Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

127 103

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

135 5425

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

353 11782

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

473 13808

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

40 456

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

102 1971

Tập 3 - 457. Khách sạn

Lúc rời khỏi ga tàu điện ngầm, đã là khoảng bốn giờ chiều rồi.

Lúc xuất phát trời vẫn nắng chang chang, nóng đến muốn tan chảy, thế mà bây giờ cả bốn người lại ngơ ngác đứng ở cửa ga tàu điện ngầm như đa số hành khách khác, nhìn cơn mưa rào bất chợt đổ xuống bên ngoài mà không biết phải làm sao.

Lâm Nam đã ngủ trên xe mười mấy phút, bây giờ vẫn còn buồn ngủ rũ rượi, cô ôm lấy cánh tay Trần Nghiêu, cả người treo trên người cậu, vẫn mơ màng buồn ngủ.

May mà trong chiếc túi đeo chéo nhỏ của Lâm Nam có mang theo một chiếc ô che nắng, bây giờ dùng làm ô che mưa cũng không có vấn đề gì, nhưng chiếc ô dù sao cũng hơi nhỏ, Hùng Đại và Đồ Tuấn Huy đành phải chịu thiệt thòi một chút.

“Lỡ như mưa đến tối thì hết đi chơi được.” Trần Nghiêu nhíu mày mở ô, cúi đầu nhìn Lâm Nam đang tựa vào người mình như một chú mèo con.

Đồ Tuấn Huy lại rất vô tư: “Không sao, mưa mùa hè đến nhanh đi cũng nhanh, vừa hay còn mát hơn chút.”

“Ừm, có lý, vậy tao với Lâm Nam đến khách sạn trước đây.” Trần Nghiêu bước đi, che ô bước vào màn mưa.

Đồ Tuấn Huy sững người, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u và cơn mưa rào không có dấu hiệu ngớt, cắn răng, trực tiếp lao ra ngoài.

Sớm biết hôm nay đã mang theo một bộ quần áo rồi.

Cậu ta đột nhiên phát hiện Hùng Đại không chạy theo ra, quay đầu nhìn về phía cửa ga tàu điện ngầm, lại thấy gã này không biết lôi đâu ra một chiếc dù xếp, đang ung dung mở ra, còn dùng ánh mắt nhìn một thằng ngốc mà nhìn cậu ta.

“Vãi chưởng?”

Khách sạn cách ga tàu điện ngầm không xa, từ cửa ra đi khoảng một trăm mét, trên một cầu thang nhỏ rộng bằng hai người đi có dán tấm biển của khách sạn.

Từ cầu thang đi lên tầng hai mới là khách sạn.

Tuy Đồ Tuấn Huy rất muốn thuê cho cả bọn một phòng ở khách sạn lớn, nhưng lại quá đắt, họ vẫn còn là sinh viên, mà khách sạn này tuy quá nhỏ và kín đáo, giấu sâu thế này có lẽ còn không được đứng đắn cho lắm, nhưng so với diện tích phòng, đây đã là khách sạn đáng tiền nhất ở gần đây rồi.

Lâm Nam mơ màng đi theo Trần Nghiêu vào trong mưa cũng đã càng lúc càng tỉnh táo, nhưng vì ôm suy nghĩ sắp được đến khách sạn ngủ tiếp, cô vẫn híp mắt, cố gắng để cơn buồn ngủ của mình không tan biến.

Khi hai người vào khách sạn trước, đợi ở quầy lễ tân mấy phút, Đồ Tuấn Huy và Hùng Đại cũng đến.

Trong mấy người chỉ có Đồ Tuấn Huy bị ướt sũng, cậu ta nhếch nhác vô cùng lấy điện thoại ra đưa đến trước quầy: “Tôi đã đặt phòng của các người trên Meituan.”

Lâm Nam ngáp một cái, cúi đầu nhìn tấm thảm lông dưới chân, luôn cảm thấy khách sạn này không đáng tin cho lắm.

Loại thảm này thật sự có khả năng chống cháy sao?

Còn cả mấy cái quảng cáo nhỏ kia nữa.

Ánh mắt cô lại dừng lại trên một tấm card nhỏ còn sót lại trên cái hót rác ở góc phòng, trông quen mắt lạ thường.

Lần trước lúc giả gái, lần đầu tiên ở khách sạn nhỏ cũng đã thấy loại card này rồi.

“Chứng minh thư.” Đồ Tuấn Huy quay đầu lại, đòi chứng minh thư của mấy người, miệng còn lẩm bẩm chửi, “Nhanh lên, tao phải đi tắm, mẹ nó, cả người ướt sũng rồi.”

Cậu ta lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, lại thấy cơn mưa rào vừa nãy bây giờ đã tạnh, sắc mặt tức thì càng thêm đen.

Sớm biết đã ở cửa ga tàu điện ngầm đợi mưa tạnh rồi, cơn mưa này e là còn chưa đến mười phút.

Nhưng mưa mùa hè tuy nói đi là đi, nhưng quỷ mới biết phải đợi bao lâu.

Sau khi làm xong thủ tục nhận phòng, bốn người lấy hai chiếc thẻ khóa, ai về phòng nấy.

Hai phòng vừa hay đối diện nhau, tối qua phòng nhau chơi cũng tiện. Phòng đôi ở đây đúng là lớn hơn khách sạn bình thường không ít, trang trí cũng coi như không tồi, trong nhà vệ sinh thậm chí còn có cả bồn tắm.

