Ngàn vạn ý nghĩ lóe lên trong đầu Lục Ly, cuối cùng, cậu làm theo lời người phụ nữ đó, buông cây gậy trượt tuyết trong tay ra, ngã sang một bên với một tư thế tương đối nhẹ nhàng. Lục Ly ngã xuống nền tuyết xốp mịn, đẩy ra một ụ tuyết nhỏ. Cậu lật người lại trên nền tuyết, nhìn lên trời xanh mây trắng, vào hôm nay, giấc mơ vô địch trượt tuyết của Lục Ly đã tan vỡ.
Bóng hình sắc lẹm đó dừng lại bên cạnh Lục Ly. Cậu đang nhìn cô trong tư thế lộn ngược, chỉ thấy dưới bầu trời là một người phụ nữ đội mũ len màu xám, mặc áo phao màu xanh lam đang treo ngược.
Chu Hi không có ý định đỡ cậu dậy: “Chưa ngã chết chứ?”
Lớp tuyết tạo ra một lớp đệm rất tốt, phản ứng của Lục Ly cũng rất kịp thời, cậu quả thực không bị thương.
“Cảm ơn.” Cậu loạng choạng đứng dậy, từ từ đi qua nhặt lại cây gậy trượt tuyết, để tránh những người trượt tuyết phía sau cũng gặp phải cảnh ngộ như cậu. Tại sao Chu Hi lại ở đây? Lục Ly thầm nghĩ, có lẽ cô ta cũng sẽ không nói cho cậu biết, hỏi cũng bằng thừa.
“Người mới bắt đầu nên có một huấn luyện viên đi cùng.” Chu Hi nói, “Một tay mơ như cậu đến tình huống này cũng không xử lý được, thì càng không nên rời khỏi đường trượt xanh lá. Nếu không phải là tôi, ít nhất cậu cũng ngã đến trật khớp.”
Chu Hi mắng không chút khách khí, Lục Ly nể tình cô đã giúp mình một lần, không định chấp nhặt với con mụ này.
“Ai mà ngờ được có người lại vứt bừa dụng cụ trượt tuyết ra giữa đường trượt chứ?” Lục Ly không vui.
“Là đám người của câu lạc bộ trượt tuyết. Cứ túm tụm lại một chỗ vốn đã không an toàn rồi, không biết gậy trượt tuyết của ai rơi mà cũng không kịp phanh lại.” Chu Hi có vẻ rất không hài lòng với các bạn học trong câu lạc bộ trượt tuyết, cô liếc nhìn Lục Ly, nở một nụ cười có vài phần khinh bỉ và hiểm ác, “Cậu cũng đến để theo đuổi Phù Lệ à?”
Sự thật đúng là như vậy, nhưng Lục Ly không muốn thừa nhận, cậu cảm thấy thừa nhận chuyện này rất mất mặt.
“Công chúa điện hạ theo đuôi tôi đến đây à?”
“Công chúa cũng là người, cũng có cuộc sống giải trí riêng của mình.” Chu Hi liếc cậu một cái, chống gậy trượt tuyết, biến mất khỏi tầm mắt Lục Ly, không chút lưu luyến.
Lục Ly ngồi cáp treo ở khu nghỉ ngơi trở về điểm xuất phát, thấy An Bách Lệ vẫn đang úp sấp trên lan can, ngẩn ngơ nhìn về hướng cậu rời đi, không biết đã giữ tư thế này bao lâu rồi. Lục Ly nổi hứng trẻ con, đưa tay bịt mắt An Bách Lệ, định chơi trò “đoán xem em là ai” kinh điển, nào ngờ An Bách Lệ lập tức hét lên: “Cứu mạng! Có người sàm sỡ!” rồi thúc cho cậu một cùi chỏ. Lục Ly bị đánh đến tim gan run rẩy, quay đầu lại, chỉ thấy các du khách đang nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào cậu, có mấy người đàn ông đã đi về phía cậu: “Này cậu trai trẻ, cậu đang làm gì vậy?!”
