Giờ thì, đã một tuần trôi qua kể từ khi tôi xử lý xong cả mấy tên du côn lẫn stalker và an toàn tránh được Bad Ending của『If Story』của tập một.
Nhờ có lời giải thích của Gindou Kohaku, những tin đồn kỳ lạ về tôi đều đã nhẹ nhàng tan biến. Thậm chí trong trường tôi còn được người ta liếc mắt kính trọng.
Cơ mà, cái cớ sự tôi hai tay hay súng hạ gục mấy tên đó lại bị truyền đi vài nơi, nên có người bắt đầu nghi ngờ tôi là Chuunibyou.
“Ah! Song Thủ Pháo!”
“Nghe nói cậu ta còn giấu từ điển tiếng Nhật trong người nữa đấy!”
“Cậu ta còn có biệt danh là Double Destruction đấy!”
“Tên này chắc chắn có vấn đề.”
Dù rất là xấu hổ…nhưng mà đành chịu thôi.
Nhưng, liệu tôi đã làm đủ tốt hay chưa? Tôi đã có thể làm tốt hơn, nhưng tôi nghĩ tôi cũng đã cố gắng hết sức. Tôi chỉ là một thằng con trai bình thường, nên sự chuẩn bị của tôi đáng giá vô cùng. Tuy nhiên, tôi lại phát hiện ra một sự thật rằng tôi chẳng cần súng điện. Vì chỉ cần dùng khẩu súng nước siêu cay này thì tôi đã là thiên hạ vô địch, cho nên từ giờ trở đi tôi muốn tạo dựng phong cách hai tay hai súng nước siêu cay của bản thân.
À mà nhân tiện, từ hồi đó tới giờ tôi không còn bám lấy cô ấy nữa. Có rất nhiều lý do khác nhau, nhưng cốt là để tránh Bad Ending. Tôi phải giúp các nữ chính khác tránh khỏi Bad Ending đó.
Phần『If Story』kinh tởm được kết nối với nhau. Tập 2 sẽ bắt đầu với cảnh Gindou Kohaku bị sát hại. Do đó không thể tránh khỏi bất cứ thứ gì sẽ xảy đến trong tương lai. Tôi có vô vàn suy tư trong đầu, nhưng trước tiên phải kết thân được với cô ấy đã.
Hibara Karen…
Vì lý do đó, những kiến thức về Light Novel『Sự thất bại của Học viện Ma thuật』là vô cùng cần thiết.
Đó là tác phẩm cô ấy yêu thích nhất, và cũng là bộ tiểu thuyết rất nổi tiếng ở thế giới này. Cũng được chuyển thể thành Anime luôn.
Cô ấy thích 『Sự thất bại của Học viện Ma thuật』nhất, nhưng không chỉ vậy, cô còn là một con Otaku hạng nặng nữa. Để có thể thân thiết hơn với cô ấy, tôi cần phải có hiểu biết chuyên sâu về light novel, anime, manga, vân vân và mây mây. May cái tôi không ghét mấy thể loại này, tôi có thể dễ dàng đọc chúng vì tôi cũng đã thích chúng từ tiền kiếp rồi.
Dù là trước cả khi tôi nhập học vào Mina no Iro, tôi vốn đã tích lũy được những kiến thức otaku cần thiết. Tôi có thể tự tin mà nói tôi đã chuẩn bị hoàn hảo để làm thân với cô ấy. Phần còn lại…tùy thuộc vào lòng can đảm của tôi.
Tôi không giỏi nói chuyện với con gái. Tôi đã có thể bằng cách nào đó trò chuyện được với Gindou Kohaku, nhưng vẫn phải mất một khoảng thời gian tôi mới làm quen nổi, và tất nhiên lúc đầu tôi đã lo lắng muốn chết ra, và cũng chẳng thể tâm sự với ai cả. Vậy nên, vào giờ ăn trưa ngày hôm nay, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy, với Hibara Karen khi tới căng tin dùng bữa!!
