“Hoành tráng! Phải thật hoành tráng!”
“Đúng! Cho dù không phải du thuyền hạng sang, nhà thờ lớn ở châu Âu, thì ít nhất cũng phải là khách sạn năm sao! Bắn pháo hoa mấy triệu tệ! Thế mới gọi là đẳng cấp chứ!”
“Mời càng nhiều người càng tốt, bạn học từ nhỏ đến lớn của hai đứa đều gọi hết cho bố, từ mẫu giáo, lớp học năng khiếu! Một đứa cũng không được bỏ sót!”
“Phải để người ta biết con gả vào một gia đình tốt!”
Chú đỏ bừng mặt, đập bàn, kịch liệt phản đối đề nghị của Lâm Nam và Trần Nghiêu.
Chỉ là dì ở bên cạnh gõ một cái vào đầu chú: “Anh xem phim thần tượng nhiều quá rồi đấy! Già từng này tuổi rồi còn xem mấy thứ của bọn trẻ.”
“Bố, đừng chỉ uống rượu, ăn chút thức ăn đi.” Trần Nghiêu bất lực đẩy một đĩa đậu phộng trên bàn đến trước mặt chú.
Lâm Nam mặt đầy vẻ ngơ ngác, còn Trần Nghiêu thì lại tỏ vẻ “biết ngay mà”, ngả người ra ghế, cười nói: “Em đã nói rồi, làm gì có ai kết hôn mà chỉ ăn một bữa cơm ở nhà là xong đâu? Bố mẹ chúng ta chắc chắn sẽ không đồng ý.”
“Em chỉ không muốn làm rình rang, lãng phí tiền bạc quá thôi? Hơn nữa em cũng chẳng có người quen nào…”
Lâm Nam trong bộ vest nữ giản dị khẽ thở dài một tiếng.
“Vẫn cứ bo bo giữ tiền trong tay như mấy năm trước.” Dì phản bác suy nghĩ của Lâm Nam, “Tiền là phải tiêu đi mới là tiền, nếu không thì chỉ là một đống giấy lộn.”
Nhưng nghĩ kỹ lại, mời những người họ hàng, người quen quan trọng đến ăn một bữa cơm, cũng chỉ một bàn là xong.
Tại sao cứ phải tổ chức một đám cưới tốn cả chục vạn tệ?
Thầy chủ nhiệm ngồi ở phía bên kia nhìn vẻ mặt có chút bài xích của Lâm Nam, cười khuyên nhủ: “Kết hôn có tiền mừng mà, một người tính ba trăm, một bàn đã có ba nghìn, chẳng phải đã có tiền cỗ rồi sao?”
“Lỡ gặp được mấy thổ hào, tiền dư ra chẳng phải đều là của con sao?”
Nghe có vẻ cũng có lý?
Lâm Nam ngẩng đầu nhìn về phía mẹ đang ngồi cùng thầy chủ nhiệm, bĩu môi nói: “Nếu đã kiếm tiền như vậy, sao hai người không thử tổ chức một đám cưới đi ạ?”
Ý tưởng tổ chức đám cưới quy mô nhỏ của cô chính là lấy cảm hứng từ thầy chủ nhiệm và mẹ.
Năm đó lúc hai người kết hôn, cũng chỉ có mấy người họ hàng bạn bè thân thiết, tổng cộng hai bàn ăn cơm ở nhà ông ngoại mà thôi.
Trần Nghiêu so với mấy năm trước đã gầy đi không ít, khuôn mặt trông càng thêm trưởng thành, nhưng vẫn vắt chéo chân, dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Lâm Nam cũng đã trưởng thành hơn, hai má bầu bĩnh đã hoàn toàn biến mất, mái tóc được uốn nhuộm đơn giản, xoăn nhẹ ngang vai, nhuộm màu caramel, toàn thân toát ra khí chất dịu dàng, duyên dáng.
Phòng tân hôn ở thủ phủ tỉnh đã được đưa vào sử dụng, sau khi Lâm Nam và Trần Nghiêu nhận bằng tốt nghiệp liền đến đây ở, làm việc và sinh sống tại đây.
May mà lúc dì chọn nhà đã xem xét vị trí, gần đó là một khu công viên phần mềm, Trần Nghiêu tìm việc cũng tiện.
Bây giờ cậu đang ôm một bầu nhiệt huyết vào làm cho một studio game nhỏ, phụ trách mảng tạo hình và mỹ thuật, vừa mới hết thời gian thử việc không lâu, lương chỉ có bốn nghìn, đang phát triển một game offline độc lập nội địa, cả studio chỉ có năm người, thảm vô cùng.
Tuy biết game offline không có tương lai, nhưng Lâm Nam vẫn tỏ ra ủng hộ.
Còn Lâm Nam sau khi tốt nghiệp vốn làm ở một trung tâm đào tạo tiếng Anh, sau đó vì bực mình nên dứt khoát nghỉ việc, bây giờ đang phỏng vấn cho một trường cấp hai tư thục, có lẽ là trường tai tiếng nhất thành phố, nghe giọng điệu của hiệu trưởng, dường như đã có thể chuẩn bị thực tập rồi.