An Bách Lệ quay đầu lại lúc này mới phát hiện là Lục Ly, vội vàng nắm tay Lục Ly xin lỗi những người khác: “Xin lỗi, thật ngại quá, là em hiểu lầm, đây là bạn trai em…”
Sau khi hai người bị nhân viên giáo huấn một trận, An Bách Lệ mới áy náy lắc lắc cánh tay Lục Ly: “Xin lỗi, Ly, em không biết là anh, ngực còn đau không? Xin lỗi…”
Lục Ly xoa xoa ngực: “Không sao không sao, chứng tỏ ý thức phòng bị của em rất tốt.”
“Để em hôn một cái, sẽ không đau nữa.” Cái đầu nhỏ của An Bách Lệ áp vào ngực Lục Ly, cố ý phát ra mấy tiếng chụt chụt, rồi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói, “Nếu anh còn đau, thì cho anh đánh vào ngực em này.”
Đánh bẹp thì làm sao? Người thiệt chẳng phải là Lục Ly cậu sao?
“Sao anh đột nhiên quay lại vậy? Em còn đang tính thời gian đó.” An Bách Lệ hỏi, “Phù Lệ thế nào rồi? Anh có nói chuyện được với chị ấy không?”
“Ờ, ừm.” Lục Ly không để lộ vẻ gì, “Tiếc là chị ấy có vẻ không có hứng thú với anh lắm, anh thấy không có hy vọng rồi, nên ngồi cáp treo về trước.”
“Sao lại thế được?!” An Bách Lệ kinh ngạc kêu lên, “Sao chị ấy có thể không có hứng thú với anh được!” Lục Ly biết, trong mắt cô gái này, cậu hoàn hảo không tì vết, cô tự nhiên cho rằng Lục Ly sẽ được người khác yêu thích một cách vô điều kiện.
Chính Lục Ly cũng không tin mình hoàn hảo đến vậy, cậu có rất nhiều khuyết điểm, có lẽ trong số các cô gái bên cạnh cậu, chỉ có Bách Lệ là hoàn toàn phớt lờ những khuyết điểm của cậu.
“Sự thật là vậy đó. Anh nghĩ hai ngày này vẫn nên ở bên em thì hơn.” Lục Ly nghĩ đến hình ảnh vừa nhìn thấy: An Bách Lệ cô đơn gục trên lan can, ngẩn ngơ nhìn đường trượt tuyết trống không. Cô đâu phải thật sự là ma cô, ham muốn chiếm hữu trong lòng cô gái này không hề yếu chút nào, nhưng cô vẫn lựa chọn để Lục Ly đi tiếp cận Phù Lệ. Lục Ly vẫn luôn cảm thấy thích và yêu là khác nhau, thích là vì đối phương có thể mang lại giá trị cảm xúc, còn yêu là sự hy sinh không màng đến cái giá phải trả. Giữa hai thứ có sự khác biệt bản chất giữa vị kỷ và vị tha.
Không nghi ngờ gì nữa, Bách Lệ yêu cậu.
An Bách Lệ ôm lấy cậu, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, em thật sự không muốn thấy anh vất vả như vậy nữa. Kiếp trước lúc anh mới khởi nghiệp, thường xuyên thức đêm, uống say mèm, ngày hôm sau vừa ói vừa thắt cà vạt. Ly, em thật sự không muốn thấy anh vất vả như vậy nữa đâu.”
Lần này đã khác rồi, lần này điểm xuất phát của cậu đã cao hơn kiếp trước rất nhiều, có sự hỗ trợ của Long Địch, công ty hoàn toàn không cần phải dựa vào quan hệ để kêu gọi đầu tư như kiếp trước nữa.