Trước khi tiết chủ nhiệm bắt đầu, tôi đã đọc tập đầu tiên của『Sự thất bại của Học viện Ma thuật』để kiểm tra lại đống kiến thức của mình.
“Ô? Là『Sự thất bại của Học viện Ma thuật』à? Ông bạn thích nó hử?”
“À ừ. Sasamoto cũng biết à?”
Vẫn đang ôn lại chi tiết truyện vào buổi sáng, Sasamoto ngồi ở ghế trước thích thú mở lời với tôi.
“Có xem chút anime.”
“Ra thế. Bộ này thú vị ra phết nhể.”
Tôi không nói dối. Đúng là tôi chọn đọc nó là để kết thân với Hibara Karen, nhưng kết cục lại thú vị hơn tôi nghĩ, thế nên tôi tậu sạch đống sách đang được giảm giá để thẩm ngay lập tức.
“À, đúng là cũng khá vui, nhưng mà…”
“Nhưng mà? Nhưng mà cái quái gì?”
“Sách khiêu dâm vẫn vui hơn nhiều!!”
“Ờ chắc rồi.”
“Sách khiêu dâm cũng đáng lên anime chứ?”
“Mùa diễm nha bé.”
Tôi mặc kệ Sasamoto vẫn đang suy nghĩ lung tung, tập trung vào đọc light novel.
Vừa đọc, tôi lại cảm thấy nó càng thú vị.
-
Đã một tuần trôi qua kể từ ngày tôi khóc như một đứa trẻ đó. Tôi đã nói đỡ cho cậu ấy về rất nhiều chuyện để giải quyết một vài tin đồn kỳ lạ ở trong trường, như một cách để cảm ơn cậu, nhưng không hiểu vì sao vẫn có một số học sinh không nén được tiếng cười sau khi nghe tôi nói.
Kể từ ngày hôm đó, cậu ấy không lại gần tôi nữa. Cậu ấy không chủ động bắt chuyện với tôi. Tôi bắt đầu phải đi học rồi về nhà một mình, có chút cô đơn…không hẳn là vậy đâu. Tôi đôi khi vẫn nhìn lại xem cậu ấy còn ở phía sau tôi nữa không, nhưng cậu ấy thực sự không còn ở đó… Không phải tôi lo lắng bản thân đã hoàn toàn mất đi mối liên kết giữa mình và cậu ấy hay gì cả.
Bởi vì chẳng sao cả. Tôi biết ơn cậu ấy. Tôi không còn chút ghét bỏ nào, nhưng cũng không có bất kỳ cảm xúc nào hơn thế…
Dạo gần đây, tôi nhận ra bản thân hay hướng mắt dõi theo cậu ấy. Không có ý gì cụ thể cả, chỉ là chính tôi đang theo cậu. Lúc này cậu đang vui vẻ đọc một cuốn light novel. Khuôn mặt của cậu không thể hiện nhiều, nhưng tôi có thể đoán cậu ấy đang có tâm trạng tốt.
“Gindou-san.”
“G-Gì!?”
Vẫn còn đang mải mê nhìn cậu, Natsuko-san đột nhiên bắt chuyện với tôi làm tôi giật mình lớn tiếng.
“Ah, xin lỗi. Cậu giật mình hả?”
“À không, không sao đâu.”
Natsuko Noguchi-san. Cô ấy ngồi phía sau tôi, có vẻ khá tự nhiên, dù chỉ mới tiếp xúc với nhau được một thời gian ngắn nhưng tôi dám nói khả năng phán đoán của cô ấy rất sắc bén, và học tập cũng khá tốt nữa.
“Vậy ư? Thế thì tốt. Thật ra tớ muốn hỏi Gindou-san vài thứ.”
Có vẻ như phản ứng thái quá của tôi làm cô ấy lo lắng. Dạo gần đây tôi có nhiều cơ hội tiếp xúc với cô ấy nhiều hơn hẳn, và đã thân thiết tới mức có thể được gọi là bạn bè.
