"Này, người ta vẫn hay bảo mùa xuân là mùa của tình yêu mà, đúng không? Không hiểu tại sao lại thế nhỉ?"
"Sao cậu không tra thử?"
"Làm thế thì nhạt nhẽo lắm, tôi đang muốn tận hưởng cuộc trò chuyện với cậu cơ mà. Với lại, mấy thứ này tra ra thì kiểu gì cũng chỉ toàn là do ai đó khởi xướng hay là một phần trong chiến lược của doanh nghiệp thôi."
"Vậy thì, câu chuyện đến đây là hết rồi nhỉ?"
Nói rồi, cô ấy lại cúi xuống nhìn vào cuốn sách đang đọc dở.
Dáng vẻ cô ấy ngồi đọc sách bên cửa sổ, cộng hưởng với nhan sắc trời ban, quả thực đẹp như một bức tranh.
Người đẹp thật có lợi, một kẻ âm u như tôi mà làm vậy thì chắc cũng chỉ bị xem là một người mê đọc sách mà thôi.
Lớp học sau giờ tan trường chỉ còn lại hai chúng tôi.
Tôi liếc mắt ra phía sân trường, có thể thấy các học sinh năm nhất đang di chuyển để tham quan các câu lạc bộ.
Tuyệt thật, bước đầu tiên của một cuộc đời học đường màu hồng.
"Không, ai là người khởi xướng không quan trọng. Tôi muốn cùng cậu bàn về lý do tại sao cơ. Ví dụ như, vì đó là mùa của những cuộc gặp gỡ, giống như lễ khai giảng vậy. Đấy, ngay lúc này ngoài sân trường đang có biết bao cuộc gặp gỡ diễn ra. Nếu được, tôi cũng muốn nghe thử ý kiến của cậu."
"Hầy."
Cô ấy thở dài, rời mắt khỏi cuốn sách và đối diện với tôi.
Đôi mắt cô ấy nhìn tôi đầy nồng nhiệt.
Mà, nói là nồng nhiệt chứ chẳng phải ánh mắt mơ màng yêu đương gì.
Rõ ràng là ánh mắt mang đầy địch ý. Tôi đã làm gì sai sao?
"Cậu là ai?"
"Ối chà, xem ra cậu không nhớ tôi rồi. Tôi đã tự giới thiệu trong lớp vào buổi sáng, cứ ngỡ là cậu sẽ nhớ chứ. Có vẻ tôi hơi tự đề cao bản thân rồi nhỉ? Xin được giới thiệu lại, tôi là Murase Eiji. Rất vui được làm quen, Shiraishi Tooru-san. Tôi gọi cậu là Tooru được không?"
"......Đừng có suồng sã."
"Vậy thì, tôi sẽ gọi cậu là Shiraishi-san. Nếu Shiraishi-san cũng tự giới thiệu về mình thì tôi sẽ vui lắm đấy."
Nói mới nhớ, lúc tự giới thiệu trong lớp, Shiraishi-san cũng chỉ nói mỗi tên mình.
Tôi nhớ lại khoảnh khắc cả lớp lặng như tờ trước màn tự giới thiệu cộc lốc của cô ấy, còn tĩnh lặng hơn cả lúc cậu bạn ở câu lạc bộ bóng đá định tạo ấn tượng mà lại thành ra lố bịch.
"À, nhân tiện thì sở thích của tôi là trò chuyện. Vậy nên cậu cứ thoải mái bắt chuyện với tôi nhé. Còn thứ tôi ghét thì không nhiều lắm, chắc chỉ có những người bạo lực thôi."
"Còn tôi thì ghét những người hời hợt như cậu."
"Nhưng tôi lại muốn làm bạn với Shiraishi-san cơ."
Gay gắt thật đấy.
Xem ra cô ấy có một lớp rào chắn để từ chối người khác.
Việc cô ấy đọc cuốn tiểu thuyết một cách phô trương thế này có lẽ cũng là một cách thể hiện thái độ với mọi người.
Một tuyên bố không lời rằng, tôi không có ý định nói chuyện với ai, cũng không có ý định kết bạn.
Nhưng tôi thì chẳng bận tâm.
"Cậu không biết tin đồn về tôi à?"
"Tin đồn của người khác mà cứ tin hết thì biết bao giờ mới xong. Với lại, tôi luôn ưu tiên những gì mình thấy, mình nghe. À, và đừng gọi là ‘cậu’ (ở đây dùng Anata), cứ thoải mái gọi tôi là Eiji đi."
"......Không gọi. Nếu không biết tin đồn thì tốt nhất cậu đừng dính dáng đến tôi."
"Tại sao vậy?"
"Hầy......"
Nói rồi cô ấy lại thở dài.
Việc cô ấy không lờ tôi đi mà về thẳng cho thấy một nét dịu dàng vốn có của cô ấy.
Nếu tôi ở vị trí của cô ấy, chắc tôi đã về thẳng không nói một lời.
Vì hẳn là phiền phức lắm.
Tự nói ra mà thấy buồn. Thôi, bỏ suy nghĩ này đi.
