Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 8: Gửi đến năm mới - Chương 25: Hẹn hò với Ngỗng Ngốc

Công viên giải trí có lẽ đối với Sở Tĩnh Di đã có một ý nghĩa đặc biệt nào đó, lần hẹn hò chính thức đầu tiên của cô và Lục Ly chính là ở nơi này, nếu không có Ôn Hổ Phách chen ngang vào phút cuối, ngỗng ngốc nhất định sẽ liệt ngày hôm đó là ngày vui vẻ nhất trong đời.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng nhỏ, viền váy in những bông hoa dại màu đỏ thẫm, xanh đậm, vàng nhạt, điểm xuyết thành từng cụm, phong cách tao nhã. Cánh tay hồng hào lộ ra dưới ánh nắng, làn da trắng không tì vết tựa như sữa tươi mịn màng, da cô quá mỏng manh, đến nỗi đứng dưới nắng hơi lâu một chút là sẽ ửng đỏ. Ngỗng ngốc bắt đầu hối hận vì trước khi ra ngoài đã không mang theo ô che nắng.

Cô đứng trước cổng công viên giải trí, ngơ ngẩn nhìn những du khách thưa thớt. Cô lại đang nghĩ về chuyện của Lục Ly.

Không nghi ngờ gì, cô thích Lục Ly, thích đến tận xương tủy, đã từng ảo tưởng được mặc váy cưới vì cậu, tô son đỏ vì cậu, cùng cậu bạc đầu giai lão, giống như cha và mẹ của mình. Cô chỉ thích một mình Lục Ly, và cũng sẽ chỉ thích một mình cậu, nhưng người Lục Ly thích không chỉ có một mình cô! Ngỗng ngốc có thể thấy, trong ánh mắt Lục Ly nhìn Ôn Hổ Phách dập dềnh một thứ ánh sáng lạ lùng, đó có lẽ chính là ánh mắt cô nhìn Lục Ly, loại ánh mắt dịu dàng, nhẹ nhàng, như tiếng sáo thổi sau cơn mưa, hạnh phúc, bình yên, quyến luyến.

Ngỗng ngốc cảm thấy mình thực ra là một người rất nhỏ mọn, cô cảm thấy trái tim mình nhỏ bé, có lẽ chỉ chứa được một mình Lục Ly, cũng hy vọng Lục Ly chỉ yêu mình cô, nhiều nhất nhiều nhất… thêm Bách Li nữa. Bách Li không giống, hoàn cảnh của Bách Li rất đáng thương, hơn nữa còn là người bạn tốt thứ hai của cô, nên cô bằng lòng chia sẻ Lục Ly với Bách Li. Nhưng Ôn Hổ Phách thì sao? Cô ấy là cô gái sống trong lâu đài, vẽ rất đẹp, trong trường có không biết bao nhiêu chàng trai thầm mến cô ấy, nhưng tại sao cô ấy cứ phải đến cướp Lục Ly của mình?

Mỗi lần Lục Ly thiên vị Ôn Hổ Phách, trong lòng ngỗng ngốc thực ra có chút oán giận, nhưng cô bé ngoan ngoãn chưa bao giờ nói ra. Bởi vì đó là lời Lục Ly nói.

Cô thường lấy An Bách Li làm tấm gương cho mình, xem Bách Li có cùng tâm trạng với mình không. Nhưng những lời Bách Li nói với Văn Du ngày hôm đó khiến ngỗng ngốc đột nhiên nhận ra một điều: Bách Li là Bách Li, cô là cô. Ban đầu rõ ràng là Bách Li và Lục Ly xác định quan hệ trước, nhưng cũng chính Bách Li đã rộng lượng đến mức để cô tỏ tình với Lục Ly. Cô thừa nhận, mình không có tâm thái khoáng đạt như Bách Li, cũng không thể trước mặt bao nhiêu người thừa nhận đời này mình chỉ thuộc về Lục Ly, không phải vì không đủ thích, mà là cô quá để tâm đến Lục Ly, cũng e ngại công khai mối quan hệ này, có lẽ là vì lo sợ sự đa tình của Lục Ly, có lẽ là do sự bảo thủ và truyền thống trong nội tâm.

Cô cẩn thận gìn giữ tình yêu của mình và Lục Ly, như đang nâng niu một món đồ sứ. Khi cô coi một việc là quan trọng hơn tất cả, thì mọi động tĩnh của việc đó đều sẽ gây ra bão tố động đất trong lòng cô. Cô nghe người ta nói, mối tình đầu gần như không có mối nào đi đến cuối cùng… cô và Lục Ly có phải cũng sẽ như vậy không?

Bỗng cảm thấy má bị ai đó véo, ngỗng ngốc hoảng hốt đưa tay lên gạt, thì bất ngờ thấy khuôn mặt cười của Lục Ly: "Di Bảo của anh, sao lại ngẩn người ra thế? Gọi em nãy giờ."

Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười của Lục Ly, những tâm tư sầu muộn của thiếu nữ rối như tơ vò trong lòng ban nãy lập tức tan biến, cô cũng không để ý mình đang cười rạng rỡ vô cùng: "Sao anh đến muộn thế~" Không hẳn là oán trách, mà giống thích làm nũng.

Hôm nay Lục Ly hẹn riêng cô đến công viên giải trí, chỉ có hai người họ.

