Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

127 108

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

135 5428

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

353 11785

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

473 13809

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

40 456

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

102 1971

Tập 3 - 330. Lâm Nam vĩ đại!

Tuy dịch bệnh trong nước đã gần như qua đi, nhưng bệnh cảm của Trần Nghiêu vẫn khiến nhà trường chú ý.

Thế là Trần Nghiêu hoàn toàn không cần đi học trước khi khỏi cảm.

Nhân lúc Lâm Nam lên lớp vào thứ Ba, cậu còn mặc áo mưa, một mình đi bộ đến bệnh viện gần đó để kiểm tra, nhưng quả nhiên không phát hiện ra virus.

Nhưng đến thứ Tư, dù vẫn uống thuốc nhưng bệnh cảm và sốt của cậu lại càng thêm nghiêm trọng.

Lâm Nam lo lắng ngồi trong lớp học, mày nhíu chặt, một tay chống cằm nhìn lên bảng, cũng không có tâm trạng dùng ma pháp để nhanh chóng ghi nhớ nội dung sách giáo khoa.

Hai người bạn cùng phòng bên cạnh vẫn đang cúi đầu chơi game, hai ngày đã trôi qua, con Nhân Mã mà ba người hợp sức đối phó trước đó đã bị đánh bại từ lâu, bây giờ họ đang chinh phục con lạc đà sa mạc.

Lâm Nam hoàn toàn không có hứng thú với những màn giải đố trí tuệ như thế này, nên chỉ nhìn hai người họ vò đầu bứt tai.

“Sao có cảm giác mày tâm trạng không tốt lắm thế?”

Hùng Đạt vừa nghe giảng, vừa xem Đồ Tuấn Huy chơi game bày mưu tính kế, rồi lại ngẩng đầu nhìn Lâm Nam đang mặt mày lo lắng: “Trần Nghiêu bệnh không khỏi à?”

“Ừ, còn nặng hơn rồi.” Lâm Nam cười khổ gật đầu.

“Vậy mày tốt nhất nên tìm chỗ khác ở mấy hôm, lỡ như bị lây nhiễm mà không xét nghiệm ra được.” Hùng Đạt đề nghị.

Vậy chẳng phải Trần Nghiêu sẽ không có ai chăm sóc sao?

Lâm Nam gật đầu, nghe lọt tai đề nghị này, rồi quay đầu liền quên mất.

Cô liếc nhìn bầu trời vẫn còn âm u bên ngoài, tuy mưa bão đã qua, nhưng trời vẫn không quang đãng, điều này khiến tâm trạng vốn đã xuống dốc của cô càng thêm u ám.

Hùng Đạt liếc mắt đã biết Lâm Nam không mấy để tâm đến ý kiến của mình, nhưng cũng không để ý, tiếp tục nói: “Chỉ là cảm vặt thôi.”

“Chắc vậy.”

Lâm Nam trực tiếp gục xuống bàn, sa sầm mặt mày, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, một lát sau, cô có chút ngồi không yên, nhíu mày ngẩng đầu nhìn thầy giáo trên bục giảng.

Thầy giáo kia ngồi trước máy tính, điều khiển bài giảng, đầu không ngẩng lên giảng bài, hoàn toàn không chú ý đến sinh viên.

“Tao chuồn đây, lát nữa điểm danh hai người lo giúp nhé, máy chơi game cứ cầm chơi trước đi.” Cô lén lút đứng dậy, lách qua sau lưng Hùng Đạt.

“Được.”

Nhận được câu trả lời chắc nịch, Lâm Nam chọn đúng thời cơ, vội vàng chạy ra ngoài bằng cửa sau.

Trong giờ học, hành lang tòa nhà giảng đường gần như không một bóng người, thỉnh thoảng có vài sinh viên cũng lén lút chuồn ra ngoài như Lâm Nam.

Trong lòng cô tính toán đi tiệm thuốc mua thêm vài loại thuốc cảm khác, thuốc ở căn hộ thuê và bệnh viện kê trước đó không có tác dụng gì, ngược lại còn khiến triệu chứng của Trần Nghiêu nặng thêm một chút.

Tuy nước đọng trên mặt đất vẫn chưa bốc hơi hết, nhưng trên sân thể dục đã có không ít sinh viên đang chơi bóng rổ, Lâm Nam ngẩng đầu nhìn trời, luôn cảm thấy mình đã quên mất chuyện gì đó.

Hình như, quên mang ô rồi…

Từ nhỏ đến lớn, số ô Lâm Nam làm mất không mười cái thì cũng năm sáu cái rồi.

Nên kiếm một ma pháp trị bệnh.

Tối qua cô cũng đã tìm trong ký ức của Lilith, nhưng cô nàng này tuy là một ma nữ ba trăm tuổi, lại vừa hay không học ma pháp trị bệnh cứu người, giống như Lý Na cũng hoàn toàn không rành ma pháp linh hồn, lúc trước còn phải chạy sang dị giới mang về một đống sách.

Chuyện này phải nhờ Lý Na giúp rồi.

Lâm Nam cúi đầu gửi một tin nhắn cho Lý Na, một lát sau, nhận được câu trả lời đồng ý, thế là cô liền dừng bước, đứng yên tại chỗ.

“Ngẩn ra làm gì đấy!”

Cô quay đầu nhìn, lại thấy Lý Na ôm Sprite đứng ngay sau lưng mình.

Cô nàng này trước giờ vẫn luôn thần bí khó lường.

