Xét về thời gian, hiện tại đã quá trưa…trong thế giới này, hoặc đúng hơn là thời đại này, là khoảng 8 giờ rưỡi.
Một khu rừng được bao phủ bởi tầng sương mù trắng xóa dày đặc. Khu rừng bị bao quanh bởi những khối sương sâu, sâu thẳm tới mức chỉ một chút trước mắt cũng không thể nhìn thấy rõ…
(Và dù là rừng nhưng lại không có lấy một tiếng kêu của thú hoang hay côn trùng nào. Đặc biệt là cỗ Yêu khí đậm đặc này…Bingo.)
Tôi, nói chính xác hơn là nhóm gồm năm đầy tớ lấy tôi dẫn đầu cùng với một Trừ Yêu Sư từ từ băng qua khu rừng cùng bầu không khí nguy hiểm đó (Cụ thể là đầy tớ đi bộ còn Trừ Yêu Sư cưỡi ngựa).
Chúng tôi đi tới vùng núi biên giới, cách dinh thự gia tộc Onizuki khoảng năm hay sáu ngọn núi. Tất nhiên, không phải để đi dã ngoại, mà là để làm việc. Dạo gần đây, nhiều thợ săn và tiều phu vào rừng săn bắn lần lượt bị mất tích đã trở thành một chủ đề được bàn tán, chúng tôi nhận được đơn thỉnh cầu từ một ngôi làng gần đó để điều tra và tiêu diệt bọn chúng.
Hai Ẩn Hành đi trước đã không quay lại, tới cả Shikigami cũng không gửi. Nếu đúng là vậy, đối thủ này ít nhất cũng thuộc hàng『Đại Yêu』, và dù không muốn nghĩ tới, nhưng cũng không thể phủ nhận khả năng đó là『Hung Yêu』. Vậy nên, chúng tôi đã được cử đi, lập thành một nhóm đầy tớ để hỗ trợ và làm mồi nhử, còn Trừ Yêu Sư kia làm lực lượng chính. Chúng tôi được cử tới…
“Nam châm cuồng loạn đúng như dự tính. Dấu hiệu…đúng như mình nghĩ.”
Trước tiên, tôi nhìn vào chiếc la bàn trong tay và xác nhận chiếc kim đang quay tròn liên tục. Tiếp đến, để làm mốc, tôi tìm lấy một mảnh vải buộc vào thân cây dọc con đường sương mù. Đúng như tôi nghĩ, chúng tôi vẫn đang đi trên con đường cũ đó.
Cũng giống như khi đối đầu với quái vật, tin tưởng vào năm giác quan là không đủ. Thị giác, khứu giác, thính giác, vị giác, xúc giác,…tất cả đều phải tập trung cao độ, đồng thời phải đề phòng kẻo bị lừa mà không hề hay biết.
Vậy nên chúng tôi phải dựa vào các loại công cụ…nhưng trường hợp phát điên như cái la bàn này cũng không phải chuyện lạ. Thực ra mức độ này vẫn còn dễ thương chán. Dựa vào tình hình hiện tại, khả năng đối thủ là『Hung Yêu』rất thấp. Những con quỷ đó còn có khả năng thao túng các quy tắc vật lý xung quanh phạm vi kiểm soát của chúng. Làm thế nào chúng tôi thắng nổi đòn tấn công thuộc vào cảnh giới khái niệm như thế chứ…?
“…Chúng ta mắc kẹt trong mánh khóe của『Yêu quái』rồi sao?”
Vẫn đang tìm kiếm các dấu hiệu, một giọng nói đáng yêu và lịch sự vang lên từ phía sau. Tôi liếc qua mặt nạ để nhìn chủ nhân giọng nói đó.
Một cô gái tóc bạc với vẻ mặt hơi lo lắng, căng thẳng… Cô ấy mặc một bộ Kimono thoải mái phù hợp với một Trừ Yêu Sư (Tức là để lộ hai phần sườn), cô ấy cầm theo một cây cung. Cây cung được đẽo từ một loại thần mộc, còn dây cung là một tuyệt tác làm từ râu rồng. Nói dễ di chuyển là thế, nhưng không phải vẫn gợi cảm quá sao? Tôi có thể nhìn thấy rõ một phần bầu sữa kia đấy? Cái này không tốt cho giáo dục tình cảm tí nào đâu…
Cô gái đang cưỡi ngựa tới chỗ chúng tôi kia là Onizuki Ayaka-chan, thành viên bàng hệ thuộc gia tộc Onizuki, một cô gái dịu dàng trầm tính, 17 tuổi khi bắt đầu game, và hiện tại là 14 tuổi.