"Anh đi xe đạp công cộng đến mà, anh đâu phải là Đại tiểu thư nhà họ Sở có thể ngồi xe hơi." Lục Ly cố ý trêu chọc cô, không nhịn được lại véo véo khuôn mặt mềm mại của cô bé đáng yêu.

Ngỗng ngốc bị Lục Ly xoa nắn khuôn mặt nhỏ, giọng nói cũng biến dạng theo: "Anh có muốn xe hơi không… Em, em tặng anh một chiếc… Em có tiền mà…"

Lục Ly sững sờ, cậu luôn quên mất ngỗng ngốc thực ra là một tiểu phú bà, có lẽ vì cô bé này đối xử với mọi người rất thân thiện, hiếm khi dùng đồ xa xỉ. Tuy nhiên, một tiểu phú bà có thể tùy tiện tặng bạn trai một chiếc xe cũng không nhiều, huống chi còn là một cô gái xinh đẹp da trắng lại dễ dụ dễ lừa.

Cô ấy quá đáng yêu… Lục Ly chỉ có suy nghĩ này.

Cuộc hẹn hôm nay cũng không phải là vô cớ, những lời Long Tinh nói lần trước Lục Ly luôn ghi nhớ trong lòng. Khổ Lục Ly chứ không thể khổ Tịnh Di, cậu nghĩ vậy. Lý do ngỗng ngốc không vui có thể là vì cậu và Hổ Phách tương tác ngày càng thân mật, nên Lục Ly định hẹn ngỗng ngốc ra ngoài để tâm sự.

"Đừng xoa nữa mà, mặt sẽ bị xoa sưng lên đó, sưng lên là không đẹp đâu…" ngỗng ngốc bĩu môi.

"Sưng lên cũng đẹp, sao cũng đẹp, anh đều thích hết." Lục Ly vừa cười vừa xoa nắn mặt cô, cậu thích nhất là véo má ngỗng ngốc, có lẽ vì ngỗng ngốc là dễ bắt nạt nhất.

Nghe lời Lục Ly nói, trong mắt ngỗng ngốc sóng sánh ánh nước, nhỏ giọng "ồ" một tiếng, tựa sát vào người Lục Ly, hương thơm thiếu nữ liền theo gió đầu thu quẩn quanh bên mũi chàng trai. "Có thể nắm tay không…" ngỗng ngốc ngại ngùng giấu đầu vào ngực Lục Ly.

Lục Ly nắm lấy bàn tay mềm mại của cô gái, cười nói: "Đi thôi, vào trong dạo đi, hôm nay không có Long Tinh quấy rối, chỉ có hai chúng ta chơi vui vẻ cả buổi chiều thôi."

Ngỗng ngốc ngoan ngoãn gật đầu, thực ra chơi gì cũng không quan trọng, chỉ cần Lục Ly có thể ở bên cô là được rồi. Cô cúi đầu nhìn hai bàn tay đan vào nhau, trong lòng ngọt ngào tràn đầy.

Họ đã chơi những trò gì Sở Tĩnh Di thực ra không nhớ rõ lắm, cô luôn mải nhìn sườn mặt của Lục Ly, nhìn cậu cười, nhìn cậu nói chuyện, nhìn cậu liếm que kem lạnh buốt đến rụt cổ. Cô cũng không nhịn được cười, đưa tay giúp Lục Ly lau đi vệt kem bên miệng: "Lục Ly sao anh giống Long Tinh thế, ăn que kem mà dính đầy miệng."

"Em ăn không?" Lục Ly nhớ hôm nay không phải là ngày đèn đỏ của ngỗng ngốc, muốn mua cho cô một cây kem ốc quế vị dâu.

"...Em muốn ăn cây trên tay anh cơ." Cô bé dịu dàng nói.

Lục Ly đưa cây kem trên tay đến trước mặt Sở Tĩnh Di, ngỗng ngốc cắn một miếng, rồi dường như nghĩ đến chuyện gì hạnh phúc, ngây ngô cười lên, kem dính trên mặt cũng không biết. Lục Ly do dự một thoáng, cúi đầu lại gần ngỗng ngốc, cậu muốn thử xem vị kem trên miệng cô gái là vị gì, nhưng ngỗng ngốc lại tưởng Lục Ly muốn hôn cô, mặt hơi ửng hồng, giây tiếp theo, cô như một chú cừu non ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Lục Ly sững sờ, đương nhiên sẽ không làm mất hứng, cậu nuốt vệt kem bên miệng cô gái, rồi di chuyển môi đến đôi môi đỏ mọng của cô. Cậu nghe thấy ngỗng ngốc nhỏ giọng nói: "Ở đây đông người, không được hôn lâu đâu… em hơi ngại…"

Sau nụ hôn nhẹ, ngỗng ngốc mở mắt ra, trong mắt ngấn đầy nước: "Lục Ly, em thích anh nhiều lắm."

Lời tỏ tình của thiếu nữ, nghe một ngàn lần cũng không chán.

Lục Ly cảm thấy thời cơ đã chín muồi, cân nhắc mở lời: "Di Bảo, anh muốn nói với em về chuyện của Ôn Hổ Phách…"

Ngỗng ngốc lắc đầu: "Bây giờ không được nói chuyện này… trừ khi…"

"Trừ khi gì?"

"Trừ khi anh ôm em…"