Ở trong xã hội hiện đại, cái người mà mình có thể khiến mình tin rằng “ họ sẽ không bao giờ phản bội mình”, không rõ sẽ có quan hệ như thế nào với mình nhỉ?
Có lẽ sẽ có người trả lời là gia đình, có thể là bạn bè hoặc là người yêu. Nếu là một cặp vợ chồng thì có khả năng họ sẽ trả lời là vợ hoặc chồng, hay là con cái.
Tôi thì vẫn đang còn độc thân nên không thể nào nói là vợ được. Tiện thể nói luôn tôi cũng từng có một trải nghiệm đau đớn.Vào thời học sinh, tôi bị cô bạn gái mà mình từng hẹn hò đá . Cô ta nói: “Tôi đã kiếm được người mới” rồi bỏ đi. Vì thế, tôi cũng khó mà nói được đó là người yêu.
Với gia đình thì tôi cũng có tình cảm ở mức độ bình thường, nhưng nếu suy nghĩ ở cái khía cạnh là “Người tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội mình”, thì tôi chưa có câu trả lời.
Bạn bè thì tôi cũng có những đứa bạn như thế, nhưng sau khi tốt nghiệp, cái đứa mà tôi có quan hệ thân thiết thì bây giờ cũng không còn liên hệ nữa. Khả năng giao tiếp của tôi cũng không đến mức có thể tạo được sự tin tưởng như vậy với tiền bối và đồng nghiệp ở chỗ làm.
Tôi là như vậy đấy, thế nhưng, tôi lại có một đối tượng mà tôi có thể cho rằng “Có lẽ, cô ấy sẽ bảo giờ không phản bội mình”.
“Thầy ơi, em nhờ chút được không?”
Thời điểm lúc này là sau giờ học. Sau khi kết thúc buổi sinh hoạt lớp và chào hỏi, lúc tôi đang đi trên hành lang thì có tiếng gọi từ phía sau.
Tôi quay lại thì thấy Kirihara Touka – trong bộ đồng phục đang đứng ở đấy. Qua lăng kính của cái đít chai tù túng, con bé chăm chăm nhìn thẳng vào tôi. Mái tóc dài đón lấy ánh nắng rọi vào từ cửa sổ, khiến cho một phần tóc sáng trắng lên.
“Em cùng với thầy đi đến phòng giáo viên để lấy chìa khóa phòng nghe nhìn được không ạ?”
Nói về chiếc chìa khóa, nó chỉ có thể được trao dưới sự quản lý của giáo viên mà thôi.
“Cái đĩa dùng trong giờ học mà thầy để quên ở lớp đấy. Em đang định mang trả lại.”
Kirihara là học sinh cấp ba năm hai và cũng là hội trưởng học sinh. Con bé là một học sinh nghiêm túc, có thành tích học tập xuất sắc nên được phía nhà trường tin tưởng. Khác hẳn với tôi – một giáo viên vừa mới nhậm chức vào mùa xuân năm nay.
“Tôi hiểu rồi” – Tôi gật đầu, thế là Kirihara mỉm cười.
“Em cảm ơn thầy!”
Con bé rụt cằm lại như để cúi đầu cảm ơn một cách nhẹ nhàng, mái tóc dài mượt mà tuôn dài.
Tôi đợi Kirihara đi sang cạnh tôi rồi cả hai người bắt đầu đi về phòng giáo viên.
“Không đưa lại cho giáo viên mà lại phải tự mình trả lại, đúng là kiểu của Kirihara nhỉ. Vừa chu đáo, lại nghiêm túc”
“Tại vì em trở thành chủ tịch hội học sinh là nhờ vào khả năng thấu hiểu tình huống mà. Nếu mà em không có nó thì đã không có chức vụ này rồi.”
Con bé khi được khen không hề khiêm tốn một chút nào, đã vậy còn tự mãn nữa chứ.
Cái dáng vẻ tự tin vào bản thân đó. Tôi thấy là mặc dù con bé ít tuổi hơn tôi, nhưng đúng là đáng khâm phục thật.
Đó là một phong thái mà tôi không có.
Sau khi vào phòng giáo viên, tôi đi tới chỗ để chìa khóa.
“Ồ, Kirihara hả. Sao thế?”
Giữa chừng, một giáo viên cất tiếng gọi Kirihara. Kirihara lại lặp lại câu giải thích, khiến cho anh ta chỉ có thể ậm ừ.