Cô ấy rất nhút nhát và dè dặt, nhưng lại chẳng quan tâm tới địa vị, cô rất tử tế và có khí chất của một onee-chan. Trong game, cô ấy lớn hơn nhân vật chính trong nguyên tác một tuổi nên được coi như một người chị gái tốt bụng, nhưng thực tế lại chỉ là một cô gái nhỏ con vụng về, ấy vậy mà lại được đông đảo fan yêu thích như một liều thuốc tinh thần. Và…là nạn nhân của Harabote Chestbuster khét tiếng.
Ôi, bắt bạn bè làm con tin, khiến cô không thể phản kháng, rồi bị hiếp dâm tập thể, sau đó lại xuất hiện trong trạng thái Harabote, vừa khóc lóc thảm thiết vừa sinh đẻ ngay trước mặt nhân vật chính, xu hướng của mấy ông tổ sản xuất méo mó tới cái mức nào thế?
Huống chi còn là một phần không thể cứu vãn âm mưu bôi nhọ nhân vật chính, cũng vì lẽ đó, hậu truyện cô tình cờ bị chọn làm vật hiến tế cho mục đích đó lại càng thêm đáng thương. Vì quá đáng thương, trong các sản phẩm phụ, flag đã bị đạp gãy bởi các cao thủ game gốc mạnh nhất với xác suất cực cao. Ngoài ra, trong ngành công nghiệp Doujinshi, cô đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong các tác phẩm dị chủng cùng với Công chúa Khỉ đột sau cái chết của mình.
“? Tomobe-san, có chuyện gì sao?”
“…Dạ không có gì đâu, tôi chỉ đang suy nghĩ một chút thôi ạ.”
Trong lúc vẫn đang hồi tưởng lại hoàn cảnh khốn khổ khủng khiếp (về nhiều mặt) của nhân vật này, cô gái nghiêng đầu thắc mắc như thể đã cảm nhận được điều đó. Tôi không thích mấy đứa trẻ có bản năng sắc bén như thế.
…Không, tất cả các Trừ Yêu Sư đều có giác quan thứ sau chả khác gì quái vật, chứ đừng nói tới năm giác quan cơ bản kia.
Với cả, Ayaka-chan gọi tôi bằng họ, nhưng điều này cũng khá hiếm với các Trừ Yêu Sư nói chung. Hay đúng hơn, hầu hết thành viên gia tộc Onizuki có lẽ sẽ không bao giờ nhớ mặt hay tên của đám đầy tớ. Không, về cơ bản thì chúng tôi giấu mặt…nhưng cô ấy lại rất giỏi ở khía cạnh này. Tới cả đầy tớ bị coi như hàng tiêu hao cô ấy cũng đối xử bình đẳng. Không khó để tưởng tượng vì sao cô ấy lại được chọn làm nhân vật đồng hành cùng nhân vật chính ở giai đoạn đầu game.
“……”
“?”
Cô gái lại nghiêng đầu như thể cảm thấy tôi nhìn cô ấy thêm lần nữa. Ừ, dễ thương thật.
(…Để cô ấy chết thì thảm quá.)
Theo một nghĩa nào đó, cô ấy chính là nữ chính ở phần đầu câu chuyện, và cũng không có cái flag địa lôi nào cả, nhưng đáng tiếc, không có cách nào để biến cô ấy trở thành nữ chính thực sự được cả. Hơn nữa, thực ra cũng có một người bạn thơ ấu trong nhóm Ẩn Hành thầm yêu mến cô, vậy nên việc thành đôi với nhân vật chính là vô vọng.
…Hay đúng hơn, người bạn thơ ấu đó cũng thường không được như ý nguyện do hoàn cảnh câu chuyện. Thêm nữa, họ còn chèn side story ngọt ngào cay đắng trong các phần bonus và tiểu thuyết spin-off, khiến cho trái tim người hâm độ đau khổ…Đúng là đội ngũ sản xuất game này thối nát thật sự.
“…Có lẽ vậy. Nhưng cũng đừng vì thế mà bi quan. Con『Yêu quái』thông minh sẽ xảo quyệt hơn thế này nhiều. Có vẻ như nó không thể suy nghĩ linh hoạt được như vậy. Hoặc có thể là do phạm vi sử dụng khả năng của nó khá hẹp.”
Nếu thực sự muỗn làm chúng tôi lạc hướng, thì không cần phải xoay tròn la bàn như vậy. Nó chỉ cần di chuyển kim từ từ để không bị chú ý là được. Các vết hằn trên thân cây cũng cần phải được xử lý. Nếu muốn, nó còn không cần phải tạo ra sương mù, nó chỉ cần tạo ảo ảnh vẽ ra một thế giới giả tưởng là được. Rất khó để phân biệt được ảo ảnh và thực tại bắt đầu và kết thúc từ đâu. Nếu nó không hoặc không thể thực hiện được những việc như vậy, thì ít nhất chúng tôi cũng biết đây không phải trường hợp tệ nhất.
