Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

127 103

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

135 5425

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

353 11782

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

473 13808

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

40 456

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

102 1971

Tập 3 - 528. Gói Bánh Ú

Chiều thứ ba vốn là buổi nghỉ chung của trường, Trịnh Càn chợt nảy ra ý, quyết định lấy khoảng thời gian từ hai đến bốn giờ chiều để tổ chức hoạt động gói bánh ú, thầy còn xin nhà trường cho sử dụng một phòng học.

Khoảng một giờ trưa, Lâm Nam ăn cơm xong, dẫn theo Trần Nghiêu, Đồ Tuấn Huy lại một lần nữa đến ký túc xá của Trịnh Càn.

Việc xử lý nguyên liệu gói bánh ú thực ra không quá phiền phức, nhưng vấn đề là, số lượng quá nhiều.

Tận năm mươi cân gạo nếp cần phải ngâm nước, ngay cả việc tìm đồ đựng cũng đã phiền rồi.

Dưới sự giúp đỡ của Trịnh Càn, đi tới đi lui ba chuyến, một đống đồ mới được chuyển đến phòng học tạm thời.

Đây là một phòng học bình thường, sàn nhà bằng phẳng chứ không phải kiểu bậc thang, lúc này trên bảng đen của phòng học đã vẽ một tờ báo tường chủ đề Tết Đoan Ngọ, đoán chừng là kiệt tác của Đại Cẩu.

Loại báo tường thường thấy ở cấp hai cấp ba này, Lâm Nam cảm thấy khá vô vị, mấy cái này thường là chép lại theo ảnh, chỉ cần biết vẽ một chút là về cơ bản có thể vẽ ra được, huống hồ còn là sinh viên chuyên ngành thiết kế.

Sau khi nhìn tới nhìn lui tờ báo tường, Lâm Nam có thể chắc chắn đây không phải là bản gốc, liền cúi đầu bắt đầu dọn dẹp đồ đạc lặt vặt trong phòng học.

“Thầy Trịnh, không có chậu thì ngâm gạo thế nào ạ?” Cô quay đầu nhìn Trịnh Càn đang đứng ở cửa phòng học, “Thầy ra siêu thị mua mười mấy cái mới đi ạ.”

Trịnh Càn gật đầu, quay người đi về phía siêu thị.

Không có chậu thì không vo gạo được, đành phải lấy mấy cái bát lượm lặt được trong ký túc xá để rửa thịt, đậu phộng và táo tàu trước.

Cũng không biết bánh ú ngọt ở đây có cho đậu phộng không.

Lâm Nam lẩm bẩm trong lòng, có chút chột dạ.

Tuy đã học ở thành phố này hai năm rồi, nhưng cô thật sự chưa tìm hiểu qua phong tục tập quán ở đây, ngay cả mấy món đặc sản địa phương cũng chưa ăn được mấy loại.

Tuy chỉ cách huyện lỵ quê nhà chưa đến hai tiếng đi tàu cao tốc, nhưng phương ngữ khác nhau, món ăn khác nhau, ngay cả khẩu vị cũng có chút khác biệt.

Cô chưa từng ăn món ăn nhà làm ở đây, ít nhất thì đồ ăn ở nhà ăn và đồ ăn ngoài ở đây đều không hợp khẩu vị của Lâm Nam cho lắm.

Khẩu vị có phần hơi đậm một chút, không ít đồ ăn ngoài lúc nào cũng mặn chát, nhưng trên các nền tảng lại toàn là đánh giá tốt, ở đây cũng không tìm được thịt nướng vị ngọt, hại cô bây giờ sắp cai cả thịt nướng rồi.

Buổi trưa rất nhanh đã qua, các bạn học lục tục kéo đến phòng học.

Lâm Nam và hai người kia tìm một chỗ trống ngồi xuống, cô nhìn đông ngó tây, đợi đến lúc hoạt động sắp bắt đầu, mới tò mò hỏi Đồ Tuấn Huy: “Hùng Đạt đâu rồi?”

“Nó tan học trưa là chuồn rồi, về nhà ăn Tết Đoan Ngọ.” Đồ Tuấn Huy trả lời, cậu ta lấy một chiếc lá dong, vụng về cố gắng gói bánh ú, nhưng đôi tay thô kệch lại không nghe lời, “roẹt” một tiếng đã xé rách lá dong làm đôi.

Trưa đã chạy rồi à?

Lâm Nam vỡ lẽ, ngày mai là nghỉ lễ Đoan Ngọ rồi, chiều nay lại không có tiết, nếu được thì đương nhiên sẽ chọn về nhà từ trưa, như vậy là dư ra được nửa ngày nghỉ.

“Phải lấy hai lá, mày xem tao gói này.” Lâm Nam lấy hai chiếc lá dong xếp chồng lên nhau, làm mẫu cho Đồ Tuấn Huy, vừa ngẩng đầu nhìn Trịnh Càn trên bục giảng.

Ừm, mặt đen như đít nồi rồi.

Trịnh Càn quét một vòng phòng học, phát hiện chỉ có hơn hai mươi sinh viên đến, chưa được nửa lớp, tức thì tức không chịu nổi.

Phải biết là hoạt động này có hơn nửa lớp giơ tay biểu quyết muốn tham gia, nhưng bây giờ lúc thật sự bắt đầu, lại chỉ đến có một nửa.