“Tôi thấy cậu cũng chẳng có bệnh gì, là Trần Nghiêu nhà cậu bị bệnh à?” Lý Na tò mò mở to đôi mắt to tròn hỏi.

“Ừ, còn khá nặng nữa.”

Lâm Nam mặt mày sầu não trả lời, “Lần này chữa khỏi chắc không có vấn đề gì, vấn đề là sau này lỡ mắc phải bệnh gì không chữa được…”

Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình ở nhân gian, nhưng Lâm Nam không hy vọng mình và Trần Nghiêu sẽ đột ngột qua đời vì tai nạn, hơn nữa quá trình bị bệnh cũng rất đau khổ.

Nếu cô đã có thể sử dụng ma pháp, ít nhất cũng phải che chở cho những người bên cạnh mình.

Trước đây dùng ma pháp là để kiếm tiền và tiện lợi, thật sự tầm thường không chịu nổi, còn bây giờ lại đã trở thành để che chở cho bạn bè bên cạnh.

Hi sinh sự xấu hổ và giới hạn của bản thân để bảo vệ người nhà.

Lâm Nam phát hiện mình thật sự càng lúc càng vĩ đại! (vẻ mặt tự hào.jpg)

Tuy xấu hổ nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất kích thích, dễ khiến người ta lên não, nhưng cảm xúc này có lẽ là do Lilith di truyền cho cô.

Đều tại Lilith.

“Muốn cậu dạy tôi một ma pháp trị bệnh… như vậy ít nhất bạn bè tôi sẽ không dễ bị bệnh chết như thế.” Lâm Nam giây sau đã để lộ bản chất, “Cái ma pháp cậu dùng để làm gia sư cũng tiện thể dạy tôi luôn nhé?”

Khóe miệng Lý Na giật giật, không hổ là cậu.

Ngay sau đó, con ngươi xoay mấy vòng như con quay của chuột hamster.

“Vậy cậu phải giúp tôi làm một chuyện!” Khóe miệng cô ta nở nụ cười.

Lâm Nam ôm quyết tâm phá vỡ giới hạn xấu hổ, kiên định nói: “Được!”

“Làm giá treo đồ cho tôi!”

Giá treo đồ?

Cô ngẩn ra, không phản ứng kịp.

“Tôi mua nhiều quần áo lắm! Nhưng Lilith cao quá mặc không vừa! Chỉ có thể cho cậu mặc thôi!” Lý Na mặt mày vui vẻ vỗ vỗ vai Lâm Nam, “Cậu mặc chắc chắn đẹp lại vừa vặn! Tốt nhất là ra ngoài dạo một vòng, thu thập ý kiến của người khác.”

Lâm Nam đột nhiên nhớ lại chiếc váy ngắn lần trước.

Đó là lần đầu tiên cô mặc váy ngắn, lần đầu tiên trang điểm, lần đầu tiên giả gái ra ngoài.

Đúng là lịch sử đen tối.

“Quần áo của Trái Đất đẹp! Tôi phải chọn thêm một ít, sửa lại, thiết kế, đợi tôi về rồi sẽ là nhà thiết kế thời trang!” Lý Na nghĩ gì làm nấy, đắc ý vô cùng, “Đợi đến khi cả thế giới đều là váy ngắn! Tôi với tư cách thánh nữ cũng có thể quang minh chính đại mặc váy ngắn rồi!”

“Thế thì có liên quan gì đến việc tôi làm giá treo đồ!”

“Sao lại không liên quan! Tôi chắc chắn phải chọn mấy kiểu đẹp nhất mang về chứ!” Lý Na vỗ vai Lâm Nam, hùng hồn nói, “Tôi với tư cách thánh nữ, có nghĩa vụ làm cho thế giới cởi mở hơn! Tôi quyết định bắt đầu từ trang phục!”

Trang phục ở dị giới kia vẫn còn dừng lại ở thời kỳ tương tự như Trung Cổ.

Sắc mặt Lâm Nam có chút đen lại, nhưng nghĩ kỹ, trong cuộc sống hàng ngày ngoài váy ngắn ra, dường như cũng không có trang phục nào quá đáng xấu hổ, chiếc váy ngắn khó chấp nhận nhất cũng đã mặc rồi, những cái khác hình như cũng không có gì…

Trừ phi cô nàng này lôi ra mấy bộ trang phục cosplay.

Hình như thật sự có khả năng này?

“Tôi sẽ dạy cậu hai ma pháp! Chỉ cần cậu làm giá treo đồ cho tôi.” Thấy sắc mặt Lâm Nam vì điều kiện của mình bắt đầu dao động, Lý Na lập tức bắt đầu dụ dỗ, “Một là nâng cao miễn dịch, tăng cường hệ thống miễn dịch của cậu, đạt đến mức tiêu diệt vi khuẩn, virus, tế bào có hại, chỉ cần cậu đủ ma lực, hoàn toàn có thể tiêu diệt tế bào ung thư! Thế nào, có hứng thú không?”

Lâm Nam vừa nghe, mắt lập tức sáng lên, liên tục gật đầu.

“Còn một cái là truyền ma lực vào giọng nói của cậu, khiến học sinh lúc cậu giảng bài sẽ bất giác nhớ được những lời cậu nói… tuy không tốt bằng ma pháp của tôi, cấp thấp, tiêu hao ma lực ít, dùng để làm gia sư, làm giáo viên cũng hoàn toàn đủ rồi! Rất hợp với cậu!”

Cái này càng có hứng thú hơn