“Vậy…”
“Nhưng xin đừng buông lỏng cảnh giác. Lớp sương mù này khiến chúng ta khó nhận biết chúng tiếp cận do thiếu tầm nhìn. Đặc biệt là cách chiến đấu của Ayaka-sama là ở phạm vi xa, vậy nên không thể lạc quan trong tình thế này được.
Đó là thói quen xấu của cô ấy, dễ cuốn theo lời người khác và phạm sai lầm ngay tức khắc. Tính cách lạc quan, vô tư và thẳng thắn của cô có thể hấp dẫn ở một số khía cạnh, nhưng cũng là một sơ xuất không nên bỏ qua khi làm công việc này.
“V-vâng…”
Ayaka-chan tỏ vẻ thất vọng về quan điểm của tôi. Dù tôi là thuộc hạ của cô ấy, vậy mà cô ấy lại có thái độ này. Ủ rũ chưa kìa, dễ thương thật. Tất nhiên, vì tôi ở vị trí của một tên đầy tớ, nên tôi sẽ không nói những thứ không cần thiết.
Tạm thời chúng tôi dựng trại cái đã. Tiếp tục đi tiếp cũng chỉ lãng phí năng lượng mà thôi. Công thức phổ biến sẽ là dựng trại dừng chân để nghỉ ngơi, bảo vệ nó bằng kết giới và shikigami.
“Hinoe, Kashiwagi, đựng lều đi. Asagiri ở bên cạnh Ayaka-sama, Heguri, đi với ta…”
Cảnh giác lên, và khi quay lại, tôi đã hiểu. Chúng tôi không còn thời gian để làm vậy nữa.
Trong nhóm được thành lập lần này, Heguri, người có khả năng chiến đấu cao nhất chỉ sau tôi, đã biến mất tăm.
“Tất cả thành viên bao quanh Ayaka-sama, tập trung cảnh giác…!!”
Chỉ mất chưa đầy hai giây để họ phản ứng với mệnh lệnh của tôi. Trong chớp mắt tiếp theo, chúng tôi đã triển khai thế trận cảnh giác xung quanh với Ayaka Onizuki ở trung tâm.
Mọi người rút vũ khí ra, rải muối và dựng lên một rào chắn đơn giản, đặc biệt là tôi đã được Công chúa Khỉ đột cưỡng ép dạy cách tạo shikigami hôm trước, cắt mảnh giấy có hình con vật và viết chú thuật bằng máu của chính mình, rồi rải chúng ra xung quanh. Shikigami nhả ra làn khói trắng và bắt đầu di chuyển bằng xác thịt.
“A, ano, không phải thức thần vẽ quá nhiều máu rồi sao…?”
“Tôi hiểu. Nó không dùng để do thám đâu.”
Con sóc…hoặc nói chính xác hơn, shikigami mang hình dạng con sóc bị tấm bùa che mất đầu bắt đầu chia sẻ tầm nhìn với thuật thức Thiên Lý Nhãn tôi yểm lên.
“Ayaka-sama, xin lỗi đã thất lễ, nhưng xin người hãy chuẩn bị đi ạ.”
Nói xong, cuối cùng cô ấy dường như cũng hiểu ý tôi, bắt đầu lôi cây cung ra kéo tên.
Vừa cảnh giác chú ý phía trước, vừa đổ mồ hôi hột dưới chiếc mặt nạ điều khiển shikigami. Cần phải tập trung rất cao để chỉ đạo shikigami đồng thời theo dõi nhiều góc nhìn cùng một lúc… Nếu phải so sánh với kiếp trước, chắc cũng giống như chơi cả tá game FPS cùng một lúc ấy nhỉ?
(Đây rồi…!)
Không, đúng hơn nên nói là nó đã tìm thấy tôi. Trong khoảnh khắc tiếp theo, một trong các tầm nhìn chia sẻ với shikigami đột ngột đen kịt. Nó bắt đầu rồi…!!
Tôi im lặng chỉ tay. Gần như cùng lúc, một tia sáng chói lóa bắn vào hướng đó. Cắt xuyên qua màn sương, đầu mũi tên thấm đẫm Linh Lực phản ứng với máu của tôi thấm vào Shikigami, xuyên thủng đầu con quái vật heo rừng to lớn đang dẫm lên nó, nghiền nát hộp sọ theo đúng nghĩa đen. Xương và chất nhầy não nổ tung tóe như quả lựu đạn, phân tán ra xung quanh.
