Chiếc máy bay tư nhân này của nhà họ Sở do Hàng không Thần Châu sản xuất, khoang hành khách dài 25.45 mét, cao 2.01 mét, nội thất sang trọng không kém gì khách sạn cao cấp, có cả phòng tắm và phòng ngủ riêng. Đây cũng là lần đầu tiên Lục Ly được đi máy bay tư nhân, nhìn Sở Tĩnh Di thuần thục mở quầy bar, Lục Ly lại lần nữa cảm thán trước khoảng cách giai cấp to lớn giữa hai người. Ngỗng ngố tíu tít giới thiệu cho cậu đây là bàn ăn có thể thu gọn, đây là điều khiển TV, cuối hành lang còn có một khu vực hút thuốc, giống hệt một đứa trẻ đang khoe đồ chơi của mình.
Kiếp trước, cả nhà Sở Tĩnh Di đã chết trong một vụ tai nạn máy bay, Lục Ly biết rất ít về thảm họa đó, cậu và Sở Tĩnh Di vốn không có nhiều giao tiếp, chỉ là vào một đêm mùa hè, cậu bất chợt nhìn thấy cáo phó được chia sẻ trong nhóm lớp, lúc ấy mới biết cô lớp trưởng nghiêm túc thậm chí có phần ngốc nghếch kia không ngờ đã mãi mãi rời xa cõi đời.
Nhìn cô gái xinh đẹp đang phấn khích nắm tay mình trước mắt, trái tim Lục Ly khẽ nhói lên, cậu tuyệt đối không thể để bi kịch này tái diễn.
Qua cửa sổ, có thể nhìn xuống mảnh đất Thần Châu này, thành phố Mộc Lan san sát những tòa nhà ngày càng nhỏ dần trong tầm mắt, cho đến khi hóa thành một vệt màu nhỏ nhòe. Con người luôn có một nỗi ám ảnh khó tả với việc bay lượn, dù cho bên trên tầng bình lưu chỉ có sự tĩnh lặng và cô liêu vô tận, người ta vẫn luôn muốn giống như Icarus, ôm ấp những ảo mộng lãng mạn mà tàn khốc. Tầng mây trắng xóa mềm mại, bầu trời xanh hơn nhiều so với khi nhìn từ mặt đất, nếu đảo ngược lại, thật khiến người ta không phân biệt được đây là mái vòm cuồn cuộn sóng mây hay là đại dương dập dềnh sóng biếc. Lục Ly vẫn luôn muốn thử mở cửa sổ, dùng da thịt để cảm nhận xúc cảm của mây, rốt cuộc chạm vào mây sẽ có cảm giác gì? Là hư vô như hơi nước hay mềm mại như bọt biển?
Hành khách trên chiếc máy bay tư nhân này chỉ có cậu và Sở Tĩnh Di, Sở Hiểu Đông đã ở lại thành phố Mộc Lan để dọn dẹp mớ hỗn độn mà ban lãnh đạo trước để lại.
“Di Bảo, cậu có thường đi chiếc máy bay này không?” Lục Ly thấy cánh máy bay không ngừng run rẩy trong luồng khí, không khỏi lo lắng hỏi.
Sở Tĩnh Di bỗng bụm miệng cười khúc khích: “Lục Ly đúng là đồ nhát gan. Lại còn sợ đi máy bay…”
“Tớ đâu có sợ…”
“Lục Ly lừa đảo, lông mày cậu nhíu cả lại rồi, thế mà còn bảo không sợ à?” Dường như tự hào vì đã tìm ra một điểm yếu của Lục Ly, Ngỗng ngố cười đến mắt cũng híp lại thành vầng trăng khuyết, “Cũng không thường đi lắm, cứ cách một hai năm cả nhà tớ sẽ đi chiếc máy bay này để du lịch. Mẹ tớ còn cứ bảo phí bảo trì hàng năm đắt quá, muốn bán cái của nợ này đi, tiếc là mãi vẫn chưa tìm được người mua.”
Lục Ly quả thực đang sợ, nhưng không phải sợ độ cao, mà là sợ chiếc máy bay này sẽ một lần nữa cướp đi sinh mạng của Sở Tĩnh Di.
“Di Bảo, hứa với tớ một chuyện được không?” Vẻ mặt Lục Ly rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức Ngỗng ngố cũng có chút sợ hãi, “Cố gắng đừng đi máy bay nữa, dù có đi cũng đừng đi chiếc này, được không?”
Rõ ràng chuyện này không đến lượt Lục Ly quản, nhưng Ngỗng ngố vẫn ngoan ngoãn gật đầu, “ừm” một tiếng: “Được ạ…” Cô lén nhìn vẻ mặt của Lục Ly, đây là lần đầu tiên cô thấy Lục Ly lộ ra vẻ mặt u uất đến vậy, Lục Ly của thường ngày có lẽ có chút u sầu, nhưng sự u sầu đó là một khí chất lãng mạn không vướng bụi trần, còn vẻ u uất lúc này lại giống như bộ rễ cắm sâu vào lòng đất ẩm ướt. Chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó khiến Lục Ly rất buồn…
Lục Ly cảm thấy ngón út tay trái bị cô gái chọc chọc, cậu cúi đầu nhìn, chỉ thấy cô nhóc ngơ ngác ngoéo lấy ngón út của cậu: “Nếu cậu không yên tâm, tớ lại ngoéo tay với cậu nhé. Sau này sẽ không đi máy bay nữa, thật ra tớ cũng hơi sợ một chút…” Cô đâu có sợ đi máy bay, vừa lên máy bay người phấn khích nhất chính là Sở Tĩnh Di. Cô nói vậy cũng là để Lục Ly yên lòng, dù sao không đi máy bay thì thôi, cũng chẳng phải thứ gì quý hiếm, nhưng Lục Ly thì chỉ có một mà thôi.