Lâm Nam, Trần Nghiêu, mẹ, thầy chủ nhiệm, chú, dì, sáu người lúc này bắt đầu bàn bạc về hôn lễ sắp tới.
“Về hôn lễ, hai đứa không định đi chụp ảnh cưới trước à?” Dì ngẩng đầu hỏi.
So với những cô gái khác, Lâm Nam không có hứng thú gì với váy cưới, chỉ ngáp dài một cái rồi gật đầu.
“Ảnh cưới đã đặt trước rồi ạ, chính là chụp hôm nay.” Trần Nghiêu thì lại vô cùng phấn khích, tưởng tượng đến dáng vẻ của Lâm Nam khi được studio trang điểm tỉ mỉ và khoác lên mình bộ váy cưới, mặt cậu bất giác đỏ bừng.
Mẹ của Lâm Nam gật đầu, hỏi: “Mấy giờ.”
“Một tiếng nữa ạ.” Trần Nghiêu vui vẻ trả lời.
Mẹ liếc nhìn Lâm Nam, cũng chẳng trách hôm nay con gái mình lại đặc biệt ăn diện một phen.
Mấy năm trôi qua, tình cảm của Lâm Nam và Trần Nghiêu cũng càng thêm bền chặt.
Mẹ âm thầm quan sát con gái mình, thấy Lâm Nam từ đầu đến cuối vẫn luôn khoác tay Trần Nghiêu, nụ cười trên mặt vô cùng dịu dàng, còn Trần Nghiêu tuy không biểu cảm gì, nhưng ánh mắt nhìn con gái bà lại chan chứa tình cảm.
Hai đứa trẻ này e là trong mắt chỉ có đối phương, ngay cả bố mẹ cũng không thèm để ý nữa rồi.
Nếu không phải biết họ đã quen nhau hơn mười năm, mẹ thậm chí còn tưởng đây là một cặp đôi đang trong giai đoạn yêu đương nồng cháy.
Đối với việc chụp ảnh cưới, Lâm Nam có chút căng thẳng.
Váy cưới phần lớn đều là kiểu trễ vai hoặc cúp ngực, hở lưng, mà mấy năm nay, ngoài việc mặc những bộ đồ khá hở hang trước mặt Trần Nghiêu ra, ở bên ngoài cô luôn ăn mặc kín cổng cao tường.
Cho dù trời có nóng đến đâu, cô cũng chỉ mặc quần lửng và áo cộc tay, dù sao thì có ma pháp bên người, cô cũng không sợ nóng.
Để chuẩn bị cho buổi chụp hôm nay, cô đã đặc biệt đi làm móng, một việc chưa từng làm trước đây, mặc bra tàng hình, và đi một đôi giày thể thao thoải mái hơn.
Còn Trần Nghiêu thì từ sáng sớm đã chải chuốt sạch sẽ, lúc này tinh thần vô cùng phấn chấn, đặc biệt mong chờ dáng vẻ của Lâm Nam sau khi mặc váy cưới.
Đến giờ hẹn, Lâm Nam và Trần Nghiêu cũng sớm có mặt tại studio ảnh cưới để chuẩn bị.
Trần Nghiêu trang điểm khá đơn giản, dùng mỹ phẩm che đi lớp dầu bóng trên mặt, tỉa lại lông mày, lông mũi, rất nhanh cậu đã thay một bộ vest do studio cung cấp, đến phòng chụp chờ đợi.
Cậu có vẻ hơi lo lắng, lại vô cùng mong đợi, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía phòng trang điểm.
Một lúc lâu sau, một bóng hình xinh đẹp trong bộ váy cưới trắng muốt xuất hiện trong tầm mắt cậu.
Cậu đột ngột đứng dậy, đi về phía trước.
Mái tóc dài của Lâm Nam đã được búi cao, buộc ở sau gáy, chiếc váy cưới trễ vai để lộ ra xương quai xanh tinh xảo, bờ vai trắng ngần, da cô hơi ửng hồng, cúi đầu, mặt đỏ bừng.
Chiếc váy cưới màu trắng với họa tiết ren ôm sát phần thân trên của Lâm Nam, tôn lên vóc dáng của cô một cách hoàn hảo, phần váy dài phía dưới che đi đôi chân, nhẹ nhàng đung đưa khi cô bước đi.
“Ngẩng đầu lên.”
Một giọng nói không cho phép từ chối vang lên, Lâm Nam lúc này mới ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên.
Trần Nghiêu hôm nay, cũng khá đẹp trai.
Nhìn thấy Trần Nghiêu đang cúi đầu nhìn mình, mặt Lâm Nam dường như đỏ đến sắp rỉ máu, cô mím môi, khẽ cắn đôi môi đỏ như anh đào, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào vị hôn phu của mình.
“Xinh quá.” Trần Nghiêu mỉm cười, kìm nén sự kích động trong lòng, đưa một tay ra, “Đi nào?”
“Vâng.”
Lâm Nam nhẹ nhàng đặt bàn tay đeo găng trắng lên tay Trần Nghiêu, thăm dò hỏi: “Hay là, chúng ta không chụp ngoại cảnh nữa?”
“Được.”
Trần Nghiêu không chút do dự mà gật đầu: “Vợ xinh đẹp thế này chỉ một mình anh được ngắm thôi.”
