượt xa bạn bè cùng trang lứa.

Việc nhận được sự yêu thích của một người hâm mộ kinh dị như Sở Tĩnh Di là chuyện hết sức bình thường.

Kịch bản đưa cho Sở Tĩnh Di xem hôm qua là do anh gia công và sáng tạo lại từ kịch bản gốc sau khi trùng sinh, anh gần như đã lật đổ và viết lại toàn bộ kịch bản gốc, mỗi cảnh mỗi chi tiết bên trong đều là thành quả được anh gọt giũa tỉ mỉ.

Anh có tự tin sẽ nổi tiếng ngay từ phát súng đầu tiên – với điều kiện là tìm được nhạc sĩ và họa sĩ phù hợp.

Ngay khi Lục Ly đang đi theo lớp trưởng trên con đường trong khuôn viên trường, thưởng thức đôi tai nhỏ nhắn đáng yêu của lớp trưởng, một người mà anh không muốn gặp nhất đã xuất hiện.