“Vậy thì tối em ở bên anh nhiều hơn, tiêu hao bớt tinh lực của anh là được rồi.” Lục Ly vỗ vỗ đầu cô.
An Bách Lệ hôn chụt một cái lên cằm cậu, nói: “Bây giờ cũng có thể tiêu hao được đó.”
Lục Ly bị dáng vẻ sóng nước dập dờn của cô trêu chọc đến ngứa ngáy trong lòng, nuốt nước bọt: “Vậy bây giờ về khách sạn?”
*
Người ta thường nói, xa nhau một thời gian còn hơn đêm tân hôn. Lục Ly và An Bách Lệ tuy không phải là xa nhau nhưng cũng không khác là bao, hôm qua từ trưa hai người đã đóng cửa không ra ngoài, chỉ đến giờ cơm mới hé cửa lấy thức ăn khách sạn mang đến, dì lao công còn nói sao khách nhà này lại bí ẩn như vậy.
Từ trưa đến năm giờ chiều, nghỉ ngơi một lát hai người lại ôm nhau xem phim, không biết sao lại hăng hái trở lại, từ bảy giờ tối đến mười một giờ, rồi lại từ mười một rưỡi đến hai giờ sáng. Địa điểm giao chiến của hai người trải dài từ trên giường xuống nền nhà trải thảm nhung, từ bàn trang điểm bị xới tung đến phòng tắm, rồi đến trước gương bồn rửa mặt, đến chiếc bàn vuông dùng để ăn cơm, rồi đến trước cửa phòng đóng chặt, khách sạn vốn rộng rãi giờ đây khắp nơi đều là dấu vết quấn quýt của hai người, không khí tràn ngập mùi vị của tình dục.
Lực chiến của Bách Lệ không mạnh, thường là Lục Ly chiếm thế chủ động, cô thường bị Lục Ly làm cho mất hồn sau vài ba hiệp, về sau hoàn toàn bị Lục Ly dẫn dắt. Từ một giờ chiều, Tiểu Lục Ly chưa hề rút ra khỏi nơi ấm áp đó, ngay cả lúc ăn tối xem phim cũng vẫn gắn kết chặt chẽ.
Lục Ly nghĩ, nếu là chị Nhã Mộng, chắc chắn cậu không thể cầm cự lâu như vậy được. Cơ thể của chị Nhã Mộng đã qua rèn luyện lâu ngày, vừa săn chắc lại đầy khả năng kiểm soát, chị ấy thậm chí có thể cố ý siết chặt Tiểu Lục Ly, khẽ co bóp, khiến Lục Ly được trải nghiệm trọn vẹn cái gọi là danh khí.
So ra thì, Bách Lệ đúng là lực chiến 5 cặn bã, lại còn là loại vừa gà vừa ham chơi. Nhưng, cảm giác chinh phục và thỏa mãn tự nhiên của giống đực mà cậu có được từ Bách Lệ lại là thứ chị Nhã Mộng không thể mang lại.
Nghĩ vậy, Lục Ly lại hoài niệm những ngày tháng hoang đường khi chị Nhã Mộng và Bách Lệ cùng nhau ra trận.
Sáng hôm sau, Lục Ly và An Bách Lệ cuối cùng cũng đẩy cửa phòng ra, liên lạc với dì lao công đến dọn phòng, rồi hai người như kẻ trộm chột dạ lẻn ra sân trượt tuyết.
Hôm nay là ngày thứ hai câu lạc bộ trượt tuyết tổ chức hoạt động, dù hôm qua đã bị Lục Ly “khuyên nhủ” cả một ngày, Bách Lệ vẫn không từ bỏ ý định làm ma cô. Cô biết được hôm qua Lục Ly hoàn toàn không nói được câu nào với Phù Lệ, sáng nay liền đặc biệt nhắn tin cho Phù Lệ, hy vọng chị khóa trên Phù Lệ có thể chiếu cố Lục Ly, “thành viên mới” này một chút.