“Đúng là vẫn chu đáo như mọi khi nhỉ”
“Không, không đến thế đâu ạ”
Con bé được khen giống như vừa nãy, vậy mà lần này lại tỏ ra ngượng ngùng. Ngoài tôi ra thì con bé không để lộ ra vẻ tự tin của mình. Con bé phân biệt trường hợp này với trường hợp khác rất nhạy. Kirihara sau khi nhận lấy chìa khóa phòng nghe nhìn, con bé lễ phép cảm ơn – “Sau khi em xong việc của hội học sinh, em sẽ mang trả lại”, rồi ra ngoài hành lang đi mất.
“Cảm phục. Cảm phục. Đứa nào mà cũng thế thì thích lắm đấy nhỉ”
Tôi gượng cười trước những lời thì thầm từ vị tiền bối. Nụ cười một nửa tán thành, một nửa phủ nhận.
Ngay sau đó, điện thoại trong túi tôi rung lên. Tôi nhìn màn hình thì thấy có thông báo tin nhắn đến. Người gửi là “ARIA”.
‘Em đang đợi đấy, đến đi nhé’
“… Trước khi soạn giáo trình thì em đi dạo một chút đây”
Tôi bắt chuyện với vị tiền bối ngồi ở bên cạnh xong đi ra ngoài hành lang.
Tiếp đến, tôi đi đường vòng từ phòng giáo viên đến phòng nghe nhìn.
Đi dạo là sở thích của tôi. Tôi đã nói điều này ra ở phần giới thiệu bản thân lúc buổi chào cờ rồi, nên cả học sinh và các giáo viên khác đều biết hết. Cũng có mấy đứa trêu chọc tôi, nhưng không có đứa nào nghi ngờ cả.
Sau khi tới phòng nghe nhìn, tôi mở cửa ra… Cửa không khóa.
Vào bên trong, tôi nhắn lại một tin trả lời – ‘tôi đến rồi’
“Xin mời thầy vào”
Kirihara (giờ đã bỏ kính ra) ló lên từ dưới bàn. Con bé đã cẩn thận trốn đi và cứ thế bước tới chỗ cánh cửa rồi khóa lại từ bên trong.
Như thế này thì sẽ không có ai vào đây được nữa , giờ nó đã trở thành căn phòng bí mật của riêng chúng tôi.
“Làm bao nhiêu lần rồi mà vẫn hồi hộp nhỉ”
Kirihara cười khúc khích, cô vẫn còn giữ một chút dáng vẻ của một học sinh ưu tú.
Nhưng, cái phần con gái hư hỏng lại toát ra mạnh mẽ. Hơn nữa, Kirihara lúc tháo kính ra đã biến thành một mỹ nhân với gương mặt thanh tú. Ấn tượng hoàn toàn khác lúc đầu luôn.
“Nếu cứ tiếp diễn như vậy thì kiểu gì cũng bại lộ cho xem…”
“Không sao đâu. Việc thầy quên cái đĩa là sự thật mà”
Kirihara đến gần nhìn vào mắt tôi rồi áp sát vào người tôi và dụi đầu.
“Ưm ---… đúng là mùi của thầy. Cảm giác thoải mái ghê”
Sau 2, 3 lần hít hà, con bé rời khỏi người tôi.
“Hẹn hò bí mật trong trường với cô học trò mà mình phụ trách. … Có làm thầy hứng lên không?”
“Hơi hơi đấy nhỉ”
“Ừm ừm, thành thật là tốt. Thầy cũng gần như hiểu chuyện rồi đó!”
“Nói nhầm hả, phải là tôi đã bỏ cuộc rồi chứ”
Giọng nói tôi thì thào, nhưng mà tim tôi đang đập thình thịch vì sợ bị ai đó nghe thấy. So với cảm giác hưng phấn tình dục thì cái nỗi sợ bị tuyệt diệt về mặt xã hội nói lại áp đảo hơn nhiều.
“Thầy nhát thế cứ dứt khoát bung xõa là được mà”
Kirihara mím bờ môi tuyệt đẹp lại, nó thay đổi thành hình hài duyên dáng. Nụ cười của cô thật quyến rũ. Con bé ít tuổi hơn tôi mà lại trưởng thành như thế.
“Hôm nay nè, em sài một ít nước hoa đấy. Lúc nghỉ trưa, Kana-chan cứ ba em là - ‘Hội trưởng phải sành điệu một chút đi’ … Thầy biết cô ấy đúng không? Cái đứa khóa dưới của hội học sinh ấy, Kana-chan”
Vừa nói, Kirihara vừa thọc ngón tay mảnh khảnh vào cái khăn quàng trên cổ.
Cứ thế, con bé gỡ khăn quàng ra.
Dừng lại đi – Đó là điều mà tôi nên nói ra, nhưng câu nói đó không phát ra nổi từ miệng tôi và điều đó có lí do.
Trong khi tôi im lặng đấu tranh nội tâm, Kirihara đã banh ngực ra.
