Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

127 103

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

135 5425

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

353 11782

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

473 13808

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

40 456

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

102 1971

Tập 3 - 551. Bạn Học Cũ

“Dì đến cửa hàng một chuyến, tối nay cùng chú con đi họp mặt với họ hàng, nên không về đâu.”

Lúc ra khỏi trung tâm thương mại, dì vẫy tay với Lâm Nam.

“Tối muộn thế này rồi còn đi họp mặt với họ hàng ạ?” Lâm Nam có chút không hiểu.

Dì cũng không giải thích nhiều, chỉ gọi Trần Nghiêu đến bên cạnh, nhét hộp bao cao su vừa lén mua vào tay cậu, nghiêm giọng nói: “Ở bên nhau bao lâu rồi! Còn không mau làm tới với Lâm Nam đi!”

Trần Nghiêu dù bị chê bai hay bị đối xử tiêu chuẩn kép cũng chưa bao giờ khó xử như bây giờ, cái mặt dày đến đạn bắn không thủng của cậu vậy mà giờ lại hơi ửng hồng, luống cuống không biết giải thích thế nào.

Nói thẳng ra là đã làm tới với Lâm Nam từ lâu rồi sao?

Sao mà khó nói ra quá.

Lâm Nam tò mò nhìn hai mẹ con đứng ở đằng xa nói chuyện thầm, còn mình thì buồn chán nhìn đông ngó tây.

Bên cạnh Walmart là một công viên nhỏ, một ngọn đồi không cao, một hồ nước nhân tạo không lớn, cũng không có chim hót hoa thơm gì, chỉ là mặt đất được lát gạch đơn giản, có một con đường sỏi cuội bao quanh hồ nước nhân tạo, kéo dài đến ngọn đồi nhỏ.

Ở nơi hơi rộng rãi hơn một chút trong công viên nhỏ, có thể thấy một đám ông cụ bà cụ đang múa quảng trường, bây giờ múa quảng trường cũng xem như đã bắt kịp thời đại, Phượng Hoàng Truyền Kỳ năm nào không còn nổi nữa, thay vào đó là một đám dì đang học điệu shuffle theo mấy người trẻ tuổi.

Dì sau khi dặn dò Trần Nghiêu xong liền quay người bắt một chiếc taxi rời đi, Trần Nghiêu lúc này mới đi đến bên cạnh Lâm Nam, mời: “Vẫn còn sớm, đi dạo một lát nhé?”

“Cũng được ạ.”

Đi xuống từ bậc thềm của trung tâm thương mại chính là con đường sỏi cuội bao quanh hồ nước nhân tạo, đế giày của Lâm Nam khá mỏng, đi trên đường có thể cảm nhận được sỏi đá cấn vào chân.

Hai người sóng vai bước đi, Lâm Nam liếc nhìn Trần Nghiêu bên cạnh, do dự một lát rồi đưa tay ra khoác lấy cánh tay cậu.

Chắc là sẽ không có người quen nào thấy đâu nhỉ?

Học cấp hai cấp ba ở huyện nhỏ này, những năm qua bạn bè quen biết cũng phải hơn trăm người, Lâm Nam rất lo sẽ bị bạn cũ nhận ra.

Hơn nữa bây giờ là Tết Đoan Ngọ, những bạn học đi làm xa, học đại học cũng có thể đã về quê.

“Em có muốn ăn khuya gì không?” Trần Nghiêu đi chậm lại, sợ đôi chân ngắn của Lâm Nam không theo kịp mình.

Tuy theo tỷ lệ mà nói chân của Lâm Nam đã được xem là chân dài rồi, nhưng dù sao thì Trần Nghiêu cũng cao hơn.

“Cũng không có gì muốn ăn ạ.” Lâm Nam nhìn một con mèo hoang đang ngồi trên lan can bên hồ, nhớ đến hai con mèo nhà mình, khẽ thở dài, “Không biết Lilith có cho Cola giảm cân không, lâu rồi không gặp Cola.”

Mèo đương nhiên không phải càng béo càng tốt, Lâm Nam rất lo Cola nhà mình sẽ vì quá béo mà đột tử.

“Người ta có ma pháp, có béo nữa cũng không sao đâu nhỉ?”

“Cũng đúng.”

Từ lúc Trần Nghiêu biết bí mật của mình, Lâm Nam luôn cảm thấy mức độ thân mật giữa cô và Trần Nghiêu lại lên một tầm cao mới.

Lúc thân mật với Trần Nghiêu cũng không còn chút cảm xúc căng thẳng chột dạ nào nữa, đã cởi mở hơn rất nhiều.

Ngáp một cái, hôm nay đối với Lâm Nam mà nói đã trải qua quá nhiều chuyện, mới tám giờ đã có chút buồn ngủ.

Ngoài hai người Lâm Nam ra, còn có không ít người dắt díu cả nhà đi dạo trên con đường sỏi này, trò chuyện, bên tai toàn là tiếng trẻ con ồn ào, còn có cả những cuộc trò chuyện đời thường giữa vợ chồng, cha con.

Con đường sỏi bình thường dường như lan tỏa một bầu không khí ấm áp hài hòa, khiến người ta đi trên đó cảm thấy tâm trạng ngày càng bình yên.

Lâm Nam quan sát những người đang đi xung quanh, trong mắt lộ ra chút vẻ hâm mộ.