Khi thích một người đến tận xương tủy, sẽ không kìm được mà mọi chuyện đều xoay quanh người ấy, gặp được thứ tốt sẽ nghĩ đến người ấy đầu tiên, gặp chuyện không vui sẽ sợ truyền năng lượng tiêu cực cho người ấy.
Lòng Lục Ly ấm lại, cậu lật tay nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của cô gái, lại thấy Sở Tĩnh Di bỗng mím chặt môi, im lặng nhìn cậu chằm chằm. Lục Ly dở khóc dở cười: “Cậu làm cái vẻ mặt gì thế?”
Sở Tĩnh Di lí nhí nói: “Tớ sợ cậu lại, lại… làm thế với tớ… Tớ chỉ thích cậu… không có nghĩa là cậu có thể tùy tiện… tùy tiện hôn tớ…”
Lục Ly có cảm giác xấu hổ như âm mưu bị vạch trần, cậu cười gượng hai tiếng: “Tớ là loại người đó sao?”
Sở Tĩnh Di vội vàng gật đầu. Lục Ly không khỏi thất vọng quay đầu đi, cậu nhận ra cô gái này không còn dễ “lừa” như trước nữa. Di Bảo của trước kia, chỉ cần dỗ dành vài câu là đã vui đến quên trời quên đất, ngốc nghếch, đáng yêu vô cùng. Sở Tĩnh Di thấy Lục Ly lộ vẻ thất vọng, chẳng hiểu sao trong lòng cũng thấy khó chịu, lại lẩm bẩm bổ sung một câu: “Nếu… nếu học kỳ này cậu không trốn học nữa, có thể cho cậu hôn một lần… chỉ một lần thôi…” Nói xong câu này, chính cô đã xấu hổ đến không ngẩng đầu lên được.
Lục Ly ngẩn ra, nhớ lại vị ngọt giữa môi răng của cô gái, lại có cảm giác đúng là một món hời lớn. Chỉ cần không trốn học là có thể hôn một lần sao? Hình như cũng khá đáng giá.
“Chỉ một lần thôi à?” Diễn thì phải diễn cho trọn, Lục Ly khổ sở nhăn mặt, thở dài một hơi.
“Ư… nhiều nhất là hai lần, không thể nhiều hơn nữa…” Sở Tĩnh Di mắt rưng rưng.
“Ba lần được không?”
“Cậu đừng bắt nạt tớ nữa…” Ngỗng ngố bụm mặt, đầu cũng không ngẩng lên nổi.
*
Lúc xuống máy bay đã là bốn giờ chiều, Lục Ly tạm biệt Sở Tĩnh Di, một mình kéo vali trở về khu nhà thuê giá rẻ. Hôm nay là thứ Năm, theo lý thì An Bách Lệ và chị Nhã Mộng đều nên ở trường. An Bách Lệ có lẽ đang ngủ gật trong lớp, còn chị Nhã Mộng chắc chắn đang chăm chỉ luyện tập. Dù sao thì còn mấy tháng nữa chị ấy sẽ tốt nghiệp sớm, đến đội tuyển quốc gia hạng hai tham gia huấn luyện tập trung. Nói vậy, thời gian cậu và chị Nhã Mộng ở bên nhau chỉ còn lại mấy tháng cuối cùng này thôi sao?
Động tác mở cửa của Lục Ly khựng lại một chút, lúc này cậu mới nhận ra vị đắng của sự trưởng thành đến nhanh hơn tưởng tượng. Trưởng thành là một quá trình ly biệt, ly biệt với người thân, ly biệt với bản thân, ly biệt với ước mơ.
Mở cửa ra, Lục Ly kinh ngạc phát hiện căn phòng được trang hoàng mới mẻ. Nổi bật nhất là ga giường của cậu, vốn là một tấm ga màu xám nhạt, bây giờ đã được đổi thành màu xanh da trời, bên cạnh giường có thêm một chiếc bàn học mới tinh, trên đó còn đặt một chiếc đèn bàn mới mua. Một số sách cũ và thùng giấy cũ đã được dọn đi, cả căn phòng sạch sẽ gọn gàng.
Mở tủ quần áo, phát hiện những bộ quần áo thu hạ của cậu đều được chị Nhã Mộng gấp gọn gàng, góc tủ có đặt mấy viên long não, bên trong cánh cửa tủ còn dán một tấm ảnh chụp chung, là ảnh chụp chung của cậu và chị gái hồi lớp tám. Chị Nhã Mộng trong ảnh đã ra dáng một thiếu nữ xinh đẹp, chỉ là Lục Ly trong ảnh vẫn còn là một cậu con trai lớn chưa hết vẻ ngây ngô. Tuổi dậy thì quả là một giai đoạn kỳ diệu, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, một người sẽ có những thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Lục Ly dọn dẹp vali xong, lúc này mới gửi một tin nhắn cho chị gái sắp tan học:
“Em về rồi.”