“Phù…”
“Cực cho em rồi, Rei. Tụi nhỏ ngủ cả chưa?”
“Dạ chắc ngủ hết rồi.”
Đã hơn chín giờ tối.
Tôi về phòng khách sau khi dỗ cho May và Aleah ngủ. Sau khi tắm xong thì cô chủ mặc đồ ngủ và ngồi một mình trong phòng khách nhâm nhi thức uống. Đó là một chai nước nâu vàng một lít hơn.
“Ơ, cô chủ đó là gì thế ạ? Em tưởng mình hết nước ép rồi chứ.”
Tôi còn đang tính ngày mai sẽ đi mua thêm đây.
“Đây hử? Rượu mà.”
“Hả?!”
Tôi giật mình trước những gì mà cô chủ thản nhiên nói.
Rượu?
Cô chủ vừa nói rượu?
“Từ từ đã cô chủ của em. Người không thể uống rượu được!”
“Tại sao chứ?”
“Tại vì… tụi mình vẫn chưa hai mươi mà!”
“Hử? Đúng là thế, rồi sao?”
Nhìn vẻ mặt bối rối của cô chủ tôi mới nhớ lại một chuyện. Ở đất nước này thì chỉ cần lên mười lăm tuổi là bạn được phép nhậu nhẹt rồi. Có nghĩa là, việc cô chủ hay tôi uống rượu không có phạm luật gì cả.
Mà thật ra tùy vào loại rượu mà có khi nó còn rẻ hơn cả nước. Nói là vậy chứ rượu mà cô chủ uống là đồ xịn đấy.
“Ta được Lambert cho nó như quà cảm ơn. Cũng nhẹ đô thôi.”
“Haa… Nhưng mà người đừng có uống nhiều quá nhé? Nó không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Ta sẽ uống điều độ mà.”
Thật ra thì hồi còn phải đi tiệc tùng giao lưu với các quý tộc khác, cô chủ đã uống rượu ở trước độ tuổi quy định. Cô ấy chắc hẳn sẽ tự biết điều độ thôi.
“Em làm tí đồ nhắm nhé?”
“Không cần đâu, Rei, lại uống với tan nào.”
Được cô chủ mời nên tôi lấy một ly và rồi cạnh cô ấy. Đây có lẽ là rượu mật ong.
Cô chủ rót đầy ly cho tôi.
“Vô!”
“Dzô!”
Sau khi cụng ly xong tôi uống tà tà từng ngụm rượu. Có thể nó làm từ mật ong nhưng nó không ngọt cho lắm. Bởi vì đường đã phân rã trong quá trình lên men cả rồi. Tôi nghĩ cái này có vị giống bia hơn. Mà do nó cũng có vị ngọt ngọt nên khá khác với bia nguyên chất.
Hơn nữa, chai rượu mật ong này hình như có vị cay cay trong đấy. Cái vị và mùi này tựa tựa quế vậy. Đúng là như cô chủ nói, nó khá nhẹ đô.
Những gì tôi có thể nói đây là chai rượu ngon, chấm hết.
“Sao?”
“Nó ngon lắm ạ. Và cũng rất nhẹ nữa.”
“Đúng không? Có vẻ chị Lene còn nhớ hãng bia mà ta thích hồi còn làm quý tộc nên đã nói chuyện đó với Lambert.”
Làm tốt lắm, chị Lene.
Dù cho chị ấy không còn làm hầu giá đi nữa thì chị ấy vẫn yêu quý cô chủ như chủ nhân mình cả cuộc đời. Tôi vừa uống tà tà vừa thầm biết ơn điều đó.
“Rei nè … ta hạnh phúc lắm.”
“Dạ?”
Cô chủ mơ hồ nói.
Tôi liền quan sát cô chủ để xem rốt cuộc có chuyện gì đang xảy thì đột dưng cô nhoẻn miệng cười.
“Ta có May, có Aleah và có Rei… Mọi ngày trôi qua giống như một giấc mơ vậy.”
“Hông phải mơ đâu cô chủ. Đây là chiến thắng của cô chủ mà!”
“Chiến thắng của mọi người. Em hông có được hiểu nhầm điều đó đâu đấy.”
Cô chủ lúc nào cũng tỉnh táo cả. Cô ấy không hề nghĩ hạnh phúc mà mình có được là nhờ công lao của riêng bản thân mình.
“Việc dạy học sao ạ?”
“Rất là bổ ích. Dù bọn trẻ thì không chịu nghe lời gì hết trơn.”
Trái ngược với những gì cô chủ nói, giọng điệu cô nàng rất vui vẻ.
Hiện tại tôi và cô chủ đều đang là giáo viên ở học viện hoàng gia. Kể từ lúc học viên được nhập học đổi từ con em quý tộc thành những người ưu tú trong xã hội, cả bộ mặt học viện hoàng gia đã thay đổi hoàn toàn. Bởi vì nhận thấy nghệ thuật ựt do và giao thiệp đã được chú trọng quá mức nên hiện tại họ đang đề cao phát triển ma thuật.