Tôi nhìn thấy làn da tươi tắn, và nhìn được một chút đồ lót của cô. Con bé là kiểu người mặc đồ vào thì trông gầy hơn, mà lúc đã cởi đồ ra thì cô không hề thua kém chút nào với cơ thể trưởng thành của người lớn.
“Em xức một chút ở giữa khe ngực ấy. … Thầy có biết, đó là mùi hương gì không?”
Con bé vươn tay ra rồi quấn lấy đầu tôi. Bàn tay sau đầu tôi kéo vụt vào bên trong.
“Sao?”
“… Mùi cam?”
“Chính xác. Mùi thơm nhỉ”
Thứ đang ép vào sau đầu tôi không phải là bàn tay nữa, mà là cánh tay. Kirihara vừa ôm lấy cơ thể của tôi, vừa ngồi xuống bàn. Tôi khom người xuống, đầu tôi được cô kéo lại gần rồi vuốt ve nhẹ nhàng. Tôi vùi mặt vào cảm giác của làn da mềm mại, cùng với đó là hơi ấm của cơ thể, và thả mình theo cô ấy.
“Cơ thể của em, có dễ chịu không?”
“…Có”
“Hì hì, tốt quá”
Kirihara ôm chặt lấy tôi. Có vẻ như cô cũng muốn cảm nhận được cái cảm giác của tôi.
“Tại sao làn da con người lại dễ chịu và tạo cảm cảm giác an tâm thế này nhỉ. Thật là kỳ diệu”
Đột nhiên Kirihara không ôm tôi nữa.
Tuy nhiên, đó chỉ là trong chốc lát. Ngón tay cô vuốt ve cổ tôi rồi ép vào gáy, tôi bị đẩy ngước đầu lên bằng một lực nhè nhẹ.
Sau đó, Kirihara không chút chần chừ, cô ghé mặt lại gần tôi rồi hôn.
Không phải là nụ hôn kiểu chỉ đơn thuần chạm vào, mà lưỡi cô cũng dứt khoát luồn vào trong miệng tôi.
Hai đầu lưỡi va chạm vào nhau nên tôi đành phải đáp lại cô.
Nếu tôi không làm như thế sau đó cô sẽ đáng sợ lắm. Kirihara khá là phiền phức về chuyện hôn hít.
Hai chiếc lưỡi quấn vào nhau, niêm mạc chà xát vào nhau, đôi lúc, hơi thở gợi cảm của cô rỉ ra. Ưm – sự hiện diện của tiếng lấy hơi từ trong cuống họng bé nhỏ ngân lên yếu ớt.
Tôi vừa làm chuyện đó vừa suy nghĩ này nọ về công việc, để đầu óc tôi phân tâm. Đáng ra tôi phải mẫu mực với tư cách là một người lớn tuổi, với tư cách là một giáo viên. Tôi không được để cho con bé học sinh Kirihara nó tự tiện cưa đổ được. Đó là cái ý chí và cái sự thể hiện của một thằng đàn ông.
Mư – Kirihara lại lần nữa rên lên, cô rời môi ra. Chăm chăm nhìn tôi.
“Hừm… Ok, được đấy chứ?”
Không cần chờ câu trả lời của tôi nữa, con bé lần nữa lại hôn tiếp.
Lần này lại còn cọ xát mạnh hơn lần trước, hút chặt vào nhau. Tôi không muốn đáp lại con bé nhưng hành động của nó đã xới tung và đảo lộn tâm trí của tôi.
(…Không xong rồi)
Tôi định suy nghĩ chuyện công việc cho qua chuyện, vậy mà tôi không thể tập trung nổi. Kirihara cướp đi sự bĩnh tĩnh của tôi, cô bắt đầu trườn ngón tay vào hông tôi. Vì đó là lúc tôi không để ý, cho nên tôi giật mình, cả cơ thể tôi nẩy lên. Hỏng rồi. Rồi cứ tiếp tục, con bé công kích bằng cách vuốt ve vào giữa các đốt xương sườn của tôi, nhẹ nhàng như lông ngỗng.
Cảm giác nhồn nhột và cảm giác cưỡng chế ập đến, giao thoa với nhau. Tôi muốn thể hiện ý chí của mình, nhưng không còn tâm trí để mà nghĩ đến công việc nữa. Hơi thở tôi bắt đầu loạn lên.
“Hì phù phù”
Kirihara rên lên một cách vui sướng từ cổ họng, con bé chuyển nụ hôn mãnh liệt sang một thứ khác nhẹ nhàng hơn, con bé xoa đầu tôi.
