“Đàn anh!”
Cô gái có nụ cười rạng rỡ vừa chào vừa tí tởn bước tới, nhưng miệng lại phát ra một giọng nam trầm: “Trùng hợp quá nhỉ?”
“???”
Lâm Nam ngơ ngác nhìn cô gái đang đến gần này, nửa thân trên của cô gái là áo dài tay màu vàng, cổ áo thắt nơ bướm màu đỏ, nửa thân dưới là chân váy ngắn kẻ sọc, hai chân dài thon hơn cả con gái, mang tất lụa trắng vươn ra từ dưới váy. Tóc cô ta buộc hai bím nhỏ hai bên, cách ăn mặc trông có chút kỳ quặc, nhưng thực ra cũng khá xinh đẹp.
Đặc biệt là đôi chân.
Cậu ta xoay một vòng tại chỗ trước mặt Lâm Nam, cười hỏi: “Tôi cosplay Puella Magi Madoka Magica, giống chứ?”
“Đàn em?” Sắc mặt Lâm Nam cứng đờ.
“Sao thế?” Cậu đàn em giả gái có chút không hiểu nhìn cô.
Lâm Nam đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện, thảo nào cậu đàn em này luôn bám lấy cô, thảo nào cho dù thấy cô mặc đồ nữ vẫn luôn gọi là đàn anh.
Hóa ra không phải cậu ta bị mù, mà là cũng coi cô là người giả gái sao?
Đầu óc cô suýt nữa không xoay chuyển kịp, ngượng ngùng nhìn cậu đàn em giả gái trước mắt, cười gượng hỏi: “Hôm nay sao cậu lại mặc bộ đồ này?”
“Cosplay đó, bình thường tôi cũng không thể như đàn anh ngày nào cũng mặc đồ nữ, chỉ có thể đến lễ hội cosplay mới mặc một lần.” Cậu đàn em còn có chút ngại ngùng, “Dù sao thì tôi cũng khá để ý đến ánh mắt của người khác...... Ngày nào cũng trang điểm cũng mệt lắm.”
Nghe cậu nói, cứ như tôi không để ý đến ánh mắt người khác vậy?
Khóe miệng Lâm Nam giật giật, lúc đầu mới bắt đầu mặc đồ nữ, cô cũng đã phải thích nghi một thời gian dài có được không?
“Không sao, mặc nhiều là quen thôi.”
Cậu đàn em trông có vẻ nhiệt tình hơn bình thường, xáp lại gần Lâm Nam, tò mò hỏi: “Đàn anh học giả giọng thế nào thế? Tôi giả giọng toàn ra giọng thái giám, khó nghe chết đi được.”
“Với lại ngày nào cũng cố ép giọng nói chuyện, họng của đàn anh thật sự không đau à?”
Tao biết thế nào được! Mày hỏi Lilith ấy?
“Quen là được thôi.” Nụ cười của Lâm Nam rất gượng gạo.
Trang phục nữ của cậu đàn em thực ra gần như không nhìn ra sơ hở nào, vốn dĩ ngoại hình của cậu ta đã khá thanh tú, khung xương cũng nhỏ hơn nhiều so với nam giới bình thường, mặc đồ nữ, dùng cổ áo cao che đi yết hầu, trang điểm một chút, trông thế nào cũng giống một cô gái.
Nếu không cố tình chú ý đến đốt ngón tay hơi to của cậu ta, không nghe giọng nói trầm của cậu ta, thì gần như không thể nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.
“Đàn anh, anh đang đợi bạn mua vé cho à?” Cậu đàn em liếc nhìn hàng người đang xếp hàng mua vé phía trước, “Đừng mua nữa, đi theo tôi vào bằng lối đi nhân viên, vừa tiết kiệm tiền vừa không phải xếp hàng.”
“Nhân viên?”
“Mấy hôm trước nói rồi mà, có ông chủ mời bọn tôi đến làm quảng cáo, tiếc là anh không chịu đi cùng.” Cậu đàn em suy nghĩ một lát, nói kỹ hơn, “Là game di động của Puella Magi Madoka Magica sắp ra mắt, ông chủ liền mời câu lạc bộ bọn tôi đến giúp quảng bá, tuy bọn tôi không chuyên nghiệp lắm, nhưng cũng rẻ.”
Lâm Nam quay đầu đi: “Tôi không tham gia, xem thôi.”
Đang nói, Trần Nghiêu đã mang hai vé quay lại.
Cậu đi đến bên cạnh Lâm Nam, đưa một vé cho cô, vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt đã bị cặp chân dài mang tất trắng đối diện thu hút.
Tuy tất đen rất đẹp, nhưng tất trắng cũng không kém cạnh.
Đôi chân này còn thon hơn cả chân của Lâm Nam và Lilith, tuy gầy quá trông như que tăm không có chút da thịt nào, nhưng......
Men theo đôi chân thon thả nhìn lên trên, cậu liền bị Lâm Nam đột nhiên thúc cùi chỏ vào ngực, đau đến mức mặt đen sì, vội vàng nở nụ cười nhìn Lâm Nam, không dám nhìn cô gái đối diện nữa.
“Tên háo sắc!” Lâm Nam khinh bỉ nói, “Đàn ông mà cũng nhìn say sưa thế.”