Con lợn quái vật, có lẽ là một「Trung Yêu」đã ngã xuống. Xung quanh xác chết, những con「Tiểu Yêu」như chó và côn trùng vây kín. Và rồi…chúng bị xé toạc bởi những mũi quang tiễn trút xuống như mưa đá.
“Ayaka-sama, theo sau là ba con khỉ phía trước…!!”
Cùng với lúc tôi báo cáo, ba bóng đen xuất hiện trong làn sương. Tùy vào góc nhìn, trông chúng có phần giống con người, nếu không có thông tin từ trước, chúng tôi có thể đã bất cẩn tiếp cận và có thương vong. Tuy nhiên, thực tế đã có ba mũi tên găm thẳng vào bụng chúng, đồng thời cơ thể được bảo vệ bởi lớp lớp lông cứng, lớp mỡ dưới da và Yêu Lực bị xé toạc thành hai phần.
“Mọi người, còn vài con nhãi nhép nữa. Bảo vệ Ayaka-sama đi.”
Sau khi lướt nhìn cơn bão tên do cô gái phía sau nã ra với sức công phá khủng khiếp cùng với những tiếng gầm, tôi điềm tĩnh ra lệnh cho đồng đội. Ba người ngay lập tức đáp lại với giọng điệu có phần máy móc. Cùng lúc đó, những con「Tiểu Yêu」lẻ tẻ bắt đầu xuất hiện…mọi người dùng vũ khí của mình để tiêu diệt chúng.
Trong suốt chiều dài lịch sử, có rất nhiều cách để phân loại「Yêu quái」 , nhưng ít nhất là ở trong thiết lập của nguyên tác, có vẻ như phân loại「Cấp bậc」của「Yêu quái」phổ biến nhất thường được chia làm năm cấp độ. Đó là「Ấu Yêu」, 「Tiểu Yêu」, 「Trung Yêu」, 「Đại Yêu」 và「Hung Yêu」.
Hạng thấp nhất「Ấu Yêu」thậm chí còn không phải là một nửa của「Yêu quái」. Chúng được mô tả là những sinh vật đã phát triển được một nửa tới bờ vực trở thành「Yêu quái」. Từ đó, nó cần thời gian để phát triển thành「Tiểu Yêu」, 「Trung Yêu」rồi tới「Đại Yêu」, trong quá trình đó, nó ăn tươi nuốt sống các「Yêu quái」khác và con người…đặc biệt là những người dồi dạo Linh Lực và「Dị năng」…hoặc sống trong các vị trí tương tự như Long Mạch để tiến hóa. Cuối cùng, chúng nuối chửng hàng trăm, hàng ngàn thời gian và hàng ngàn, hàng vạn mạng sống của con người và đồng loại, chúng hấp thụ và cô đặc năng lượng từ đó để trở thành những『Thảm họa có ý chí』, được gọi là「Hung Yêu」.
Tất nhiên, trên thực tế, những con quái vật có thể biến thành「Đại Yêu」và「Hung Yêu」chỉ chiếm một phần cực kỳ nhỏ. Những Trừ Yêu Sư dần mục nát sau hàng ngàn năm có đặc quyền, nhưng không phải là bất tài. Họ hiểu họ là món ăn thịnh soạn nhất đối với những con quái vật kia, và chính họ là những người có mối liên hệ chặt chẽ với thế giới và lợi ích của họ sẽ gặp rắc rối nếu để dân chúng bị ăn thịt. Nếu có nguy cơ dù là nhỏ nhất, họ sẽ đi săn quái vật và càn quét chúng càng nhiều càng tốt trước khi chúng kịp lớn lên. Do đó, 90%「Yêu quái」là「Ấu Yêu」hoặc「Tiểu Yêu」, và ở mức độ đó, ngay cả những tên đầy tớ hèn mọn cũng hoàn toàn có thể cạnh tranh một chọi một.
Đúng thế, miễn là「Tiểu Yêu」.
“Ah…Gabu!!?”
Chúng tôi quay đầu lại sau khi nghe thấy âm thanh thứ gì đó bị nhàu nát. Đầy tớ Hinoe là nguồn gốc của âm thanh kỳ dị đó.
Một con gấu lớn cao 3 mét, một con「Trung Yêu」nắm lấy đầu cậu ta. Chính xác hơn là, nó tóm lấy cậu ta, nâng cậu ta lên và nghiền nát. Cơ thể cậu từ từ lắc lư xung quanh, máu đỏ, những miếng thịt, những mảnh xương nhỏ ra từ kẽ hở giữa hay kẽ tay nắm chặt của con gấu lớn. Con ngựa Trừ Yêu Sư đang cưỡi hét lên sợ hãi khi nhìn thấy con quái vật kinh tởm đang nhìn chúng tôi với cặp mắt đỏ rực và gầm lên.
