Sáng sớm hôm sau, Hùng Đạt mặt không biểu cảm bò dậy khỏi giường.
Tối qua cậu đã thức trắng đêm, bây giờ mắt có thêm quầng thâm, lưng khom khom, cả người trông vô cùng suy sụp, hoàn toàn mất đi vẻ tinh anh thường ngày.
Ngồi ở đầu giường, cậu quay đầu nhìn Đồ Tuấn Huy đang ngáy ở đầu giường bên kia, rồi lại ngẩng đầu nhìn cặp đôi Trần Nghiêu và Lâm Nam đang ôm nhau ngủ trên chiếc giường đối diện, trái tim tức thì nhói lên một cái.
Tao bị cắm sừng rồi mà hai người chúng mày còn thể hiện tình cảm trước mặt tao.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Hùng Đạt, Trần Nghiêu đang ôm Lâm Nam ngủ cũng mở mắt ra.
Trời bên ngoài vẫn còn tối đen, chắc chỉ mới hơn năm giờ, nhưng vì chiều hôm qua đã ngủ một giấc sau khi uống rượu, nên tối Trần Nghiêu cũng không ngủ ngon.
Cậu cẩn thận rút cánh tay ra khỏi dưới đầu Lâm Nam, Trần Nghiêu nhăn mặt nhưng không dám hó hé, tay bị đè cả đêm, cả cẳng tay đã mất hết cảm giác.
Rón rén bước xuống giường, đắp lại chăn cho Lâm Nam xong, cậu mới trèo xuống thang, rót cho mình một cốc nước.
Vì không yên tâm về Hùng Đạt, nên tối qua cậu và Lâm Nam đều ở lại ký túc xá.
Chỉ là đồ đạc của Lâm Nam trong ký túc xá đã sớm dọn đi gần hết, chỉ còn lại một chiếc chăn mỏng mùa hè, hôm qua còn bị cô ném xuống đất cho bốn gã đàn ông người đầy mùi thuốc lá và rượu đắp.
Hết cách, Trần Nghiêu đành phải ngủ chung một giường với Lâm Nam.
Lưng đau eo mỏi.
Giường đơn của trường một người nằm còn thấy chật chội, hai người ngủ thì phải nằm nghiêng cả đêm không được cử động nhiều.
Hơn nữa đây là ký túc xá, bên cạnh còn có hai người bạn cùng phòng, trong lòng ôm cô bạn gái vừa thơm vừa mềm, rất là ám muội, nhưng lại chẳng dám làm gì.
Cả đêm ngủ mà Trần Nghiêu thậm chí còn muốn lén dậy chơi game thâu đêm.
“Hút điếu thuốc không?” Trần Nghiêu lấy một bao thuốc từ trên bàn Đồ Tuấn Huy, nhỏ giọng hỏi Hùng Đạt đang ngồi ở đầu giường.
Hùng Đạt không do dự nhiều, lập tức trèo xuống giường, đi theo Trần Nghiêu ra ban công.
Mùa hè tuy oi bức, nhưng buổi sáng năm giờ vẫn khá mát mẻ, bước ra ban công, tức thì cảm thấy lòng dạ thảnh thơi.
Trần Nghiêu đưa cho Hùng Đạt một điếu thuốc, giúp cậu châm lửa xong, bản thân mình cũng ngậm một điếu nhưng không hút.
Hai tay chống lên lan can ban công, nhìn tòa ký túc xá yên tĩnh đối diện, Trần Nghiêu lên tiếng hỏi: “Thế nào? Thấy khá hơn chút nào chưa?”
“Cũng ổn.” Hùng Đạt rít một hơi thuốc, lại ho đến chảy cả nước mắt.
Cả ký túc xá từ trước đến nay thực ra không mấy ai hút thuốc. Lâm Nam thì không cần phải nói, Trần Nghiêu và Đồ Tuấn Huy thường chỉ hút thuốc xã giao khi đi cùng bạn bè xấu, còn Hùng Đạt trước đây cũng không có hứng thú với thuốc lá.
Cơ thể buổi sáng sớm chưa thích ứng được với uy lực của thuốc lá, khiến Hùng Đạt buồn nôn phải nuốt nước bọt liên tục.
“Hút không nổi thì đừng hút nữa, ngậm trên miệng ra vẻ không được à?” Trần Nghiêu cười hì hì lấy điếu thuốc trên tay Hùng Đạt, ném vào nhà vệ sinh.
Hùng Đạt cũng không từ chối, chỉ ngơ ngẩn nhìn bầu trời đã hửng sáng.
Trông cậu vẫn y như hôm qua, xem ra việc xả hơi hôm qua không có tác dụng gì với Hùng Đạt cả.
Trần Nghiêu chau mày, đang định nói gì đó, lại nghe Hùng Đạt nói trước: “Thật ra chiều hôm qua tao đã tỉnh rồi.”
“…” Trần Nghiêu sững người, ý là cậu ấy đã nghe được chuyện về ma pháp rồi sao?
“Tao thấy tìm cho tao một việc gì đó để làm cũng khá tốt.” Hùng Đạt thở dài một tiếng, “Nếu không trong đầu loạn quá.”
Toàn là hình bóng của bạn gái cũ, những khoảnh khắc bên nhau, những lời đã từng nói, càng nghĩ càng chìm đắm, khiến cậu vô cùng đau lòng.
“Vậy xuống lầu chạy bộ với tao nhé?” Trần Nghiêu đề nghị.
Hùng Đạt im lặng một lát rồi nói: “Chạy bộ thì gọi cả Đồ Tuấn Huy dậy cùng đi.”
