Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 3: Tình yêu thời thổ tả - Chương 18: Bạn Trai Và Bạn Gái

“Chào… chào buổi sáng.” Sáng sớm hôm sau, Lục Ly vừa đẩy cửa phòng Trần Gia Ninh ra liền nghe thấy cô chủ động chào hỏi. Đây đúng là chuyện hiếm có. Trần Gia Ninh là một cô gái không có lễ phép, rất ít khi chủ động chào hỏi, đi trên đường gặp người quen cũng chỉ cúi đầu vờ như không thấy.

“Uống thuốc chưa?” Lục Ly sờ trán Trần Gia Ninh, hình như đã bớt nóng rồi.

Trần Gia Ninh không tự nhiên né tránh tay Lục Ly: “Tôi đã chào cậu rồi, sao cậu không đáp lại?”

“Chào buổi sáng.” Lục Ly đáp lại cho có lệ.

“Bạn trai đều như vậy sao?”

“Như vậy là sao?”

“Vẻ mặt chẳng thèm đếm xỉa.”

Động tác trên tay Lục Ly khựng lại, cậu nghi hoặc hỏi: “Vậy cậu muốn thế nào?”

“Tôi thấy trên mạng nói, bạn trai thường sẽ chiều bạn gái hết mực, lúc nói chuyện đều dịu dàng nhỏ nhẹ.”

“Bớt xem mấy lời trên mạng đi.” Lục Ly lấy bữa sáng ra, bữa sáng hôm nay có salad, bánh ma lai cao và nước ép trái cây tươi, “Bình thường tôi đối xử với cậu chưa đủ dịu dàng à?”

Đủ rồi. Nhưng cô luôn cảm thấy không nên chỉ có thế. Trần Gia Ninh nhìn gương mặt Lục Ly, không biết vì sao, trong lòng cô, Lục Ly là kiểu con trai khiến cô thiếu cảm giác an toàn, cô luôn cảm thấy Lục Ly sẽ đối xử dịu dàng y như vậy với bất kỳ cô gái nào khác, vừa nghĩ đến đây, Trần Gia Ninh liền thấy khó chịu. Không phải Lục Ly thích cô sao? Vậy thì càng phải thể hiện thành ý một chút chứ…

Vừa dùng nĩa khuấy loạn đĩa salad, Trần Gia Ninh vừa lẩm bẩm: “Lục Ly…”

“Gì thế?”

“Bạn trai bạn gái bình thường sẽ làm gì?”

Lục Ly nhớ lại cảnh hẹn hò với An Bách Lệ ở kiếp trước: “Làm đủ mọi thứ. Chỉ cần có lòng, dù chỉ là ngồi xổm bên đường đếm người qua lại cũng là một chuyện vui.”

“Không chán à?” Trần Gia Ninh không hiểu lắm. Tình yêu không phải nên lãng mạn và muôn màu muôn vẻ sao? Ngồi xổm bên đường đếm người qua lại thì quá khô khan rồi? Tình yêu nên gắn liền với công viên giải trí, vòng đu quay, đèn neon và hoa tươi bóng bay mới đúng. Hai người thích nhau tay trong tay, cùng nhau tận hưởng những điều tốt đẹp của thế giới, tình yêu lý tưởng nên là như vậy chứ.

“Cậu còn nhỏ lắm.” Lục Ly vừa dứt lời liền nghe thấy Trần Gia Ninh bật cười thành tiếng.

“Cậu nhóc con, còn nói tôi nhỏ, tuổi tôi lớn hơn cậu đó biết không.” Trần Gia Ninh chế nhạo.

“Kinh nghiệm của tôi nhiều hơn cậu.”

Lòng Trần Gia Ninh chùng xuống, bỗng cảm thấy trái tim như bị treo lơ lửng giữa không trung, nhất thời không tìm được điểm tựa: “Cậu từng yêu rồi à?” Cô nhìn Lục Ly chằm chằm, hơi thở cũng bất giác nín lại, cô hy vọng Lục Ly sẽ đưa ra một câu trả lời phủ định, rồi lại bắt đầu hối hận vì đã hấp tấp hỏi câu này.

Lục Ly không muốn lừa dối cô, thản nhiên gật đầu: “Ừm.”

“Ồ.” Trần Gia Ninh cúi đầu trộn salad, hứng thú tức thì tan biến, như một đứa trẻ nhìn lâu đài cát bị thủy triều cuốn trôi, một cảm giác hụt hẫng bao trùm lấy cô.

Mình buồn cái gì chứ… Mình có thích Lục Ly đâu, hơn nữa cậu ta chỉ là bạn trai tạm thời của mình, lịch sử tình trường của cậu ta có phong phú hay không thì liên quan gì đến mình? Cô lại theo thói quen tìm lý do cho mình. Trần Gia Ninh trước nay luôn như vậy, gặp chuyện không vừa ý liền tìm đủ mọi lý do kỳ quặc trong lòng, rồi giành lấy “chiến thắng” về mặt tinh thần, có lẽ đây chính là nguồn gốc tính cách khó chiều của cô.

Lục Ly mở ngăn kéo tủ đầu giường, thấy thuốc hạ sốt bên trong vẫn còn nguyên, liền biết cô gái này không uống thuốc đúng giờ. Đúng là một đứa trẻ rắc rối, uống thuốc thôi cũng phải dặn đi dặn lại cả ngàn lần… Lục Ly hâm nóng một ly nước, lấy thuốc ra: “A— há miệng ra nào.” Trần Gia Ninh lại không động đậy, trong lòng cô đang dỗi, không muốn để ý đến Lục Ly cho lắm.

“Ngoan, há miệng ra nào.”