Còn Trần Nghiêu thỉnh thoảng lại ngắm nhìn gò má của Lâm Nam, dưới ánh đèn đường mờ ảo, khuôn mặt vốn đã tinh tế xinh xắn lúc này trông như tiên nữ.

Tuy ngoại hình của Lâm Nam không bằng những hot girl mạng đã trang điểm kỹ càng và chỉnh sửa ảnh P cao, gò má còn có chút bụ bẫm, nhưng trong mắt Trần Nghiêu lại càng nhìn càng động lòng người.

Lâm Nam nhận ra ánh mắt của cậu, thuận miệng hỏi: “Anh cứ nhìn em làm gì?”

“Em nói xem, sau này con của chúng ta sẽ trông thế nào?”

Cô ngẫm nghĩ một lát rồi chau mày nói: “Nghe nói con trai giống mẹ, con gái giống bố...... chúng ta vẫn nên có con trai thôi, con gái mà giống anh thì hỏng cả......”

Nghe câu này, Trần Nghiêu liền không phục: “Sao? Anh không đẹp trai à?”

“Mắt anh nhỏ quá, mũi cũng không cao, dạo này mập lên một chút từ mặt chữ điền thành mặt bành rồi, em nói xem con gái mà kế thừa gen của anh, thì chẳng phải là xấu chết sao?” Lâm Nam khoa trương chê bai.

“Sao lại là mặt bành chứ?” Trần Nghiêu lấy điện thoại ra, nhìn khuôn mặt mình qua phản chiếu của màn hình đen, “Rõ ràng là mặt trái xoan mà.”

“Xì~”

Dạo một vòng ở công viên nhỏ ngoài trung tâm thương mại Walmart, hai người liền chậm rãi đi về nhà.

Trưa mai hai người sẽ phải lên tàu về, vì Phan Mậu Hâm sắp thi cuối kỳ, nên chiều mai Lâm Nam còn phải đặc biệt qua dạy thêm cho cậu một buổi.

“Vé tàu đặt ở ga Nam, em xuống ga Nam đến nhà học sinh cũng tiện.” Lâm Nam đã cúi đầu chuẩn bị đặt vé.

Trần Nghiêu hỏi: “Vậy anh có cần đi cùng em không?”

“Không cần đâu ạ? Em dạy xong là trực tiếp bắt xe về rồi, anh xuống ga Bắc trước về nhà trọ nấu cơm tối đi.”

Ga Bắc tàu cao tốc cũng nằm ở vùng ngoại ô thành phố, có xe buýt đi thẳng đến trường, còn ga Nam ở trung tâm thành phố, xuống ga Nam đến nhà Phan Mậu Hâm dạy thêm rõ ràng tiện hơn nhiều.

Chỉ là Trần Nghiêu vừa nghĩ đến bạn gái nhà mình phải ở riêng một phòng với một người đàn ông khác là lại thấy không vui: “Đợi cậu ta thi cuối kỳ xong, sau này đừng đi dạy thêm nữa nhé? Năm ba tìm một trung tâm đào tạo chính quy làm giáo viên thực tập cũng không tệ.”

“Năm ba mà được thì tốt ạ.” Lâm Nam gật đầu, chỉ lo mình không quản được học sinh.

Làm gia sư cho Phan Mậu Hâm, quản không được có thể đánh một trận, nhưng làm giáo viên ở trung tâm đào tạo thì không được, đừng nói là đánh, phạt đứng phạt chạy không chừng cũng sẽ bị nói là không có đạo đức nghề giáo.

Lại một lần nữa đến quảng trường Nhân dân, Lâm Nam lại đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi từ đằng xa.

“Trần Nghiêu!”

Cô sững người, quay đầu nhìn theo Trần Nghiêu, thì thấy một cô gái với vẻ mặt căng thẳng đang ngồi trên ghế ở rìa quảng trường vẫy tay với họ.

Trông hơi lạ, nhưng nhớ kỹ lại, thì là bạn học cấp ba của cô, nhưng mấy năm không gặp đã đổi kiểu tóc, vóc dáng lùn mập ngày xưa bây giờ cũng đã thon thả hơn không ít.

Lâm Nam bất giác nín thở, mặt bắt đầu nóng ran.

Trần Nghiêu sững người, nhìn cô bạn học đó, lại nhìn Lâm Nam, do dự không biết có nên qua đó không.

Chưa đợi cậu do dự bao lâu, cô bạn học đó đã ngập ngừng chạy lại, cô đến trước mặt hai người, mặt có chút ửng hồng: “Trần Nghiêu! Không nhận ra mình à?”

“Nhận ra.” Trần Nghiêu bất giác liếc nhìn Lâm Nam bên cạnh.

Cô bạn học cũng liếc nhìn Lâm Nam, trấn an: “Không sao đâu, mình và Trần Nghiêu chỉ là bạn học bình thường, chào hỏi một tiếng thôi.”

“Ừm......” Lâm Nam khó xử đáp một tiếng.

“Trần Nghiêu, mình nhớ Lâm Nam học cùng trường với cậu mà phải không?”

Trần Nghiêu có chút ngượng ngùng, gượng gạo gật đầu.

“Cho mình số điện thoại của cậu ấy đi, trên QQ cậu ấy chẳng thèm trả lời mình.”