"Tin đồn thì tôi biết chứ. Nào là đang làm papa-katsu (sugar baby), nào là coi thường người khác, người ta muốn nói gì mà chẳng được. À, tôi còn nghe nói là chỉ mình cậu không mặc đồ bơi do trường chỉ định nữa. Là cái bộ đồ bó sát toàn thân trông ngầu lắm đúng không? Chuyện đó cũng là nguyên nhân khiến cậu bị nói là chảnh chọe, làm màu các kiểu. Sự ghen tị với người đẹp thật đáng sợ."
"Biết rồi mà cậu vẫn bắt chuyện với tôi?"
"Với tôi thì mấy chuyện đó chẳng sao cả. Papa-katsu cũng là tự do cá nhân nếu không vi phạm pháp luật, còn việc coi thường người khác thì ai mà chẳng có, chỉ là mức độ khác nhau thôi. Thực tế là tôi đây cũng đang coi thường những kẻ bị tin đồn dắt mũi là lũ ngốc đấy."
"Vậy à, thế thì tại sao cậu lại bắt chuyện với tôi?"
Cô ấy gấp sách lại, nhìn về phía tôi.
Xem ra tôi đã thu hút được sự quan tâm của cô ấy hơn cả cuốn sách.
Cũng có khả năng là cô ấy chỉ đơn giản bỏ cuộc vì không thể tập trung đọc sách được nữa.
Mà thôi kệ, tôi vốn đã muốn nói chuyện với cô ấy.
Có lẽ, cô ấy là đồng loại duy nhất của tôi ở ngôi trường này.
"Chà, tôi không có ác ý đâu nhưng tình cờ trông thấy mất rồi. Cánh tay phải của cậu ấy."
"......!"
Cô ấy ôm chặt cánh tay phải vào lòng.
A, gay go rồi. Cách nói của tôi nghe như kẻ xấu vậy.
Đúng là, chuyện đó hoàn toàn là tình cờ.
Chỉ là tôi tình cờ đến một hiệu sách trong thị trấn thì thấy cô ấy ở đó, và cũng tình cờ chứng kiến khoảnh khắc cô ấy với tay lấy một cuốn sách trên kệ cao.
Vì đó là một hiệu sách nằm ngoài khu vực trường học nên có lẽ cô ấy đã có chút lơi là cảnh giác.
Vết sẹo chạy dọc trên làn da trắng nõn quả thực rất ấn tượng.
Không ngờ đó lại là một cô gái học cùng trường, đúng là định mệnh có thật.
Dù với cô ấy, đây có thể là một điều bất hạnh.
"......Cậu định, uy hiếp tôi?"
"À, xin lỗi xin lỗi, có lẽ tôi đã làm cậu hiểu lầm. Như tôi đã nói ban đầu, tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi. Mà chỉ mình tôi biết bí mật của cậu thì cũng không công bằng nhỉ, để tôi cho cậu xem bí mật của tôi."
Giữ bí mật nhé, tôi vừa nháy mắt vừa đưa màn hình điện thoại cho cô ấy xem.
Tôi cảm nhận được gò má mình hơi ửng hồng vì sự ngượng ngùng khi tiết lộ bí mật của bản thân và niềm vui khi có thể chia sẻ nó.
Cậu nói đây không phải chia sẻ mà là áp đặt ư? Tôi không nghe thấy gì hết.
Trong ảnh, tôi đang nằm dài trên tuyết và giơ tay tạo dáng chữ V một cách vô tư.
Shiraishi-san sau khi xem ảnh thì khẽ bật cười rồi nhìn tôi.
Ồ? Phản ứng tốt hơn tôi tưởng.
Tôi đã nghĩ cô ấy sẽ tỏ ra ghê tởm hơn nhiều.
"Bức ảnh này có gì đáng cười đến thế sao?"
"Vì nó trông mất cân đối quá còn gì."
Tôi nhìn lại hình ảnh của mình ngày xưa đang nằm trên tuyết.
Ừm, một nụ cười thật tươi.
Nếu không để mắt đến sợi dây thừng treo trên cổ thì đây là một bức ảnh chẳng có gì đáng xấu hổ khi cho người khác xem.
Đây là bức ảnh tôi chụp để tự răn đe về lỗi lầm thời trẻ.
Lẽ ra mình nên chọn một cành cây chắc chắn hơn.
"Cậu đúng là đồ lập dị."
"Chúng ta giống nhau cả thôi, đúng không?"
"Tôi không có hỏng hóc như cậu."
"Thất lễ quá, tôi hoàn toàn bình thường nhé. Tôi cũng có những nhận thức thông thường như bao người, thành tích học tập cũng thuộc dạng khá của lớp. Còn khuôn mặt thì sao nhỉ, thật khó để tự đánh giá. Từ góc nhìn của cậu thì được bao nhiêu điểm? Nếu được khoảng 70 điểm thì tôi vui lắm."
"Chỉ tính mặt thôi thì cho 90 điểm. Nhưng vì ồn ào nên trừ 40 điểm."
"Ôi chao, cậu cho tôi nhiều điểm thế cơ à. Nhân tiện, theo đánh giá của tôi thì Shiraishi-san được 100 điểm trọn vẹn. Nếu cậu chịu nói chuyện nhiều hơn thì sẽ là 120 điểm."