“Naa…s-sao nó dám…!!”
Với giọng nói đầy giận dữ, là mục tiêu hộ tống của chúng tôi, và là nhân vật chính của cuộc tiêu diệt lần này gần như theo phản xạ rút cung. Một cú bắn ở cự ly gần dồn nhiều Linh Lực hơn mức cần thiết do tức giận đã thổi bay một nửa bên trái của con gấu khổng lồ theo đúng nghĩa đen.
Con gấu khổng lồ với một nửa khuôn mặt bị thổi bay đi ngã xuống mặt đất, co giật. Các cơ quan nội tạng tràn ra từ mặt cắt ngang của cơ thể đã bị xóa sổ, và một lượng máu lớn nhuộm đỏ cả nền đất.
Tuy nhiên, theo góc độ nào đó, đây là một nước đi tồi. Số lượng rất quan trọng. Nhưng tung ra một đòn tiêu hao nhiều Linh Lực như vậy không có ích gì cả, không cần thiết. Ngược lại, nó lại còn gây suy giảm khả năng tiếp tục chiến đấu của Trừ Yêu Sư, đẩy tình thế thay đổi theo chiều hướng xấu đi.
“Ấy, trại sập rồi ư…!?”
Tới cả một đầy tớ với kỹ năng chiến đấu xuất sắc cũng đột ngột mất đi, giờ lại mất thêm một người nữa, và trên hết, một lượng đáng kể Linh Lực đã bị tiêu hao sau đòn tấn công mạnh mẽ của Ayaka. Hơn nữa, cung tên cũng khá bất lợi trong cận chiến.
“Trời ạ…!!”
Trong tích tắc tiếp theo, tôi hạ một con ong to bằng con chó nhảy vào tôi bằng ngọn giáo có lưỡi được gia cố bằng Linh Lực, sau đó, tôi dùng chân cường hóa bằng Linh Lực đè lên con dơi quái vật xuất hiện từ trong bóng tối, nghiền nát xương cổ của nó.
Dù là giết「Tiểu Yêu」trong một đòn cũng rất khó. Do đó, phương pháp truyền Linh Lực vào vũ khí và cơ thể để tăng cường sức mạnh vô cùng phổ biến. Nhân tiện, đối với tôi, thay vì toàn bộ vũ khí hay cơ thể, tôi lại ngay lập tức truyền linh lực vào duy một bộ phận cần thiết như tay cầm hay lưỡi của vũ khí, các khớp và cơ bắp của cơ thể, nhưng đây không là ý tưởng của riêng tôi, đúng hơn là thuộc về nhân vật chính sau này. Ưu điểm là người sử dụng có thể tiết kiệm được Linh Lực so với việc tăng cường toàn bộ cơ thể.
“Ayaka-sama, số lượng kẻ thù ngoài dự tính quá nhiều. Chúng ta có nên rút không?”
Trong khi đưa ra đề nghị, tôi ném hai chiếc Kunai từ ngực áo, trúng vào đầu con chuột quái lớn đang chuẩn bị lao về phía tôi trong sương mù, làm vỡ hộp sọ nó. Bọn này là một ổ tạp khuẩn, nếu bị cắn hay cào sẽ mưng mủ, sau này rất phiền phức.
“Nhưng, trong sương mù như vậy…!!”
“Chết thật, đúng vậy…!!”
Tôi tặc lưỡi. Màn sương này có lẽ được tạo thành từ một luồng Yêu Khí khiến ta mất phương hướng…cho dù có chạy chốn tới mấy…!!
“Oya, đang gặp rắc rối sao? Đành chịu thôi, nếu cậu chết ở đây thì cũng phiền phức đấy. Để ta điều chỉnh độ khó một chút.”
Một lúc sau, một giọng nói thì thầm, như thể đang tận hưởng, nhưng cũng mang lại cảm giác nhớp nháp vang lên bên tai. Tôi nhận ra giọng nói đó.
Cùng lúc đó, tiếng ầm ầm rền từ xa vang tới từ dưới bụng đất, trong nháy mắt sương mù dày đặc tan đi.
“Eh?! Â-âm thanh vừa rồi là…!?”
“Đây là…sương mù đã tan đi!! Chúng ta sẽ bảo vệ Ayaka-sama rời khỏi nơi này…!!”
Tôi ra lệnh cho đồng đội đưa Trừ Yêu Sư đang bối rối trước tiếng gầm rút lui. Tất nhiên, tôi là người có sức chiến đấu tốt nhất trong số các đầy tớ còn sống sót, cần đóng vai trò làm thủ lĩnh.
