Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

162 115

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

136 5428

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

41 458

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

103 1973

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

322 8319

Tập 3 - 410. Đại Cẩu

Khi Trần Nghiêu rón rén quay lại đám học sinh, một nhóm bạn liền vây lấy cậu, mặt đầy vẻ hóng hớt hỏi.

“Thấy gì không?”

“Thầy cố vấn yêu rồi à?”

Cậu im lặng lắc đầu, không định nói chuyện của thầy cố vấn ra, dù chỉ là chuyện yêu đương thôi.

Thế là cậu nói thẳng luôn: “Chưa kịp nhìn rõ thầy ấy đã đổi giao diện rồi, sợ bị phát hiện nên tao về luôn.”

“Vậy mày cười cái gì mà cười?” Đồ Tuấn Huy lườm cậu một cái, hoàn toàn không tin lời nhảm của Trần Nghiêu.

Sau một hồi ầm ĩ, đám bạn học ồn ào chạy đi làm việc Trịnh Càn giao, Trần Nghiêu lấy cớ đau bụng giao nhiệm vụ của mình cho Đại Cẩu, và hứa cuối tuần sẽ dẫn Lý Lị Tư đi ăn thêm lần nữa.

Đại Cẩu mừng rỡ khôn xiết, tí tởn chạy đi giúp bê bàn ghế.

Đợi đến khi “cứ điểm” của lớp họ được bày ra xong, đã là chín giờ, cơn mưa bụi cũng đã tạnh hẳn, mây đen âm u bắt đầu tan đi, ánh nắng xuyên qua kẽ hở của mây chiếu xuống sân thể dục, nhiệt độ cảm nhận được tức thì tăng lên.

Thời tiết mùa hè hay thay đổi, đây cũng không phải chuyện gì lạ.

Tức thì đám học sinh kêu trời oán đất, vội vàng trốn vào dưới gốc cây, cố gắng né ánh nắng trực tiếp, Lâm Nam không hiểu sao lại bị đẩy đến dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy học sinh các lớp khác cũng đồng loạt chen chúc dưới bóng cây xung quanh sân thể dục, trông y như một đàn chim cút túm tụm sưởi ấm.

Có lẽ vì trước đó trời mưa, cũng có lẽ lãnh đạo trường còn chưa dậy, hội thao cũng không có lễ khai mạc, loa phát thanh của trường trực tiếp tuyên bố hội thao bắt đầu, sau đó liền bắt đầu tổ chức các môn thi buổi sáng.

Buổi sáng là các môn chạy 100 mét, đẩy tạ, nhảy xa, Trần Nghiêu và Đồ Tuấn Huy lần lượt tham gia chạy 100 mét và đẩy tạ, chỉ có thể bất lực đi theo chỉ dẫn của loa phát thanh đến báo danh.

Đám học sinh phần lớn không có hứng thú xem thi đấu, sau khi Trịnh Càn cầm sổ điểm danh xong, khoảng một phần ba số bạn học đã lén chuồn khỏi sân thể dục.

Lâm Nam vốn cũng muốn chuồn, nhưng Trần Nghiêu còn có trận đấu, cô cũng không muốn một mình về nhà trọ, liền đi sát theo sau Trần Nghiêu, đến vạch xuất phát của môn chạy 100 mét.

Trần Nghiêu đi đến chỗ trọng tài báo danh, Lâm Nam ở ngoài đường chạy, có chút buồn chán nhìn đông ngó tây.

“Lâm Nam!”

Mới đứng vững chưa được một phút, vai cô đã bị vỗ mạnh một cái, quay đầu nhìn lại, lại thấy Lý Lị Tư đang ôm Cola đứng sau lưng, trên mặt nở nụ cười đầy sung sướng.

Ít nhất thì trong mắt cô, nụ cười đó là như vậy.

Nếu không thì sao Lý Lị Tư lại thân thiện với cô như vậy? Bình thường gặp mặt toàn là nói không hợp một câu đã cà khịa nhau rồi.

“Cẩn thận Lý Na về đánh chết mày.” Lâm Nam bĩu môi nói.

“Nó đánh tao làm gì?” Lý Lị Tư nhét Cola vào lòng Lâm Nam, “Cầm Cola giúp tao, tao phải đi xem thi đấu!”

Lâm Nam không kịp đề phòng suýt nữa bị Cola kéo ngã xuống đất.

Con mèo này ít cũng phải hơn năm ký, thậm chí có thể hơn mười ký, Lâm Nam suýt nữa thì không đỡ nổi.

Cô khó khăn lắm mới ôm được Cola dậy, mặt đầy vẻ kỳ quặc nhìn Lý Lị Tư: “Mày có thể cho tao biết, sao mày ôm được Cola đi khắp nơi thế?”

Lý Lị Tư đang định đi, nghe thấy câu hỏi, lúc này mới quay đầu lại, mặt đầy vẻ kỳ quặc nhìn Lâm Nam: “Mày không phải biết ma pháp à?”

“Nhưng mày đâu có biết.”

Cô mặt đầy bất lực đưa tay ra, để lộ một chấm đỏ trong lòng bàn tay: “Lý Na cài ma pháp cho tao, chấm đỏ này chạm vào mèo thì sức của tao sẽ lớn hơn một chút, sao mày ngốc thế!”

“???”

Đây là ma pháp kỳ quặc gì vậy?

Lâm Nam còn tưởng ma pháp chỉ chia thành bị động và chủ động, giống như trong game vậy, không ngờ còn có cả loại kích hoạt nữa à?