“Rất là khác so với hồi ta còn làm quý tộc, mọi người đều phải nghe lời cả. Nhưng mà như này cũng hấp dẫn lắm.”
“Vậy ạ, thế thì tốt quá.”
Tôi luôn ngấm ngầm lo rằng tính khí cao ngạo của cô chủ sẽ gây cản trở nhưng mà có vẻ nỗi lo đó là thừa thãi rồi. Cô chủ đã tự mình cố gắng để tận hưởng việc dạy học của mình. Tôi hạnh phúc quá.
“Còn Rei thì sao? Cuộc sống hiện tại có làm em thỏa mãn không?”
“Chỉ cần có cô chủ ở bên em, cái gì em cũng không cần nữa. Với cả May và Aleah bên chúng mình nữa, vậy là đủ rồi.”
Đã từng có lúc tôi suýt thì đánh mất cô chủ, vì thế giờ đây không có gì quý giá hơn việc được ở bên cô ấy như thế này. Và cả lúc đầu thì May và Aleah khá e dè chúng tôi nhưng dần dần thì hai cô bé cũng mở lòng với chúng tôi rồi. Đúng như cô chủ nói, chúng tôi đang rất hạnh phúc.
“Ta mừng lắm. Nhưng… ta có một điểm không hài lòng.”
“Oh. Đó là gì ạ?”
Khi tôi hỏi thế thì cô chủ đặt mạnh ly nước xuống bà và bày ra vẽ mặt hờn dỗi.”
“Rei à, dạo gần đây em không còn tấn công ta gì nữa hết trơn.”
“Khụ.”
Tôi choáng váng cả đầu óc khi nghe cô chủ nói thế. Tai tôi nghe rất rõ lời cô ấy nhưng đầu tôi thì không thể nào thông cho đặng. Cô chủ vừa nói gì cơ?
“Em xin lỗi nhưng ngài lặp lại cái nữa được không ạ?”
“Ta nói là! Dạo gần đây, Rei hông có trêu trọc ta gì cả, ta cảm thấy cô đơn lắm đó!”
Lần này thì tôi đã thông hoàn toàn lời của cô chủ nhưng nghe không giống những việc cô chủ sẽ nói ra cho lắm. Cô chủ tính khí cao ngạo của tôi… muốn đọc chọc ghẹo ư?
“Cô chủ à… Hình như người say rồi phải không?”
“Ta hổng có say!”
Cô ấy chối phăn phắt nhưng gương mặt cô chủ thì đang đỏ ửng lên, và điệu bộ nãy giờ của cô ấy rất là đáng nghi à nha. Mà mấy người say có ai nhận mình say bao giờ?
“Cô chủ à, người đã uống bao nhiêu rồi thế?”
“Tầm nửa chai thôi à. Nhiêu đây thì hổng có nhằm nhò gì hết trơn~”
Khi tôi nhìn chai rượu thì nó đã gần cạn. Tôi chỉ uống có hai, ba ly gì thôi nên về cơ bản là mình cô chủ xử hết 80% chai. Tôi tự hỏi cô ấy có ý thức được tình hình hiện tại không nữa.
“Cô chủ à, uống vậy là đủ rồi, mình đi ngủ nào.”
“Hổng chịu. Ta muốn nói chuyện với Rei cơ.”
Cô chủ giật cái ly lại từ tay tôi và nốc thêm một ngụm rượu, sau đó lờ mờ đáp lại tôi như thế.
“Cô chủ à…”
“Nhớ mấy ngày còn ở học viện, Rei bạo dạn hơn bây giờ nhiều. Hồi đó em đáng yêu ghê, lúc nào cũng đi theo ta rồi luôn miệng Cô chủ ơi, cô chủ à.
Chả hiểu vì sao tự dưng cô ấy lại nhắc đến mấy chuyện đó. Nếu tôi mà không ngăn cô chủ lại lúc này thì sau khi tỉnh rượu cô ấy sẽ ngượng đến chết mất.
“Nèeee, Rei ơi. Em có yêu ta không?”
“Có ạ, em yêu người nhiều lắm.”
“Thật chứ?”
“Một chữ cũng không xạo ạ.”
“Fufu… ta hiểu rồi…”
Cô chủ nở một nụ cười quyến rũ.
Không ổn.
Tôi rất thích nụ cười nghiêm nghị thường ngày của cô chủ nhưng giờ đột dưng giở ra cái mê hoặc lòng người như thế… làm sao mà cưỡng lại được chứ.
Tôi cắn răng cố đẩy lùi tà tâm.
“Rồi rồi, cô chủ à. Giờ thì đi ngủ nào.”
“Hổng chịu. Ta muốn tình tứ với Rei thêm chút nữa.”