Những lời của cô ấy cũng khiến tôi bắt đầu tin tưởng vào tình bạn và gắn kết thêm một lần nữa, và tôi nói chuyện với Natsuko-san rất nhiều trong cả tuần qua. Tôi vẫn chưa tin tưởng cô ấy hoàn toàn, nhưng tôi biết cô ấy không phải là người xấu.
“Chuyện gì vậy?”
“Gindou-san, cậu thích Kuroda-kun đúng không?”
“Eh? Eeeeeeeehhhhh!??”
Tự nhiên cô ấy nói gì thế!? Cái gì cơ chứ!? Không thể nào. Cô ấy hiểu lầm rồi!!
“Quả đúng là vậy rồi.”
“K-không phải như thế!!”
“Tại vì, cậu cứ hễ cái là lại nhân thời cơ ngắm Izayoi-kun suốt tuần qua rồi còn gì. Tớ biết đó.”
“Cậu đừng có tự ý kết luận như thế nữa!!”
Natsuko-san nhìn tôi có ý trêu chọc. Đúng là tôi có ngắm cậu ấy thật, nhưng thế không có nghĩa là tôi thích cậu ấy hay gì cả!
“Lại nữa rồi, yêu rồi đúng không.”
“Đã bảo là không có!”
“Thế cậu ghét cậu ấy hả?”
“Không phải là tớ ghét…”
Cậu ấy đã làm đủ thứ cho tôi như thế, sao mà tôi ghét cậu ấy cho nổi. Cậu ấy đã che chở cho tôi, cứu giúp tôi, tôi rất biết ơn. Nhưng chỉ vậy thôi…
“Có những người ngưỡng mộ cách Gindou-san hành động để cứu lấy một ai đó, có những người biết ơn và được an ủi bởi trái tim của Gindou Kohaku đã gieo hy vọng cho ai đó, dang tay ra cứu giúp một ai đó mặc cho những tổn thương. Tôi nghĩ vẻ ngoài lúc đó của cậu rực rỡ hơn bất cứ thứ gì khác, xinh đẹp, tử tế hơn bất kỳ ai, lại còn rất ngầu nữa.”
Như thể đã biết rõ về tôi, cậu ấy gửi tặng tôi những lời tôi mong muốn nhất. Tim tôi đập thình thịch khi nhớ lại khoảnh khắc ấy.
“Không phải là yêu đâu…”
“Chưa bao giờ tớ gặp được một con người nào lại thật thà như cậu đấy. Gindou-san, mặt cậu đỏ hết cả lên rồi kìa.”
“Eh?”
Tôi theo bản năng lấy tay sờ má. Đúng là có chút nóng lên thật…
“Cậu nhầm rồi! Tớ bị nóng từ sáng nay cơ!”
“À vâng. Thế là được rồi.”
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì hiểu lầm đã được sáng tỏ. Tôi có cảm giác như đang bị nhìn bằng ánh mắt vô cùng gian xảo ấy, nhưng chắc chỉ là tưởng tượng thôi.
Tôi lại quay sang cậu ấy. Giờ đây tôi không còn có ý thức cụ thể gì về chuyện này nữa. Như một bản năng tự nhiên vậy. Trong lúc đang nhìn cậu, cái ánh nhìn gian xảo đó lại nhắm vào tôi từ phía bên cạnh. Đến khi tôi nhận ra thì đã quá muộn. Mặt tôi lại càng nóng thêm.
“Thấy chưa, cậu vẫn quay sang ngắm cậu ấy kìa. Yêu tới mức cứ phải ngắm người ta mới chịu được còn gì?”
“K-không phải. Ở chỗ đó có con chim đẹp thôi mà.”
“Bao biện tệ quá gái ơi.”
“Thật mà! Ở đó có thật mà!”
Cô ấy vừa nhếch mép vừa nhìn tôi làm tôi xấu hổ muốn đào hố. À, chắc là hiểu lầm vẫn chưa được giải quyết rồi… Tôi ngượng ngùng cúi đầu nhìn cậu đọc tiểu thuyết lần nữa.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage