────Trường trung học Tokutaibetsuse, còn được gọi là Tokuko (Trường trung học đặc biệt)
Những học sinh theo học tại trường đó có một số kỹ năng đặc biệt và được kỳ vọng sẽ có một tương lai tươi sáng sau khi tốt nghiệp.
Và tôi, Magiri Iroto, là học sinh của trường trung học đặc biệt này. …… Nếu bạn hỏi người khác ấn tượng về tôi, họ chắc chắn sẽ trả lời rằng tôi chỉ là một người bình thường.
Lý do là điểm thi của tôi ở mức trung bình, khả năng thể thao cũng trung bình,…… và về ngoại hình, tóc đen và dài đến che cả đôi mắt, nhìn thế nào cũng thấy đây chỉ là một học sinh bình thường.
Tôi đã nghe những lời đồn về lý do tại sao lại có những người tầm thường ở Trường trung học đặc biệt, nhưng tôi không quan tâm đến những lời đồn đó vì tôi có lý do để giả vờ tầm thường, mà ngay cả khi không hề có lý do nào đi nữa thì tôi cũng sẽ chọn làm một con người bình thường. Tôi không còn muốn quay về cuộc sống ồn ào như trước kia nữa.
Khi tôi, một người bình thường tách biệt ra ngoài những tin đồn như vậy, đang trở về nhà từ phòng tập lúc 9 giờ tối, hơi muộn so với thời điểm học sinh trung học ra ngoài và đi lại, tôi nghe thấy tiếng hai người đàn ông và một người phụ nữ cãi nhau trên đường về nhà.
“Này, hãy tới đây ngay!”
“Tôi đã nói là tôi không thích mà!”
Cuộc trò chuyện lúc 9 giờ tối này …… ít nhất không phải là một cuộc trò chuyện bình thường, vì vậy tôi tiến lại gần giọng nói đó hơn một chút.
“Anh hứa sẽ không làm gì xấu với một cô gái xinh đẹp như em đâu, được chứ?”
“Đi theo anh đi nào, anh sẽ dành cho em thật nhiều tình yêu thương.”
“Tôi đã bảo anh là đừng tới đây mà!”
Trong khi cuộc tranh cãi vẫn đang từng bước leo thang,──── Tôi đã hiểu được tình hình.
Một cô gái mặc đồng phục học sinh được hai anh chàng to lớn theo đuổi,…… thật ngu ngốc, ngu ngốc đến nỗi tôi không chắc ngày nay họ có còn làm những bộ phim truyền hình như thế này không.
Trong lúc nghĩ vậy, tôi đột nhiên nhìn kỹ lại ngoại hình của cô gái …… mái tóc vàng óng dài, rối bù và khuôn mặt xinh đẹp nhưng cân đối ──── trông quen quen.
“Đó là….”
Cô ấy học cùng trường và cùng lớp với tôi. Cô ấy tên là Nanahoshi Chiha.
Theo như tôi nhớ thì cô ấy sở hữu một vẻ ngoài khá nổi bật và khả năng diễn xuất tuyệt vời, đã từng xuất hiện trên tạp chí với tư cách người mẫu và tham gia đóng phim,…….vậy nên────.
“Hẳn đây là một cảnh quay kịch tính.”
Tôi nghĩ nó hơi ngớ ngẩn khi so với một bộ phim thông thường, nhưng nếu đúng là như vậy thì cũng có lý.
Nhưng khả năng diễn xuất của cả hai bên đều rất chân thực. ……Tôi không có ý định đi sâu vào diễn xuất, tuy thế tôi quyết định sẽ ở lại và chứng kiến để dùng nó làm tài liệu tham khảo vì tôi có thể sẽ cần sử dụng nó vào một dịp nào đó.
Với suy nghĩ đó, tôi quyết định tìm một chỗ ngồi đặc biệt cho phép bản thân ngồi xem vở kịch một cách trọn vẹn.
“Đủ rồi đấy!”
“Anh đang làm phiền tôi đấy, Anh định làm thế đến bao giờ? Tôi thực sự sẽ gọi cảnh sát ngay đây!”
“Cứ gọi đi ────.”
Khi Nanahoshi nói rằng cô ấy sẽ gọi cảnh sát, một trong những người đàn ông to lớn đã cố túm lấy cánh tay cô ấy …… và nếu đó là một phần của kịch bản phim, tôi sẽ phải xin lỗi rất nhiều sau này, nhưng ────nhìn nó trông không giống như đang diễn vậy, vì thế tôi túm lấy cánh tay sắp duỗi ra của người đàn ông to lớn đó.
“Ah! Cái quái gì thế này ────”
Ngay sau đó, tôi lập tức nhận ra đây không phải là quay phim vì có vẻ như hắn ta đang cố gắng giết tôi, thế nên tôi đã dùng cánh tay to lớn mới đưa ra kia để vật hắn ta ngã ngửa ra sau.
“Ầm ầm……!”
Người đàn ông to lớn bị đánh ngã xuống đất đã gây ra tiếng động lớn đến mức bất tỉnh.
Sau đó là một người đàn ông to lớn khác lên tiếng────
"Mày!"
Tôi ngay lập tức đá vào chân người đàn ông đó, sau đó vật hắn ta ngã ngửa ra và đánh thêm một cú nữa khiến hắn hoàn toàn bất tỉnh.
“Vậy là xong.”
Sau khi lẩm bẩm như vậy, tôi nhìn cô ấy.
Sau đó, cô ấy nhìn tôi như thể cô ấy đang sửng sốt.
…. Điều này không tốt.
Cho đến giờ tôi vẫn giả vờ bản thân là một người bình thường, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, cả trường sẽ biết rằng tôi không tầm thường mất, ít nhất là về mặt kỹ năng chiến đấu……. Bạn có thể nghĩ rằng tôi đang nói quá, nhưng cái tên Nanohoshi này lại là biểu tượng cho từ nổi tiếng ở ngôi trường tôi đang học.
Khi tôi đang phân vân không biết nên làm gì thì Nanahoshi đến gần tôi rồi cất giọng với ánh mắt lấp lánh.
“nnnnn-ngầu quál! À không ý em là, cảm ơn anh đã giúp em! Ừm, em là học sinh năm nhất tại Trường Trung học Đặc biệt, tên em là Nanahoshi Chiha, anh co thể cho em biết tên được không!?”
“……”
Cậu không nhận ra tớ sao?
Dù tôi có giả vờ bình thường đến đâu, cô ấy thậm chí quên mất khuôn mặt của bạn cùng lớp… Khi tôi đang nghĩ về điều đó, tôi nhớ ra rằng hôm nay tôi đang trên đường trở về nhà từ phòng tập gym.
Tôi luôn buộc tóc cao khi ở phòng tập vì mỗi khi để mái tôi cảm thấy hơi vướng, và tôi cũng làm thế khi trên đường về nhà …… nghĩa là hiện tại tôi đang buộc tóc cao.
Khi ở trường, tôi thường thả mái xuống nên hẳn đây là lí do mà Nanahoshi không nhận ra tôi là Magiri Iroto.
…… Sẽ hơi rắc rối một chút, nhưng tôi quyết định tận dụng sự hiểu lầm này, vì như vậy còn tốt hơn là khiến cả trường xôn xao.
“Tên tôi là ──── Kirimato Toiro.”
_______
MTL bởi Nghẹoo