Trần Nghiêu ôm eo Lâm Nam, vùi mặt vào gần xương quai xanh của cô.
Cậu không nói gì, chỉ khẽ run rẩy, Lâm Nam cũng nhanh chóng phản ứng lại, vừa vuốt ve tóc cậu vừa nhẹ nhàng an ủi.
“Không sao đâu, không sao đâu.”
Trong mắt cô đầy vẻ đau lòng, nhưng trước quy luật sinh lão bệnh tử, cô cũng đành bất lực, chẳng biết làm gì hơn ngoài cố gắng hết sức an ủi chồng mình.
Có lẽ từ lúc quen biết đến nay, đây là lần đầu tiên cô thấy Trần Nghiêu trong trạng thái này.
Lúc cấp hai, ông ngoại của Trần Nghiêu qua đời, cậu vẫn còn khóc được, vẫn có thể dùng rượu để tạm thời làm tê liệt bản thân, nhưng bây giờ cậu lại chỉ lặng lẽ run rẩy, dựa vào vai vợ làm chỗ dựa.
Từ trước đến nay trong ấn tượng của Lâm Nam, cậu luôn là người đáng tin cậy, an toàn, cậu với tư cách là trụ cột của gia đình hoàn toàn xứng đáng.
“Mấy ngày nay mọi chuyện cứ giao cho em, được không?” Lâm Nam tựa cằm lên đầu Trần Nghiêu, ngửi mùi mồ hôi thoang thoảng trên tóc cậu, cố gắng dùng lời nói để Trần Nghiêu bình tĩnh lại.
“Chúng ta về quê ngay bây giờ nhé? Có lẽ vẫn kịp nhìn ông lần cuối.” Cô đau lòng khẽ nói.
Nhưng Trần Nghiêu lại chỉ lắc đầu, vai lại càng run rẩy hơn.
“Vậy uống chút rượu nhé? Ăn một bữa thật ngon?” Lâm Nam như dỗ trẻ con mà đề nghị.
Nhưng lần này Trần Nghiêu thậm chí không có phản ứng gì, chỉ ôm lấy cô.
Lâm Nam bất lực liếc nhìn cái nồi, món rau đang xào đã sắp cháy khét.
Đưa tay tắt bếp ga, cô nhẹ nhàng nhón chân, để Trần Nghiêu ôm thoải mái hơn một chút, sau đó nhẹ nhàng ấn đầu Trần Nghiêu vào ngực mình, lặng lẽ ôm nhau.
Trần Tĩnh lơ đãng đi đến phòng ăn, lại liếc mắt một cái đã thấy bố mẹ đang ôm nhau trong bếp.
Sững người một lát, cậu có chút do dự, không biết bây giờ nên tiến đến cùng mẹ an ủi bố, hay là lặng lẽ rời đi, cho bố mẹ một không gian riêng.
Hay là đi thôi.
Cậu gãi đầu, luôn cảm thấy bây giờ mình mà xáp lại, có lẽ sẽ thành một cái kỳ đà cản mũi to đùng.
Chỉ là bụng đói rồi…
Trần Tĩnh và ông cố nội rất ít khi ở cùng nhau, vì vậy lần này ông cố nội qua đời cũng không khiến cậu có quá nhiều cảm xúc, chỉ cảm thấy lại bị phát cẩu lương ngập mặt.
Cậu chạy lên lầu, sợ làm phiền đến bố mẹ.
Mãi đến hơn mười phút sau, Trần Nghiêu mới vẻ mặt mệt mỏi ngẩng đầu lên.
Mắt cậu đỏ hoe, nhưng không rơi một giọt lệ nào, cậu miễn cưỡng cười với Lâm Nam một cái, đưa tay, định xoa đầu vợ.
Lâm Nam không chút do dự mà gạt tay cậu ra, với khí thế của người trụ cột gia đình: “Được rồi, chuyện của ông nội, em sẽ lo liệu hết. Anh mấy ngày nay nghỉ ngơi cho tốt, sắp xếp lại cảm xúc là được.”
“Nếu muốn uống rượu hút thuốc, con trai anh đã mua về rồi, muốn ăn hải sản thì lát nữa shipper chắc sẽ giao đến.”
“Bây giờ! Anh đi chơi hai ván game đi!” Cô đẩy vai Trần Nghiêu ra khỏi bếp, “Đi, em chơi game với anh để thư giãn! Hôm nay em cũng không nấu cơm nữa, chúng ta ăn đồ đặt bên ngoài!”
“Anh không có tâm trạng chơi game.” Giọng Trần Nghiêu khàn khàn, “Mai còn phải đi làm, không uống rượu được.”
“Không sao, chơi game để trong đầu nghĩ chút chuyện, dù sao cũng tốt hơn là cứ nghĩ mãi về chuyện của ông.”
Lâm Nam đẩy cậu đến ghế sofa, cầm lấy tay cầm game, quay đầu lại, lại phát hiện Trần Nghiêu vẫn mang dáng vẻ ngẩn ngơ.
Tim lại bị đâm một cái đau nhói, khiến mũi Lâm Nam có chút cay cay.
Cô mím môi, cố gắng trở thành trụ cột của Trần Nghiêu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Nghiêu, cô cũng không khỏi buồn bã.
