Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

136 5428

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

41 458

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

103 1973

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

322 8319

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

222 4816

Tập 3 - 596. Mẹ Muốn Khởi Nghiệp?

“Cái gì? Mẹ cũng muốn đi bày hàng rong à?”

Ngồi trong phòng, Lâm Nam ngẩn người, điện thoại suýt nữa thì rơi xuống đất.

Trần Nghiêu quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Lâm Nam đang giật mình.

“Mẹ muốn bán đồ ăn à? Bày hàng rong cùng với thầy chủ nhiệm của con?” Lâm Nam càng ngơ ngác hơn, “Vậy mẹ và thầy ấy… Ồ, hiểu lầm được giải quyết rồi à? Không sao rồi à?”

“Vậy mẹ thấy thầy chủ nhiệm của con thế nào?”

“Là người tốt? Hết rồi à?”

Cô đặt điện thoại xuống, nhìn Trần Nghiêu đang quay lại nhìn mình.

“Sao thế?”

Lâm Nam nghịch tóc mình, đắn đo một lát, rồi giải thích cho Trần Nghiêu: “Trước đây không phải em từng nói với thầy chủ nhiệm, muốn tác hợp thầy ấy với mẹ em sao?”

“Ừm?”

“Sau đó chiều nay mẹ em đột nhiên muốn tìm hiểu về cuộc sống cấp ba của em, liền hẹn gặp thầy chủ nhiệm một bữa, ăn một bữa cơm.”

“Lúc gọi điện cho thầy chủ nhiệm em không nói rõ, kết quả thầy chủ nhiệm xem bữa cơm này như một buổi xem mắt.”

Lâm Nam thở dài một hơi: “Em nghĩ cũng khá tốt, xem mắt thì xem mắt thôi, liền vội vàng chạy về để lại chút không gian cho hai người họ.”

“Kết quả là mẹ em bị dụ dỗ đi bày hàng rong cùng thầy ấy rồi.”

Trần Nghiêu bật cười thành tiếng: “Tốt đấy, tốt đấy.”

“Tốt cái gì chứ, phố đi bộ bên đó bán đồ ăn còn ít sao? Bày hàng rong bán đồ ăn chắc chắn sẽ lỗ vốn, huống chi bà ấy còn không biết nấu cơm!” Lâm Nam ngửa mặt nằm thẳng ra giường, Chanh vốn đang đứng trên đùi cô rỉa lông liền hưng phấn lắc mông, men theo quần áo chạy một mạch, cuối cùng trực tiếp dẫm lên mặt cô.

Mẹ mà lỗ vốn, thì của hồi môn của mình phải làm sao?

Không phải chứ? Chẳng lẽ mình còn phải tự kiếm tiền hồi môn cho mình sao?!

Cũng quá thảm rồi đi?

Da mặt bị móng vuốt của Chanh vô tình cào một vết nhỏ, khiến Lâm Nam vốn đã tâm trạng sa sút lại bị giáng thêm một đòn.

Xong rồi, bị phá tướng rồi.

Cô một tay bắt lấy Chanh, trực tiếp ném nó lên không trung, sau đó Chanh lại vui vẻ vỗ cánh bay về trên người cô.

“Mẹ!”

“???”

Lâm Nam sững người, chống tay ngồi dậy, và cùng Trần Nghiêu lại một lần nữa quay đầu lại nhìn nhau chằm chằm.

“Không phải nói vẹt Corella bình thường không biết nói sao?” Trần Nghiêu tò mò hỏi.

“Sao mình lại đột nhiên có con rồi?”

Nhưng Chanh mới ba mươi ngày tuổi mà đã biết mở miệng nói chuyện rồi?

Lâm Nam vừa mới còn đang chán nản lập tức đỡ Chanh lên ngón tay, bốn mắt nhìn nhau với nó.

“Nào, gọi thêm một tiếng nữa.”

Đầu Chanh nghiêng chín mươi độ, suy nghĩ một lát, rồi dang rộng đôi cánh, trực tiếp bay lên đầu Trần Nghiêu, lắc lắc mông, xem đầu cậu như tổ chim mà trực tiếp nằm bò xuống.

Sau đó híp mắt nhìn Trần Nghiêu đang bị Teostra trong màn hình máy tính hành cho ra bã, thấy nhân vật của cậu bị đánh chết, còn vui vẻ túm hai phát vào tóc cậu.

Trần Nghiêu rất nghi ngờ một thời gian nữa đầu mình sẽ hói như Hùng Đạt.

Thôi được rồi, nó có lẽ có suy nghĩ của riêng mình.

Lâm Nam như có suy nghĩ mà hỏi: “Có phải ma pháp của em có tác dụng rồi không?”

Trước đây Chanh tuổi còn nhỏ, tiếng kêu cũng chỉ có thể phát ra một âm như heo bị chọc tiết, nên Lâm Nam cũng không nhìn ra được gì.

Lớn lên rồi, tiếng kêu của vẹt Corella cũng không đa dạng, nên thông thường chỉ có thể học huýt sáo, thỉnh thoảng có cá thể biết nói, thường cũng không rõ ràng, nhưng tiếng “Mẹ” mà Chanh gọi lại vô cùng rõ ràng.

“Chắc là vậy?”

Vậy mình có thể mở một cửa tiệm, chuyên huấn luyện thú cưng không?

Cho dù không mở tiệm, quay lại cảnh Chanh nói chuyện, có tính người rồi đăng lên mạng, không chừng cũng có một đám người vung tiền muốn cô giúp huấn luyện chim.