“???”
“Đàn anh.” Cậu đàn em giả gái mặt đầy nụ cười chào Trần Nghiêu.
Nghe thấy giọng nói trầm, Trần Nghiêu ngớ cả người, lúc này tầm mắt mới chuyển đến khuôn mặt của cậu đàn em, nhưng vẫn không nhận ra người giả gái này là ai.
“Mấy hôm trước mới gặp, đàn anh đã quên tôi rồi à?”
“Cậu là đàn em của Lâm Nam à?”
Trần Nghiêu mặt đầy kinh ngạc, cậu luôn tưởng cậu đàn em đó thích Lâm Nam, nhưng xem tình hình bây giờ, cậu đàn em này thích nam hay nữ vẫn còn phải xem lại.
Cậu đàn em cười rất hiền hòa, khuôn mặt đã trang điểm không nhìn ra bất kỳ chi tiết nam tính nào, thậm chí còn cười ngọt ngào hơn cả con gái bình thường.
Nhưng vẻ kinh ngạc trên mặt Trần Nghiêu cũng nhanh chóng biến mất.
Dù sao thì so với trùm giả gái, lúc trước khi còn cho rằng Lâm Nam là nam giới, cái trình độ mặt mộc đã có thể không phân biệt được nam nữ đó, mang lại cú sốc còn lớn hơn nhiều có được không?
“Đi thôi, tôi dẫn hai người vào bằng lối đi nhân viên, hai vé này cũng vô dụng rồi.” Cậu đàn em cười dẫn đường cho hai người.
Lâm Nam im lặng đi theo sau cậu ta, không hiểu sao lại có cảm giác xấu hổ.
Có lẽ là vì cậu đàn em luôn coi cô là trùm giả gái?
Trước đây cô không hề nhận ra, chỉ cảm thấy cậu đàn em có lẽ bị mù, mình mặc đồ nữ xinh đẹp như vậy mà còn luôn gọi mình là đàn anh.
Không ngờ cậu ta lại coi mình là một trùm giả gái sống trong lốt nữ.
“Đàn anh có định sau này phẫu thuật không?” Cậu đàn em giả gái đi bên cạnh Lâm Nam, nhỏ giọng hỏi.
Lâm Nam có chút không hiểu ý cậu ta: “Phẫu thuật?”
“Thông thường mà nói, phải sống trong lốt nữ một hai năm, bệnh viện mới cho phẫu thuật phải không? Anh đây là đã được nửa năm rồi à?”
“Hả?”
Cậu đàn em thấy bộ dạng ngơ ngác của cô, liếc nhìn bộ ngực nhô lên của cô, hơi nhíu mày: “Chẳng lẽ đàn anh chỉ thích mặc đồ nữ thôi à?”
“Vậy sao anh lại uống thuốc?”
“……” Lâm Nam không nói nên lời, cô phát hiện cậu đàn em này dường như coi cô là một người không bình thường.
“Tôi là con gái.” Khóe miệng cô giật giật trả lời.
Cậu đàn em gật đầu: “Ừm, đã hoàn toàn không nhìn ra là con trai rồi.”
“???”
“Đàn anh, uống thuốc hại người lắm, gia đình anh có đồng ý không?” Miệng cậu đàn em không ngừng lại, có lẽ vì đã bị Lâm Nam biết chuyện giả gái, cậu ta có chút bung xõa, những chuyện trước đây không dám hỏi bây giờ cũng hỏi tuốt.
Cậu ta liếc nhìn Trần Nghiêu đang đi theo sau, mặt đầy tò mò: “Đàn anh đó là bạn trai hay bạn bình thường của anh thế? Lần nào tôi nói chuyện với anh, cậu ta cũng phải chen vào.”
Lâm Nam không trả lời câu hỏi của cậu ta, cũng đại khái hiểu được hình tượng của mình trong nhận thức của cậu ta.
Lâm Nam trầm ngâm một lát, hỏi ngược lại: “Cậu cũng uống thuốc à?”
“Không, tôi chỉ giả gái thôi.” Cậu đàn em cười lắc đầu, “Sau khi giả gái mới biết đến nhóm người như các anh, khá là tò mò.”
“Ý là lần trước cậu nói học phụ trợ với tôi là giả?”
Cậu đàn em ngược lại rất thẳng thắn gật đầu: “Lúc đó tôi chỉ nghi ngờ anh uống thuốc, định làm quen một chút, dù sao thì nhóm người này ngoài đời thực rất khó gặp.”
Cô rất đau đầu, lại khẽ thở dài một tiếng, nhấn mạnh: “Tôi là con gái.”
“Biết, biết.” Nụ cười của cậu đàn em ẩn chứa điều gì đó, “Vậy sau này tôi gọi anh là đàn chị nhé?”
Mớ hiểu lầm này, có vẻ hơi khó gỡ rồi.
Năm ngoái lúc mới quen cậu đàn em, Lâm Nam còn nghĩ người này chỉ đơn thuần ham muốn kỹ năng phụ trợ của cô, sau đó lại nghi ngờ cậu đàn em có thể thích cô, đến bây giờ, mới biết cậu đàn em coi cô là dược nương.
Mớ hiểu lầm này, cũng lắm tầng thật đấy nhỉ?