“Vậy tao đi đây! Lúc về tao mang Cola lạnh cho mày!” Lý Lị Tư trả lời xong liền sải bước chân dài, hớn hở chạy đi xem thi đấu, tuy Lâm Nam cũng không hiểu tại sao cô nàng này lại có hứng thú với hội thao như vậy.

Nhưng Cola trong tay đúng là càng lúc càng nặng.

Cô cúi đầu nhìn con mèo trong lòng, con mèo đen thân hình khỏe khoắn mấy tháng trước, giờ đã béo đến mức có thể so sánh với mèo cam rồi, mới ôm có hai phút đã thấy tay bắt đầu mỏi.

Cola cũng có bộ mặt đầy thịt, khuôn mặt đó thoang thoảng có nét của Đồ Tuấn Huy, được ôm trong lòng, thỉnh thoảng còn làm nũng giãy giụa mấy cái như hồi nhỏ, khiến Lâm Nam mặt mày tái mét, suýt nữa không ôm nổi mà làm rơi nó xuống đất.

“Hay là mày xuống đất đi dạo một chút? Tiện thể giảm cân luôn?” Cô khó khăn ngồi xổm xuống, đặt Cola xuống đất.

“Meo.”

Con mèo đen này lăn một vòng trên đất, sau đó nằm ngửa bốn chân chổng lên trời, tròn vo trông y như một con heo.

“Trần Nghiêu cố lên! Trần Nghiêu mày là nhất!”

Tiếng hò hét quen thuộc đột nhiên vang lên từ phía đối diện đường chạy, Lâm Nam ngẩng đầu nhìn qua, lại thấy Đại Cẩu đang dùng hai tay làm thành hình cái loa, cổ vũ cho Trần Nghiêu đang chuẩn bị trên đường chạy.

Trần Nghiêu nghe thấy tiếng hét này, mặt xanh mét, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Đại Cẩu.

“Trần Nghiêu mẹ yêu con!”

“Tao muốn sinh khỉ con cho mày!”

Nhưng Đại Cẩu hoàn toàn không có phản ứng, ngược lại còn nhảy cẫng lên, vẫy tay với Trần Nghiêu, mấy bạn học bên cạnh cậu ta không hẹn mà cùng lùi lại mấy bước, ra vẻ không quen biết cậu ta.

Cảnh tượng quen thuộc này khiến Lâm Nam nhớ đến lúc thi đấu LOL trong trường trước đây.

Cô cười trên nỗi đau của người khác thành tiếng, nhưng nụ cười vừa mới nở đã lập tức cứng đờ.

Chiều nay cô cũng có trận đấu, tuy chỉ có một vòng loại 400 mét, nhưng nếu vào vòng loại, ngày mai còn có chung kết… Nói cách khác cô ít nhất cũng phải chịu hai lần ô nhiễm tinh thần từ Đại Cẩu.

Nghe đám học sinh xung quanh bàn tán xem ai là Trần Nghiêu, bàn tán Đại Cẩu là một thằng ngốc, Lâm Nam đột nhiên có ý định bỏ thi.

Cuộc thi chạy 100 mét bắt đầu, Trần Nghiêu dẫn đầu, Đại Cẩu phấn khích bắt đầu hét lên: “Trần Nghiêu cố lên! Mày là nhất!”

Trần Nghiêu vừa mới xuất phát đã có chút lợi thế, bị một tiếng hét này dọa cho loạng choạng một cái, suýt nữa không giữ được thăng bằng, thế là các tuyển thủ ở đường chạy khác tức thì vượt qua cậu.

Rất nhanh trận đấu kết thúc, Trần Nghiêu vì cú loạng choạng đó mà chạy bét, căn bản không vào được vòng sau, sắc mặt đó đen đến mức, có thể so sánh với bộ lông của Cola rồi.

Lâm Nam nghi ngờ Đại Cẩu là gián điệp của lớp khác cử đến.

“Mẹ nó, thằng Đại Cẩu này đến để phá đám mà, đệt!” Trần Nghiêu vừa đi vừa chửi đến bên cạnh Lâm Nam, “Tao đúng là đệt thật!”

“Nó tính vậy đó, đừng giận.” Lâm Nam an ủi.

Lời này nghe y như đang thêm dầu vào lửa, Trần Nghiêu đang định tiếp tục chửi, lại nghe thấy tiếng của Đại Cẩu từ xa vọng lại.

“Oppa Huy cố lên!”

“A!!!”

Kèm theo tiếng reo hò đó, Lâm Nam còn loáng thoáng nghe thấy một tiếng hét thảm.

Cô và Trần Nghiêu liếc nhìn nhau, vội vàng chạy đến khu vực hố cát của môn đẩy tạ, còn chưa kịp chen vào đám đông, đã thấy Đồ Tuấn Huy rũ thõng cánh tay đi ra.

Cậu ta mặt mày đưa đám, ngẩng đầu nhìn hai người đang mặt đầy quan tâm, cười khổ nói: “Bị Đại Cẩu dọa cho giật mình, mất sức, chắc là hơi trật khớp rồi…”

“Tao ĐM qua phòng y tế một vòng trước, lát nữa sẽ đi đập quán của Đại Cẩu! Đệt mịa!”

Đồ Tuấn Huy đang nói, lại thấy Trần Nghiêu đột nhiên cười trên nỗi đau của người khác thành tiếng: “Nó tính vậy đó, đừng giận.”