"......Cậu muốn nói chuyện với tôi đến vậy sao?"
"Còn phải nói, từ lúc gặp cậu ở ngoài phố đến giờ, trong đầu tôi toàn là cậu thôi."
Cảm xúc này nên gọi là gì đây nhỉ?
Gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên thì có vẻ hơi sáo rỗng.
Mà, cứ từ từ nghĩ sau cũng được, thời gian thì có thừa.
"Bởi vì, cả hai chúng ta đều đã mỏi mệt, ứ đọng với việc phải sống. Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt cậu, tôi đã nhận ra ngay. À, đây chính là đồng loại của mình. Tôi đã luôn nghĩ rằng, nếu là với đồng bọn thì mình có thể trò chuyện vui vẻ được chăng."
"Hầy."
Trong một khoảng thời gian ngắn mà không biết đây là lần thở dài thứ bao nhiêu rồi.
Cuộc trò chuyện với tôi không vui sao? Mà, tôi cũng không phải người ăn nói khéo léo nên có lẽ hơi nhàm chán.
Dù vậy, ánh mắt cô ấy hướng về tôi bây giờ đã không còn địch ý như lúc trước.
"Tự tiện xem tôi là đồng loại của cậu đúng là xúc phạm mà."
"Chẳng phải là đồng loại sao? Những kẻ chết hụt như chúng ta đâu có nhiều."
"Nhiều quá thì cũng phiền."
"Cũng đúng, tôi cũng muốn tin rằng thế giới này chưa đến mức mục nát như vậy."
Cô ấy cất sách vào cặp.
Cứ ngỡ cuối cùng cũng thân nhau hơn một chút, vậy mà hôm nay đến đây là hết rồi sao.
Tôi lơ đãng nhìn cô ấy chuẩn bị ra về thì cô ấy ngạc nhiên hỏi.
"Cậu không về à?"
"Tôi về cùng cậu được không?"
"Chẳng phải cậu là người nói muốn nói chuyện sao."
"Vậy thì, xin phép được đồng hành cùng cậu."
Có lẽ tính cách cô ấy cũng khá dễ chịu hơn tôi nghĩ.
Thế này thì ngày mai cũng đáng mong chờ đây.
"Cái ảnh đó, gửi cho tôi đi."
"Ngại thật đấy. Nếu cậu chịu chụp ảnh cánh tay phải của mình thì tôi sẽ cân nhắc."
"Thế thì thôi."
"Vậy à. Hơn cả chuyện đó, chúng ta nói chuyện tiếp đi. Cậu nghĩ sao?"
"Tiếp chuyện nào?"
"Thì chuyện mùa xuân là mùa của tình yêu ấy. Shiraishi-san nghĩ tại sao lại thế? Tôi thì cho rằng, vì xuân là thời điểm giao mùa khiến đầu óc con người ta trở nên điên khùng nhất. Được giải thoát khỏi sự kìm nén của mùa đông, đầu óc trở nên phấn chấn. Người ta cũng nói những kẻ khả nghi thường xuất hiện nhiều hơn vào mùa xuân mà."
"Đúng là những kẻ lập dị như cậu có vẻ sẽ tăng lên thật."
"Cậu đồng ý với tôi à. Vậy thì, tôi cũng muốn nghe ý kiến của Shiraishi-san. Tại sao cậu nghĩ mùa xuân là mùa của tình yêu?"
"Chẳng phải đơn giản là vì đó là mùa sinh sản của động vật thôi sao?"
"......Phải nói sao nhỉ, thật chẳng có chút mộng mơ nào."
"Ý kiến của cậu thì có mộng mơ chắc?"
"Thì, đúng là vậy nhưng mà... Với ý kiến của một cô gái thì như thế thật quá thiếu mộng mơ."
"Vậy à, ga của tôi ở đây."
Nói rồi cô ấy bước về phía cổng soát vé.
"Mai gặp lại nhé."
"......Ngày mai, tôi muốn có một cuộc nói chuyện bình thường hơn."
Nói rồi cô ấy biến mất vào dòng người.
Tôi chỉ nói bừa thôi, vậy mà lại nhận được một câu trả lời tích cực hơn mong đợi.
Một cuộc nói chuyện bình thường à, biết nói gì bây giờ.
Tôi xoa xoa vùng cổ đã không còn vết sẹo.
Điện thoại tôi chợt rung lên.
Một điều hiếm thấy với tôi, người hiếm khi nhận được thông báo.
Tôi bật màn hình lên, đó là tin nhắn từ Shiraishi-san mà tôi vừa mới trao đổi liên lạc lúc nãy.
Trên màn hình chỉ có một dòng duy nhất.
Shiraishi Tooru
"Ha ha, đúng là người tử tế. Cậu vẫn nhớ lời tôi nói muốn cậu tự giới thiệu à."
Chà chà, có vẻ như cuộc sống học đường sắp tới sẽ rất vui đây.
--------------------
Ghi chú của tác giả:
Mong nhận được những đánh giá, cảm nhận, và chỉ ra lỗi sai của các bạn.