Chuyến đi này Lâm Nam đã chuẩn bị không ít đồ.

Hai bộ ga giường và chăn mỏng để dùng tạm, quần áo thay giặt của cô và Trần Nghiêu, còn có hai cuộn khăn dùng một lần.

Vì đã xem tin tức trên mạng thấy khách sạn dọn dẹp phòng chỉ làm cho có lệ, lại xem thêm mấy bức ảnh bị phanh phui trên tin tức, Lâm Nam liền có chút ám ảnh tâm lý, quan trọng là, dù sao thì mấy thứ này đều để trong balo của Trần Nghiêu.

Lâm Nam ngáp một cái, tiện tay ném chiếc túi đeo chéo trên tay đi, rồi trực tiếp cuộn người trên ghế sofa, mắt lim dim mơ màng, ngáp ngắn ngáp dài.

Trần Nghiêu lấy ga giường đã chuẩn bị trong balo ra trải lên nệm của khách sạn, cậu đang dọn dẹp, lại đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Nghe nói có mấy khách sạn sẽ có camera quay lén.”

“Hửm?”

“Vậy nếu tối nay chúng ta làm chuyện người lớn, không chừng có thể thấy mình trên một trang web phim con heo nội địa nào đó.”

“Khu vực nội địa gì cơ?”

Ngủ mười mấy phút trên xe thực ra đối với Lâm Nam còn không bằng không ngủ, giấc ngủ này vừa không ngon vừa không đủ, khiến cô bây giờ cả đầu óc đều vô cùng mơ hồ, chỉ toàn nghĩ đến việc tìm một chỗ ngủ tiếp một giấc.

“Anh xem trên Douyin đó, nói là tắt đèn, kéo rèm cửa là có thể tìm thấy camera.” Trần Nghiêu vừa nói, vừa đi đến bên cửa sổ kéo rèm lại, khiến cả căn phòng chìm trong bóng tối.

Cậu đang định làm theo hướng dẫn trên mạng lấy điện thoại ra xem chỗ nào có ánh sáng đỏ, nhưng vừa quay đầu lại, lại thấy Lâm Nam đã ngồi xiêu vẹo trên sofa, ngáy khe khẽ rồi.

Buồn ngủ đến vậy sao?

Tối qua mình cũng đâu có quá đáng lắm nhỉ?

Có lẽ gần đây thật sự hơi quá lửa rồi, Lâm Nam có vẻ hơi chịu không nổi?

Trần Nghiêu gãi đầu, từ trong balo lấy ra một chiếc chăn mỏng, cẩn thận đắp lên người Lâm Nam, lại quay đầu bật điều hòa, sợ trời nóng mà đắp chăn sẽ làm Lâm Nam nóng đến tỉnh giấc.

Sau đó cậu cẩn thận ném chiếc chăn của khách sạn lên tủ TV, trải ga giường ra.

Cậu cố gắng hết sức không gây ra tiếng động nào, rón rén làm xong mọi việc, lúc này mới quay lại trước ghế sofa, dùng tay luồn vào khoeo chân Lâm Nam, nhẹ nhàng bế vợ nhà mình lên.

“Mỗi lần ôm vào lòng đều có cảm giác như đang ôm một đứa trẻ con vậy......” Cậu khẽ lẩm bẩm trong miệng, Lâm Nam trong lòng cậu dường như vô cùng nhỏ nhắn, đáng yêu, hệt như một con búp bê sứ dễ vỡ, khiến người ta không kìm được mà nảy sinh ý nghĩ muốn trêu chọc bắt nạt.

Cậu cố gắng kìm nén suy nghĩ trong lòng, cẩn thận đặt Lâm Nam lên chiếc giường đã được dọn dẹp xong.

“Trần Nghiêu......” Lâm Nam đang ngủ vẫn bị động tác của cậu làm cho tỉnh giấc, mơ màng gọi một tiếng.

Trần Nghiêu ngồi xổm bên giường, ngang tầm với khuôn mặt tinh xảo của Lâm Nam, dịu dàng hỏi: “Sao thế?”

“Đừng động đậy nữa...... không muốn làm.” Cô lẩm bẩm, lật người nằm nghiêng, mày hơi nhíu lại, giọng mang theo âm mũi nặng, hệt như đang làm nũng, “Buồn ngủ chết đi được, không làm.”

“......”

Em không nói thì anh còn chưa có ý nghĩ này.

Trần Nghiêu đảo mắt một cái, đứng dậy, lấy chiếc chăn rơi trên sofa đắp lại cho cô: “Anh sang phòng bên cạnh tìm Tuấn Huy chơi đây, em ngủ đi.”

Cậu vốn định rời đi thẳng, nhưng trước khi nhấc chân, lại thật sự có chút không nhịn được, đưa tay nhẹ nhàng véo một cái vào khuôn mặt non mềm của Lâm Nam.

Cảm giác thật tốt.

Lời to rồi.

Bình thường Lâm Nam không cho véo đâu, tiếc cho cặp má phúng phính đó.

Lâm Nam cũng không mở mắt, bực bội vỗ một cái vào tay cậu, sau đó kéo chăn, trùm kín cả đầu.

Trần Nghiêu cưng chiều cười cười, đợi một lát, nghe tiếng thở của Lâm Nam càng lúc càng đều đặn, lúc này mới yên tâm rời khỏi phòng.