Tiếp đến, tôi bị liếm khắp khoang miệng, từ góc này đến góc nọ, cứ như là làm tan chảy não của tôi ra luôn. Ngay sau đó, con bé nghiền dập, vuốt ve phía dưới lưỡi tôi rồi còn làm đủ trò.
Cơ thể tôi mềm nhũn ra. Sau khi được cởi bỏ khỏi nụ hôn dài hơi thì cơ thể tôi coi như xong rồi.
“Thầy đúng là đáng yêu quá đi”
Ở cự ly gần, Kirihara chăm chú nhìn tôi với vẻ mãn nguyện, con bé hơi đỏ mặt. Đuôi khóe mắt của cô hơi trĩu lộ vẻ gợi cảm. Kirihara bỏ kính ra đúng là gợi cảm, trông như một người khác hoàn toàn.
Đó là gương mặt mà con bé chắc chắn sẽ không bao giờ thể hiện ra trong giờ học hay trong giờ sinh hoạt lớp.
Theo như tôi biết thì, đây là gương mặt còn lại của Kirihara, gương mặt mà chỉ có tôi biết, chỉ để cho tôi nhìn.
Một cô gái thiên tài, được mệnh danh là số một trường học cũng không phải là nói quá. Thêm vào đó, con bé còn là trưởng hội học sinh, nhưng con bé lại còn hôn hít, con bé còn đến nũng nịu tôi, đến cho tôi sờ soạng cơ thể. Và sờ soạng cơ thể tôi.
Một quả bộc phá có khả năng sẽ phá hoại nhân sinh của tôi, nó biết cử động, biết thở, và biết dụ dỗ tôi.
“Này, muốn làm luôn không?”
“…Không làm”
Riêng chuyện đó là tôi tuyệt đối không đồng ý. Bởi vì tôi không được phép làm.
“Bướng bỉnh thế”
Có lẽ là cô bé đã nhìn thấu được, mặc dù miệng tôi thì từ chối, nhưng tôi lại đang thèm muốn.
Kirihara tiếp tục nói một cách đầy tự tin.
“Em thì đồng ý đấy? Em yêu thầy mà”
Con bé vừa vuốt ve má tôi, vừa nói những lời thì thầm chết chóc.
“Thầy sẽ thấy sướng lắm đấy”
Là một người lớn tuổi hơn, là một giáo viên, là một người lớn, tôi cực kỳ là nuối tiếc, nhưng phải nói đó là một sự dụ dỗ rất là mê hoặc. Tuy nhiên, sự dụ dỗ này lại đi đôi với sự hủy diệt.
Có vẻ như mâu thuẫn, nhưng chính vì điều đó nên Kirihara mới quyến rũ.
Bản thân con bé biết tự ý thức được đầy đủ rằng, đó là cái bản chất xấu xí.
Mặc dù đó không phải là điều chỉ giới hạn ở Kirihara, nhưng con gái ở độ tuổi này tự hiểu rõ được giá trị của bản thân mình.
Kirihara lại áp cái thứ đó lên tôi một cách phóng khoáng… con bé là một ‘con nhóc’ phiền toái, và là một ‘con đàn bà’ phiền hà.
Nhưng nếu như bị lộ ra thì có lẽ cả con bé cũng không xong chuyện đâu. Mặc dù là không tới mức như tôi.
Chính vì thế mà tôi có thể tin tưởng vào con bé.
Biết đâu, chỉ có mình con bé là sẽ không phản bội tôi.
Em ấy là cái đối tượng duy nhất mà tôi có thể suy nghĩ ra điều đó.
Chúng tôi có mối quan hệ sâu sắc, mặc dù nó méo mó, nhưng lại vững chắc.
Những kẻ đồng phạm cùng chia sẻ bí mật, chắc chắn sẽ không được như bọn tôi.
“Này, thầy ơi. Thầy không cần làm cái ấy cũng được, nhưng mà cho em hôn thêm một phát nữa đii”
Tôi không có quyền từ chối.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, tôi đã làm theo lời Kirihara, với một cảm xúc cứ như vô vị.
***
Vài năm sau.
Đôi lúc tôi và Kirihara được hỏi về lý do bén duyên.
Chúng tôi phải chuẩn bị hai câu trả lời. Mở và úp. Giả dối và sự thật.
Lúc kể lại sự thật cho những người mà tôi một phần tin tưởng, thì tôi nhất quyết bắt đầu câu chuyện như sau.
“Tôi đã bí mật yêu đương đen tối với con bé học trò nghiện yêu. Mọi thứ đều bắt đầu từ đó”
Kirihara ngồi bên cạnh tôi thì mỉm cười dịu dàng - Đúng thế - rồi con bé khoan khoái tiếp tục lắng nghe câu chuyện bén duyên mà tôi đang kể ----.