“Guoooo!!!”
Một con hổ nhảy ra khỏi màn sương mỏng…không phải. Đó là một con mèo yêu khổng lồ nên bị nhầm thành hổ. Hổ chỉ có ở lục địa thôi, nên không thể khác được.
“Chết tiệt!”
Cũng may sương mù đã mờ đi. Nếu sương mù vẫn còn dày đặc như trước thì tôi sẽ không tài nào phản ứng kịp. Tôi chặn răng nanh bằng cán giáo. Nó tiệm cận một con「Trung Yêu」. Cứ thế, nó tiếp tục găm chặt vũ khí của tôi và áp đảo tôi bằng sức nặng của mình. Gư…!
“Đừng coi thường ta!”
Trong chớp mắt, tôi dùng tay thuận của mình làm mù con quái vật trước mắt. Tôi để móng tay ngón trỏ và ngón giữa để đề phòng những lúc như thế này. Tôi truyền linh lực vào đầu móng tay để chúng cứng hơn và xé nát nhãn cầu con mèo, nó hét lên bỏ chạy.
Thoải mái chưa được lâu, ngay lúc đó, những con Yêu quái linh động như chồn, khỉ, ếch đã vòng qua phía sau tôi. Gần như đồng thời, một đám quái vật nhảy xổ vào tấn công…
“Cẩn thận!!”
Cùng lúc với tiếng hét, cái đầu của đám chồn và khỉ bay rơi lả tả. Đó là một phát tiễn của Ayaka-chan từ xa. Nhưng…
“Ah…”
Phát tên thứ ba vừa sượt ngay một con ếch to bằng một con chó lớn, có lẽ là do thiếu kiên nhẫn.
“SShhh!!”
Tôi thành công dùng giáo làm chệch hướng quỹ đạo cú đánh lươi tốc độ cao bắn ra, ngăn chặn đầu mình bị chém lìa. Tuy nhiên, phần vai trái bị thương không thể hất văng nó hoàn toàn. Bộ trang phục đen mà đầy tớ mặc được các Trừ Yêu Sư dệt từ những sợi chỉ yểm Linh Lực và áp dụng Thủ Hộ Thuật đơn giản, nhưng cũng chỉ là hàng được sản xuất hàng loạt, không hơn không kém.
“Đừng có lè cái lưỡi dơ bẩn của mày ra nữa…!!”
Tôi xoay giáo và cắt đứt đầu lưỡi đang thè ra từ phía trên. Phát ra thứ âm thanh kỳ lạ, con ếch quái vật phun ra thứ gì đó màu tím từ cái miệng lớn của nó. Tôi có thể đoán từ màu sắc thứ đó rất nguy hiểm.
“Gư…!?”
Tôi ngay lập tức cởi chiếc áo choàng đen ra và sử dụng nó như tấm khiên bảo vệ cơ thể khỏi chất lỏng. Đúng như dự đoán, bộ đồ đen bị bao phủ bởi chất lỏng màu tím tan chảy ngay lập tức.
“Đừng có khạc cái thứ kinh tởm đó ra…!!”
Tôi đâm ngọn giáo vào miệng con ếch quái vật để giết nó. Có hiện diện ở phía sau. Tôi quay người chém lưỡi giáo qua bên. Đồng thời, lưỡi liềm của con bọ ngựa khổng lồ rạch một đường mỏng trên ngực tôi. Đổi lại, một đường giáo lóe sáng xẻ dọc cơ thể con bọ ngựa.
“Haa, haa…ku…!?”
Tôi nhìn về hướng đồng đội rút lui. Một làn sương mỏng, nhưng tôi không còn nhìn thấy hình bóng họ nữa. Tôi có thể tìm thông qua giấu chân, nhưng… tôi không nghĩ mình có thời gian để kiểm tra mặt đất như thế.
“Buộc phải tự thân trốn thoát thôi…!!”
Không đời nào một tên đầy tớ có thể làm được cái giờ với đám quái vật cứ nối đuôi nhau thế kia. Tôi lấy trong túi ra một quả bom choáng chứa đầy thuốc súng, ném vào đám quái vật đang tiến đến.
Cùng với ánh sáng chói lóa và tiếng nổ, tôi lao ra ngoài. Quả bom choáng không có sức mạnh giết chóc, nhưng âm thanh và ánh sáng có thể tạm thời khiến lũ quái vật bối rối. Tuy nhiên, cũng chỉ có tác dụng với đám yếu đuối thôi. Đối với những con quái vật đẳng cấp cao hơn thì đó còn không phải là chướng ngại nữa, nhưng…
Tôi vội vã chạy trong làn sương, cố giữ lấy miệng vết thương. Tệ rồi đây. Từ góc nhìn của đám quái vật, chắc chắn chúng sẽ ưu tiên tôi, đang bị cô lập bời mùi máu. Vậy nên, tôi phải chạy để giữ khoảng cách. Dồn Linh Lực vào phổi, tôi chạy hết tốc lực, gắng không gây ra tiếng động nào.