Ngay cả Lâm Khả Hân, người lúc đầu đề nghị tổ chức hoạt động gói bánh ú cũng không đến, hỏi riêng mới biết một tiếng trước Lâm Khả Hân đã ngồi xe buýt về nhà ở trung tâm thành phố rồi.

Đám sinh viên này chẳng có đứa nào đáng tin cả.

Trời ạ, tức quá đi, nhưng Tết Đoan Ngọ vẫn phải mỉm cười.

Thầy miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, bắt đầu chủ trì hoạt động gói bánh ú lần này.

Với tư cách là cố vấn, thầy đương nhiên phải làm mẫu cho các sinh viên không biết gói bánh ú, may mà tuy chưa tự gói bao giờ, nhưng thỉnh thoảng cũng xem qua video gói bánh ú, thầy tự tin cầm hai chiếc lá lên, gấp thành hình cái phễu.

Rồi gói ra một cái thứ nhỏ nhỏ không ra hình thù gì.

Các sinh viên cười ồ lên, không cho thầy chút mặt mũi nào.

Lâm Nam ngẩng đầu nhìn vẻ mặt âm u đó của Trịnh Càn, lại quay đầu nhìn Đồ Tuấn Huy đang cười to nhất, giọng lớn nhất bên cạnh, đột nhiên cảm thấy tên mập này e là lại sắp gặp họa.

Linh cảm kỳ lạ khiến cô cũng không dám cười, cúi đầu ngoan ngoãn gói bánh ú, vừa hỏi Trần Nghiêu: “Anh mua vé mấy giờ về?”

“Năm giờ chiều, lát nữa gói bánh ú nếu ăn không hết còn có thể mang lên đường ăn.”

Cuối cùng vẫn phải về một chuyến.

Nếu không ông ngoại mà giận, là kiểu dỗ thế nào cũng không hết giận đâu.

Lại còn rất hung dữ.

Lâm Nam đặc biệt đau đầu vì chuyện này, theo lời Kant nói, trốn trong thành phố này có thể tránh bị người dị giới tìm thấy, nhưng nếu rời đi, đám thích khách sát thủ đó sẽ xem cô là ma nữ, đến lúc đó quỷ mới biết có làm liên lụy đến người vô tội không.

Lúc đầu Lý Na xem cô là ma nữ, là bạn thân, còn định chơi bách hợp với cô, sau đó Kant lại xem cô là mẹ, gặp mặt là gọi mẹ, bây giờ lại có một đám ông già bà cả từ dị giới, thấy cô là muốn chém.

Sao từ lúc gặp Lilith đến giờ, đủ loại chuyện phiền phức cứ liên tiếp tìm đến cửa thế này?

Cô vừa gói bánh ú, vừa suy nghĩ lát nữa có nên tìm Lý Na mượn Kant qua không, như vậy cho dù gặp phải chuyện phiền phức cũng có thể để Kant giúp đỡ.

Chuyện gói bánh ú này Lâm Nam xem như đã quen tay hay việc rồi.

Lúc nhỏ ở dưới quê, gói bánh ú thường là mấy nhà hàng xóm cùng nhau mua nguyên liệu, sau đó tụ tập trước cửa nhà ai đó cùng nhau gói, lúc đó cô thường giúp gói bánh ú, hàng xóm thường cũng không keo kiệt, thấy cô giúp đỡ còn cho mấy xâu, cho dù Lâm Nam thường là đang lười biếng.

Mà bây giờ, cô dường như lại thấy được cảnh tượng gói bánh ú cùng mấy dì hàng xóm lúc đó.

Nhìn những bạn học đang đứng bên bàn học, vừa gói bánh ú vừa tán gẫu về game, có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

“Nói mới nhớ, Tết Đoan Ngọ chúng ta có đi xem đua thuyền rồng không?” Trần Nghiêu vụng về gói một cái bánh ú hình tứ giác.

Tuy bánh ú ở những nơi khác có hình dạng khác nhau, nhưng ít nhất ở đây bánh ú thường là hình tam giác.

“Đua thuyền rồng à? Em chưa xem bao giờ.” Lâm Nam tức thì tò mò, “Cái chốn khỉ ho cò gáy của chúng ta mà cũng có thuyền rồng à?”

Cô vẫn luôn tưởng phong tục đua thuyền rồng này ở quê mình không có.

“Năm nào cũng có, chỉ là em không biết thôi, quy mô không lớn.”

Đồ Tuấn Huy gói được hai cái đã có chút không kiên nhẫn, buông bánh ú trong tay, lon ton chạy đi chơi game cùng Đại Cẩu.

Lâm Nam với suy nghĩ dù sao cũng không phải tiền của mình, gói thêm một cái là lời thêm một cái, cúi đầu gói lia lịa, nghĩ đến lúc đó mang về nhà ông ngoại, bánh ú tự tay gói không chừng có thể làm ông ngoại bớt giận.

Món quà này thật có thành ý!

Cho dù tủ lạnh nhà ông ngoại có thể đã đầy ắp bánh ú không nhét thêm được nữa, nhưng bánh ú do cháu gái ngoại tự tay gói chắc chắn không thể chê được nhỉ?

Nghĩ đến đây, Lâm Nam gói càng hăng say hơn: “Gói nhiều một chút, đến lúc đó mang về cho dì.”

Xung quanh không có ai, Trần Nghiêu cười trêu chọc: “Phải nói là cho mẹ chúng ta.”