Đưa hai tay ra, nắm chặt lấy tay Trần Nghiêu, hy vọng như vậy có thể an ủi chồng mình.
Bình thường Trần Tĩnh đâu đâu cũng có mặt hóng chuyện, bây giờ lại chẳng thấy bóng dáng! Không thấy bố mày tâm trạng không tốt à? Cũng không đến làm trò hề chọc bố cười? Hoặc là cùng đến an ủi?
Đẻ thằng con ra mà chẳng được tích sự gì hết, chỉ tổ báo hại!
Cứ thế này mình sẽ không kìm được mà khóc mất, vậy thì cảm xúc của Trần Nghiêu chắc chắn sẽ càng tệ hơn.
Lâm Nam hít sâu một hơi, dứt khoát một tay giữ lấy vai Trần Nghiêu, ấn cậu nằm xuống.
Trần Nghiêu cũng không phản kháng, trực tiếp ngã xuống ghế sofa, đầu gối lên đùi Lâm Nam.
“Nếu không chơi game, thì ngủ một giấc nhé?” Lâm Nam cúi đầu nhìn Trần Nghiêu trên đùi, một tay nắm chặt cánh tay cậu, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu.
Trần Nghiêu mệt mỏi cười cười: “Làm phiền em rồi.”
“Nói với em câu đó làm gì? Vợ chồng bao nhiêu năm rồi?” Nước mắt của Lâm Nam suýt nữa thì không kìm được, vội vàng ngẩng đầu để nước mắt chảy ngược vào trong.
Một lát sau, cô mới lại cúi đầu, cắn môi dưới, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Trần Nghiêu, hồi lâu không biết nói gì.
Cuối cùng cô chỉ có thể thở dài một tiếng, cúi người ôm lấy Trần Nghiêu trên đùi vào lòng.
——————
Mấy ngày sau, Trần Nghiêu mặc một chiếc áo tang ba lỗ, eo thắt một chiếc khăn trắng, mặt không cảm xúc đi trước đám đông.
Lâm Nam và Trần Tĩnh cũng mặc trang phục tương tự đi theo sau cậu, mà phía trước họ, là chiếc quan tài được vây quanh bởi các loại đồ tang.
Hôm nay là ngày đưa tang.
Trần Nghiêu mấy ngày liền sắc mặt không tốt chút nào, chỉ lúc nhìn thấy Lâm Nam mới miễn cưỡng nở nụ cười.
Từ ngày thứ hai sau khi biết tin ông nội qua đời, cậu đã về quê, bắt đầu bận rộn lo tang lễ cho ông.
Cậu tỏ ra khá bình tĩnh, chỉ là càng như vậy Lâm Nam lại càng lo lắng cho tình trạng của cậu.
Đợi một lát, Trần Nghiêu dưới sự ra hiệu của chú, dẫn cả nhà đi lên trước.
Phía trước quan tài, đặt mấy chiếc đệm mềm, cả nhà ba người lần lượt quỳ xuống, nhẹ nhàng cúi đầu lạy người đã khuất, sau đó mới đi sang đứng cùng đám đông.
Lâm Nam sống ở thời hiện đại cả đời này chưa từng cúi đầu lạy ai, nhưng đối mặt với người đã khuất thực hiện hành động này cô lại bất ngờ chấp nhận được.
“Chồng yêu, về rồi ngủ một giấc thật ngon nhé.” Cô đưa tay nắm lấy tay Trần Nghiêu, khẽ dặn dò, “Uống chút thuốc hỗ trợ giấc ngủ, ngày mai… ngày mai lại xin nghỉ một ngày nữa nhé?”
“Không cần đâu.” Trần Nghiêu lắc đầu, “Xin nghỉ nữa sếp chắc cũng không cho, hơn nữa dự án bây giờ đang gấp, không thể thiếu anh được.”
Bàn tay luôn ấm nóng của Trần Nghiêu bây giờ lại lạnh lẽo vô cùng, chỉ mấy ngày, cậu trông như già đi bảy tám tuổi, trên đầu thậm chí còn lấm tấm vài sợi tóc bạc.
Lâm Nam đau lòng nhón chân, tay vịn vai Trần Nghiêu, nhổ đi sợi tóc bạc sau tai cậu.
“Em mua cho anh ít thuốc nhuộm tóc nhé? Nhiều tóc bạc trông già đi nhiều lắm.”
“Được.” Gật đầu, cậu lại thấy chú vẫy tay với mình, liền tạm rời khỏi Lâm Nam, đi về phía chú.
Trần Nghiêu là cháu đích tôn của ông nội cậu, vì vậy rất nhiều chuyện đều cần cậu phụ trách, trong nghi lễ tang gia, ngoài các chú bác ra, cậu cũng giữ một vị trí quan trọng.
Đợi cậu rời đi, Lâm Nam mới ngẩng đầu, nhìn cậu con trai cao hơn mình nửa cái đầu: “Trần Tĩnh, con bình thường lúc rảnh rỗi thì chọc ghẹo bố con nhiều vào.”
Trần Tĩnh hiểu chuyện gật đầu.
Lâm Nam thầm nghĩ nếu Trần Tĩnh bị Trần Nghiêu đánh một trận, có lẽ cảm xúc của chồng mình sẽ được giải tỏa.