Tuyệt vọng, tuyệt vọng trốn chạy… Chính vì điều đó, có lẽ bị ảnh hưởng bởi tầm nhìn hạn chế do sương mù. Không, tại thời điểm này tôi không có cơ ngơi để nghĩ nhiều đến thế, nguyên nhân chắc hẳn là「Tên đó」…
“Haa…Uoooooo!!?”
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi vấp vào một gốc cây làm trẹo chân và ngã thẳng xuống một cái hang thẳng đứng…
---
“May hay rủi đây…Trong rủi có may à? Cái chuyện này…”
Ở sâu trong hang động tối tăm, bán khỏa thân, tôi vừa lẩm bẩm vừa cầm máu từ những vết thương trên vai và ngực.
Rơi vào hang động rồi chết cũng không có gì lạ…may mắn là dưới này có cái hồ. Tôi rơi xuống đó và rửa được mùi máu và mồ hôi, tôi chạy sâu vào trong hang, và quyết định làm trại sau những tảng đá. Tuy nhiên, tôi không nhóm lửa, và ánh sáng duy nhất tôi có thể nhìn thấy là ánh sao từ miệng hang.
“Đau…Chết tiệt, đừng có mưng mủ đấy nhé? Thời đại này không có penicilin đâu.”
Rửa vết thương, sát trùng, bôi thuốc mỡ và đắp vải. Đây là tất cả các phương pháp điều trị hiện có. Công nghệ y tế đã phát triển tới một mức đáng kinh ngạc, có lẽ là do đất nước phải hứng chịu lũ quái vật hoành hành, nhưng nếu không có nguồn cung thì cũng vô nghĩa. Không, không đời nào nguồn lực y tế như vậy lại được đổ dồn vào một tên đầy tớ dùng một lần được.
“Ấy vậy mà mình vẫn sống sót cho tới giờ.”
Tôi nhìn thân thể chi chít vết thương của mình rồi thì thầm. Dù là với kiến thức nửa vời từ kiếp trước, tôi vẫn nhận ra sự khác biệt rõ rệt giữa việc có hiểu biết về y học và không biết là như thế nào. Nhờ kiến thức này, tôi đã có thể sống sót qua nhiều lần bị thương tới ngưỡng cửa tử. Tất nhiên, không phải chỉ mỗi kiến thức y học, mà còn là hiểu biết về Thuật Thức và Linh Lức, về khả năng và đặc tính của quái vật cũng như mối quan hệ giữa người với người trong gia tộc Onizuki. Đầy tớ bị kiểm soát thông tin rất nghiêm ngặt nên tiếp cận nguồn tin chính xác rất khó.
“Sương mù ngày càng mỏng đi rồi…”
Sương mù có lẽ là tác phẩm của một con quái vật nào đó, đang tan dần, có lẽ do đang là ban đêm, nhưng đó không phải lý do duy nhất. Tiếng gầm trong trận chiến, tiếng thì thầm rùng rợn bên tai, và kiến thức về nguyên tác…Dành một chút thời gian bình tĩnh để suy nghĩ và thả lỏng tinh thần, tôi dễ dàng tìm ra câu trả lời.
“…Đi ngủ thôi.”
Tôi vá lại bộ áo trắng mỏng dưới lớp áo đen…dù nó đã bị nhuộm đỏ…giữ thẳng cây giáo trong tay, tựa lưng vào tảng đá, rải muối xung quanh để tạo một vòng phòng thủ tạm thời, sau đó nhắm mắt…
---
Giờ Canh Sửu, thời khắc Yêu quái hung hãn và mạnh mẽ nhất trong ngày.
Một màn sương mù đen. Có lẽ nên gọi là chướng khí. Một cỗ Yêu Khí rõ ràng chẳng tốt đẹp tí nào…Nó dễ dàng vượt qua lớp kết giới mà đầy tớ kia mô phỏng dựng lên như trò trẻ con, ăn mòn lớp muối xua đuổi tà khí và vô hiệu hóa chúng.
Và khi lớp chướng khí đen kịt tìm tới người đầy tớ, nó dần tụ lại thành một điểm, tạo nên một hình bóng giống như con người.
“….”