Trần Nghiêu vốn là người làm video, Lâm Nam rất dứt khoát mà giao nhiệm vụ này cho Trần Nghiêu.

Nếu thuận lợi, có lẽ cô thật sự có thể tự mình dành dụm một món của hồi môn.

Bên mẹ thì không trông mong được nữa rồi, vốn dĩ nếu mẹ lấy lại được tiền nhà, cộng thêm một thời gian làm việc trong nhà máy, của hồi môn của Lâm Nam chắc chắn không có vấn đề gì.

Nhưng bây giờ muốn bày hàng rong khởi nghiệp, không chừng sẽ lỗ bao nhiêu tiền.

Nếu còn không biết lượng sức mình mà mở một tiệm trà sữa, thì e là không phải vấn đề lỗ bao nhiêu, mà là nợ bao nhiêu tiền.

Hy vọng thầy chủ nhiệm có thể khuyên được bà.

Cửa phòng bị gõ vang, Chanh vừa mới còn đang chơi trên đầu Trần Nghiêu lập tức bay đến vai Lâm Nam.

Lâm Nam nhảy xuống giường, mở cửa phòng, dì vừa mới từ phòng ăn về sớm thò đầu vào trong nhìn một cái, không phát hiện bóng dáng Chanh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Dì mang cho hai đứa một phần ăn khuya, chú con đặc biệt xào tôm hùm đất cho con đó.”

“Thay con cảm ơn chú ạ.” Lâm Nam nở một nụ cười ngọt ngào.

“Không cần, con ăn vui là được rồi.” Dì cười hì hì gật đầu, “Có cần dì giúp hai đứa dọn dẹp vệ sinh không? Con chim đó của con đâu rồi?”

Giấu đi rồi chứ sao.

Lâm Nam vén mái tóc rơi trên cổ ra, để lộ Chanh đang giấu trong tóc, trốn ở sau gáy.

Tóc càng ngày càng dài, sớm đã dài qua vai, giấu một con vẹt không có vấn đề gì.

Nếu theo tốc độ mọc tự nhiên của tóc thì cũng không đến mức dài như vậy, nhưng mỗi lần mở khóa ma pháp tóc cũng sẽ dài ra một chút.

Dì bị sinh vật mỏ nhọn đột nhiên xuất hiện dọa cho giật mình, lùi lại một bước, vội vàng đưa tôm hùm đất cho Lâm Nam, gượng cười nói: “Cũng đáng yêu ghê.”

“Chứ sao ạ?”

Hơn nữa còn thông minh, biết dì không thích nó liền lập tức trốn đi.

Mà nói mới nhớ, cái thuộc tính ghét sinh vật mỏ nhọn này, hình như rất giống cừu non trong chương trình Thử Thách Cực Hạn?

“Mau ăn đi, dì còn phải dọn dẹp vệ sinh.” Dì chủ động giúp đóng cửa phòng lại.

Lâm Nam đặt tôm hùm đất lên bàn máy tính, sau đó cũng chuẩn bị dọn dẹp vệ sinh cho phòng ngủ.

Từ khi trong phòng ngủ có thêm một con vẹt, vệ sinh phòng ngủ đều do Lâm Nam phụ trách, Trần Nghiêu cũng sẽ phụ lau bàn, phơi chăn các kiểu.

“Dọn dẹp xong rồi ăn tôm hùm đất, lúc đó đừng có ăn vương vãi khắp nơi.”

“Biết rồi.” Trần Nghiêu vắt chéo chân chơi game, đầu cũng không quay lại mà hỏi Lâm Nam, “Vậy là thầy chủ nhiệm không vừa mắt mẹ vợ của anh à?”

“Mẹ vợ nào của anh?” Lâm Nam xấu hổ bực bội nhấc chân đá vào bắp chân cậu một cái, sau đó mới nghiêm túc trả lời câu hỏi, “Thầy chủ nhiệm hình như không có ý kiến gì, còn khá chủ động.”

“Lúc em đi họ mới xem như chính thức xem mắt nhỉ? Nên cũng không rõ lắm, dù sao thì mẹ em chỉ nói thầy chủ nhiệm là người tốt.”

“Vậy là xong rồi.” Trần Nghiêu hả hê, “Thầy chủ nhiệm e là phải độc thân cả đời rồi.”

Nhưng mẹ mình không thể độc thân cả đời được.

Lâm Nam lại bắt đầu suy nghĩ xem bên cạnh mình có người nào bốn mươi mấy tuổi, chưa kết hôn hoặc đã ly hôn.

Tuy nhiên vòng giao tiếp của cô căn bản không liên quan gì đến người bốn mươi mấy tuổi, thế là mở cửa phòng, thò đầu ra hỏi dì đang quét nhà bên ngoài: “Dì, dì có quen anh đẹp trai nào bốn mươi mấy tuổi chưa kết hôn không ạ?”

“Làm gì thế? Lại muốn tìm đối tượng cho mẹ con à?” Dì ngẩng đầu, dở khóc dở cười nói với Lâm Nam, “Con nít đừng có quan tâm chuyện này, để mẹ con tự lo liệu.”

“Đâu có nhỏ! Con mười chín tuổi rồi!”

Trần Nghiêu trong phòng cũng không ngừng gật đầu: “Không nhỏ, vừa to vừa trắng!”

###TITLE###

597. Sinh Nhật Của Trần Nghiêu