Trần Gia Ninh liếc nhìn Lục Ly, cô thấy trong mắt cậu long lanh ánh nước dịu dàng, ánh mắt ấy quen thuộc đến lạ, mẹ cũng thường nhìn cô bằng ánh mắt này. Một nơi mềm mại nào đó trong lòng bỗng bị Lục Ly chạm đến, cô ngoan ngoãn há miệng, không nói gì cả, ngoan ngoãn như một chú hổ con.

Lớp đường của viên thuốc tan ra, ruột thuốc lại đắng ngắt. Trần Gia Ninh từng rất ghét uống thuốc, nhất là thuốc bắc, một bữa phải uống mấy chục viên thuốc nhỏ, nghẹn cả cổ. Nhưng bây giờ cô lại cam tâm nếm trải vị đắng của thuốc, chỉ mong động tác của mình chậm lại một chút, để Lục Ly ở lại thêm một lát.

Tiếc là Lục Ly không thể thấu hiểu được tâm tư của thiếu nữ, thấy Trần Gia Ninh uống thuốc xong, Lục Ly liền chuẩn bị rời đi.

“Uống thuốc xong thì ngủ một giấc, trưa tôi sẽ qua gọi cậu.” Thấy Lục Ly sắp đứng dậy, Trần Gia Ninh bỗng kéo tay cậu lại, ấm ức nói: “Chỉ có vậy thôi sao?”

“Cái gì?”

“Yêu đương chỉ có vậy thôi sao?”

Đúng vậy. Lục Ly rất muốn trả lời như thế. Tình yêu càng nồng cháy thì hạn sử dụng càng ngắn, ngược lại tình yêu càng bình dị lại càng bền lâu. Giữa cậu và Trần Gia Ninh chưa bao giờ có đam mê cháy bỏng, chỉ có sự bầu bạn ngày qua ngày. Có lẽ đây là lý do Trần Gia Ninh tin tưởng cậu trước lúc lâm chung, hai người tuy mới quen một tháng, nhưng ở bên nhau lại như bạn bè lâu năm.

“Còn gì nữa?”

Miệng nhỏ của Trần Gia Ninh mấp máy, nhưng lại không nói nên lời. Lục Ly để ý đến đôi môi anh đào của thiếu nữ, hồng hào mềm mại, long lanh ánh nước, cậu bỗng hiểu ra ý của Trần Gia Ninh.

Là hôn.

Nếu nói giữa các cặp đôi trẻ có chuyện gì phải làm, thì hôn chắc chắn chiếm một vị trí quan trọng. Nắm tay thì quá nhạt nhẽo, lên giường lại quá trần tục, chỉ có hôn là phù hợp nhất. Nụ hôn của đàn ông thường rất rẻ tiền, còn nụ hôn của con gái, đặc biệt là thiếu nữ, lại vô cùng quý giá. Sự dè dặt của Trần Gia Ninh khiến cô không thể nói ra lời đó.

Trong đầu Lục Ly lóe lên vạn ý nghĩ, từ “Không sợ lây bệnh à?” đến “Mình thật sự phải hôn Trần Gia Ninh sao?”, từ “Hình thái sơ khai của nền văn minh nhân loại” đến “Ta từ đâu tới, ta đi về đâu?” Ngàn vạn lời nói đều cô đọng thành một câu: “Muốn thử hôn một chút không?”

Gương mặt tinh xảo của Trần Gia Ninh ửng lên một vệt hồng, vệt đỏ khiến người ta thèm thuồng ấy dần lan ra, đến tận mang tai thiếu nữ, rồi xuống đến chiếc cổ thon dài trắng ngần: “Ừm…” Giọng nói rất mềm, như tiếng rên khe khẽ của một chú hổ con mới sinh.

Ngoài ngượng ngùng ra, trong lòng còn có tò mò. Hôn rốt cuộc có vị gì? Cô vốn tưởng cả đời này mình có lẽ cũng không tìm được câu trả lời.

Lục Ly nâng gương mặt Trần Gia Ninh lên, nóng hổi, lại có cảm giác mềm mại đàn hồi, như lòng trắng trứng gà, lại như thạch rau câu mịn màng. Trần Gia Ninh nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, đôi môi hồng cũng bất an mấp máy. Lục Ly lặng lẽ hôn lên, có thể cảm nhận rõ ràng Trần Gia Ninh đột nhiên hít vào một hơi.

Ngay lúc Lục Ly hôn Trần Gia Ninh, con nhóc chết tiệt này bỗng thổi hơi vào miệng Lục Ly, như đang thổi bong bóng vậy, Lục Ly cảm thấy trong cổ họng lành lạnh, vội vàng đẩy mặt con nhóc chết tiệt này ra: “Cậu thổi hơi làm gì thế?”

Trần Gia Ninh mếu máo: “T-tôi căng thẳng quá…” Cứ căng thẳng là làm hỏng chuyện, ngay khoảnh khắc Lục Ly hôn cô, đầu óc Trần Gia Ninh chấn động, vậy mà lại nghĩ đến trải nghiệm thổi bong bóng ngày xưa, để giảm bớt căng thẳng, cô quả quyết thổi mạnh một hơi vào miệng Lục Ly.

Trán Lục Ly vã mồ hôi, chỉ có đồ quỷ đáng ghét này mới làm ra được chuyện kỳ quặc như vậy. Cậu thề, tuyệt đối sẽ không bao giờ bị vẻ ngoài của cô gái này lừa gạt nữa!

“Cậu, cậu đi đâu thế?”

“Tôi đi đánh răng.” Lục Ly hung dữ nói.

“Không, không hôn nữa à?” Trần Gia Ninh trong lòng có chút vui mừng, lại có chút hụt hẫng.

“Không hôn nữa.”