Trong vài giây, cái bóng nhìn chằm chằm vào người đầy tớ đang ngủ và bắt đầu từ từ bước đi. Nó tới trước người đầy tớ, cái bóng áp sát mặt lại với cậu…
“…Ngươi đang cố làm cái quái gì vậy, quái vật.”
Tôi nãy giờ vẫn giả vờ ngủ, giữ mình ở ngôi thứ ba đâm lưỡi giáo vào cổ cái bóng và hỏi. Oh, ta biết ngay ngươi sẽ tới lúc ta ngủ mà, tính cách ngươi là thế đấy.
“Oioi, sao tàn nhẫn quá vậy? Bổn yêu còn đang cố đưa cho ngươi diệu dược tự chế đó.”
Cái bóng nói với giọng nam tính, tỏa ra luồng năng lượng ma quái đen tối. Dù giọng điệu có vẻ thân thiện, nhưng lời nói của quái vật vốn không bao giờ đáng tin, đặc biệt là với kẻ này, một khi có ai trên thế gian này biết tới danh phận thực sự của hắn, một là cắp chân lên cổ mà chạy, không là sẽ bị giết chết, hắn sẽ không nghe bất kỳ lời nào đâu. Dĩ nhiên, trừ khi là Trừ Yêu Sư lừng danh nào đó, chắc chắn tất cả sẽ bị đánh bại và ăn thịt.
Và từ hiểu biết của tôi về game gốc của thế giới này, cảm giác ngờ vực đó còn trở nên mạnh mẽ hơn. Tại sao ngươi lại tiếp người có sở thích trái ngược với ngươi như ta? Nếu chỉ là đeo nhẫn thì xơi nhanh lên đi. Xin ngươi là đừng có xuất hiện trước mặt ta tới hết cuộc đời này luôn được không?
“Khó nghe quá đấy? Mục đích của ta đâu phải là tới để ăn ngươi đâu? Thân thiện với nhau chút đi mà.”
Những bóng đen tập trung lại, hiện rõ hình dáng của một người và bắt đầu có màu sắc.
Một mĩ nữ màu xanh. Mái tóc xanh dài, đôi mắt xanh và cả bộ y phục hòa thượng làm gợi nhớ tới các tăng lữ hành khất. Tuy nhiên, lại nhuộm màu xanh lam. Cô đội một chiếc nón để che đi danh tính. Cô cao ngang một người đàn ông to lớn, cũng có những đường nét mảnh khảnh, ngực cô ấy cong xuống vừa phải. Đánh giá từ minh họa trong game, không quá lớn cũng không quá bé, vô cùng xinh đẹp. Tuy tôi không nói ra điều đó. Và nổi bật nhất là chiếc mỏ neo khổng lồ cô gánh trên lưng…
“Ngươi mà cũng nói thế được à. Chưa bao giờ ta thấy cái thể loại lộc lá tệ hại tới vậy đâu.”
Tôi giữ thái độ không thân thiện, cầm cây giáo của mình lên. Những việc làm trong quá khứ cùng với tính cách điên rồ của cô ta, bất cứ ai cũng sẽ làm vậy. Có biết bao nhiêu người chơi lần đầu đã bị cô ta quyến rũ bởi thái độ thân thiện và coi cô ta như nữ chính, chỉ để trò chơi kết thúc với cái chết của nhân vật chính.
“Nào nào, không đói sao? Chỉ là nắm cơm bên mình nhưng ta chả biết bỏ đi đâu cả. Ngươi có muốn ăn với ta không? Đây không phải là mấy cục ngũ cốc hay cơm khô các đầy tớ ngươi hay ăn đâu, mà Ginshari thực sự đó?”
Với một nụ cười, người phụ nữ đó tự nhiên ngồi xuống trước mặt tôi, và cởi nón ra… Tôi có thể nhìn thấy hai chiếc sừng dày, đầy sẹo uốn cong trên đầu cô ta.
“Đây, ăn đi. Nguyên liệu là mơ, tảo bẹ với cá ngừ, ngon lắm đấy nhé? Cứ thoải mái đi. Ngươi có khát nước không? Ta cũng mang theo nước nè?”
Hahaha, con quái vật đê tiện, gian xảo, kiêu ngạo, ích kỷ và điên rồ cười nói thoải mái, thân thiện.
Akagami Aodouji…「Hung Yêu」khét tiếng xứ kinh đô tới nỗi đích thân hoàng đế đã phải trực tiếp hạ lệnh truy sát, với tội ác và những hành động tàn bạo của mình, Akagami Aodouji đã trở thành nhân vật được yêu thích cũng như ghét bỏ nhất giới game thủ hâm mộ.
赤髪碧童子/Xích Phát Bích Đồng Tử = Đứa trẻ tóc đỏ mắt xanh.