“Vãi chưởng! Mày kéo cả tao vào làm gì!”
Đồ Tuấn Huy đã sớm bị tiếng động của hai người họ đánh thức, nghe thấy lời Hùng Đạt qua cánh cửa, tức thì gào lên trong ký túc xá.
Trần Nghiêu cũng nổi giận: “Lâm Nam còn đang ngủ! Mày hét to thế làm gì!”
Quả nhiên, giây tiếp theo cậu liền nghe thấy một giọng nữ a thé: “Đồ Tuấn Huy! Sáng sớm ồn ào cái gì!”
Ngay sau đó là một tiếng “bụp” lớn, Trần Nghiêu hoảng hốt chạy vào phòng, thì thấy Đồ Tuấn Huy sợ đến mặt mày trắng bệch, còn trên bức tường bên cạnh cậu ta cắm một cục sạc dự phòng hình dài.
Lún vào trong rồi…
Đồ Tuấn Huy sợ đến run lẩy bẩy rút cục sạc dự phòng ra khỏi tường, may mà cục sạc này nhỏ, chỉ lún vào một góc, sâu khoảng nửa đốt ngón tay.
Khủng khiếp đến vậy! Dọa chết người đi được.
Cậu ôm cục sạc dự phòng mình cho Lâm Nam mượn, mặt mày đưa đám nhìn Trần Nghiêu: “Thật, thật sự lợi hại như vậy à…”
Mẹ nó chứ, cái này mà ném vào mặt tao thì chẳng phải ít nhất cũng bị gãy xương sao?
Trần Nghiêu dùng ánh mắt thương hại nhìn cậu: “Nếu không thì hồi đó tao bị một tát bay đi như thế nào?”
“Tao còn tưởng mày nói đùa…” Cục sạc dự phòng trên tay Đồ Tuấn Huy đã nứt ra, cậu càng đau lòng hơn, “Cục sạc tao mới mua ở ga tàu hôm kia, còn chưa dùng được bao nhiêu.”
Đang nói, tay cậu đột nhiên cảm nhận được cảm giác mềm mịn, giơ tay lên, thì thấy trong lòng bàn tay có một ít cát.
Cậu bẻ đôi cục sạc ra, thì thấy bên trong toàn là một đống cát và mấy viên pin sạc.
Cậu đần người ra luôn.
Trần Nghiêu cũng ngây ra nhìn, trước đây cũng từng nghe nói về sạc dự phòng cát, nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên thấy.
“Vậy chúng ta đi chạy bộ không?” Hùng Đạt dựa vào khung cửa sau, lạnh lùng hỏi.
“Đi chứ, không đi nữa Lâm Nam lại nổi giận bây giờ.” Trần Nghiêu ngẩng đầu nhìn Lâm Nam đang cuộn tròn trong chăn trên giường, chỉ để lộ đôi mắt to, đang hung hăng lườm họ.
Ba người họ chiều hôm qua đều đã ngủ mấy tiếng rồi, đương nhiên là dậy sớm, nhưng chiều hôm qua Lâm Nam vừa phải lo cho họ, vừa phải dọn dẹp vệ sinh ký túc xá, cũng coi như là tận tâm tận lực rồi, tối đến khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, vậy mà mới năm giờ sáng đã bị đánh thức.
Ngay cả một giấc ngủ ngon cũng không cho người ta ngủ, sao mà không tức giận cho được?!
Đồ Tuấn Huy liếc nhìn ánh mắt u ám như sói đói của Lâm Nam, rùng mình một cái: “Đợi đã, tao rửa mặt cái, chúng mày xuống lầu trước đi.”
Trần Nghiêu thấy Đồ Tuấn Huy bị lép vế cũng vui, vui vẻ khoác vai Hùng Đạt, dẫn cậu ra khỏi cửa trước.
Lâm Nam ngáp một cái, kéo chăn trùm kín đầu, mệt mỏi liếc nhìn điện thoại, thấy thời gian, tức thì càng thêm tức tối, nhưng vì quá mệt nên cũng lười tính toán tiếp.
Đồ Tuấn Huy vệ sinh cá nhân xong, vốn định gội đầu, nhưng nghĩ đến bà cô trong ký túc xá, tức thì nhụt chí, cũng không dám gây ra tiếng động quá lớn, rón rén đi từ ban công về lại phòng.
Vừa xỏ giày thể thao, cậu vừa ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nam.
Bình thường cũng không thấy Lâm Nam hung dữ như vậy.
Hai năm trước lúc Lâm Nam ở ký túc xá không phải là hiền lành nho nhã sao? Sao bây giờ thành con gái rồi lại biến thành hổ cái thế này?
“Không đắc tội nổi, không đắc tội nổi.”
Miệng trêu chọc Lâm Nam một câu, cậu liền vội vàng đứng dậy định ra ngoài.
“Mua bữa sáng về cho tao, nhớ khóa cửa.”
“Mày chưa ngủ à?” Đồ Tuấn Huy người cứng đờ, cũng không biết Lâm Nam có hiểu cái meme “không đắc tội nổi” này không.
Nhưng may mà Lâm Nam không nói gì thêm, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm, như thể chạy trốn khỏi hang cọp mà chạy ra khỏi ký túc xá.
Quá đáng sợ.
Còn tưởng lúc đó Trần Nghiêu nói bị Lâm Nam đánh một trận chỉ là nói đùa, chơi chữ, cậu hoàn toàn không tin, kết quả hôm nay mới được chứng kiến.
Trường học sẽ không bắt mình vá lại tường chứ?