“…”
Thứ tạo vật đáng yêu gì đây.
Không, ý tôi là, cô chủ thì lúc nào mà chả đáng yêu chứ nhưng hôm này thì cô ấy lại đáng yêu hơn cả bình thường.
Mà tôi cũng có uống rượu vào nữa. Lí trí tôi bắt đầu yếu thế rồi nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ có vài chuyện sai trái diễn ra mất.
Tôi có mối quan hệ gần gủi với cô chủ từ lâu rồi nhưng chả hiểu vì sao tôi không muốn lợi dụng lúc cô ấy sai cho lắm.
“Reeeei ơi?”
“Dạ?”
Cô chủ gọi tên tôi bằng chất giọng ngọt ngào. Càng lúc tôi càng khó khống chế bản thân rồi. Trời ạ, cô ấy dễ thương chết mất.
“Nè, nè, hôn ta đi?”
“… Cô chủ à, đủ rồi. Nếu người còn cám dỗ em nữa thì em không chắc em có kiềm chế được nữa không…”
“Tại sao em phải kiềm chế chứ hả? Rei là của ta và ta cũng là của Rei mà?”
Cô ấy nghiên đầu, cái thứ hành động đáng yêu vượt quá trí tưởng tượng của nhân loại này là gì đây hả? Lí trí của tôi đến giới hạn mất rồi.
“Cô chủ à, em yêu người nhiều lắm.”
“Fufu, ta hạnh phúc lắm. Ta cũng yêu em rất nhiều.”
“Ý em là… Nếu người cứ nói cái kiểu khiêu gợi đấy thì em nghĩ là em sẽ mất tự chủ thật đấy ạ.”
“Ufufu, thật vậy sao? Ta hạnh phúc lắm.”
Cô chủ nở một nụ cười tình tứ.
Thôi được rồi, tôi chả thèm quan tâm gì nữa.
Không phải là lỗi của tôi đâu nhá.
Đấy là lỗi của cô chủ vì quá sức đáng yêu.
Tôi đứng phắt dậy, sau đó quỳ xuống cạnh cô chủ và nắm lấy tay cô ấy.
“Cô chủ, em ôm người được chứ?”
“Fufu, cuối cùng em cũng có hứng rồi nhỉ. Em cứ thoải mái đi.”
Nói thế rồi cô chủ hôn tôi. Tiếp đó, tôi cường hóa sức mạnh thể chất mình bằng ma thuật rồi bế cả thân thế mảnh khảnh của cô chủ lên.
“Chúng ta sẽ lên giường ngay bây giờ.”
“… Ưm.”
Giờ thì việc cần làm chỉ là tận hưởng khoảng thời gian khoái lạc theo tiếng gọi trái tim mà thôi. Đó là điều tôi nghĩ nhưng mà…
“Ah.
“Ah.”
“…”
“Có gì thế, Rei? Nhanh nào, mau mau…”
Hai mắt tôi bắt gặp hai cặp mắt đang nhìn lén từ phòng của tụi trẻ.
“Chúng mình bị phát hiện rồi chị Aleah.”
“Chúng mình bị phát hiện rồi May.”
May và Aleah đồng thanh nói thế, chúng không có tí ngượng ngùng nào cả.
“Cả hai đứa… không phải hai đứa ngủ hết rồi sao?”
“Bởi vì tụi con nghe được tiếng cười đùa vui vẻ của mẹ Claire với mẹ Rei.
“Hai người rất thân mật nên tụi con đã ngồi xem nãy giờ.”
“…! ….!”
Tôi và cô chủ thở hổn hển kêu lên. Tôi giá mà bạn hiểu được cảm giác của chúng tôi lúc này.
“Thế, thế, mẹ Rei định làm gì tiếp theo ạ?”
“Hai người định âu yếm nhau trong phòng ngủ có đúng hông ạ?”
Cái đầu đang chứa toàn dục vọng của tôi ngay lập tức ăn một gáo nước lạnh vào. Và hình như cô chủ cũng đột dưng tỉnh táo trở lại luôn.
“Hai người bọn mẹ chỉ định chúc ngủ ngon nhau xong rồi đi ngủ thôi, không có định làm cái gì hết.”
“Thật vậy sao ạ?”
“Nhàm chán quá.”
“Đó là lí do tại sao hai đứa nên đi ngủ luôn đi. Nếu hai đứa thức khuya quá thì ngày mai hai đứa không thể chơi cả ngày được đâu đó?”
“Hổng chịu đâu!”
“Tụi con là bé ngoan mà, tụi con đi ngủ liền đây.”
Nói thế rồi bọn trẻ chạy biển vào nệm.
Tôi đúng ra phải cảm thấy nhẹ nhõm rồi nhưng còn một việc tôi cần làm.
“Cô chủ…”
“~~~!”
Đúng vậy, tôi phải giải quyết cô nàng đang nằm trong vòng tay của tôi đã.
“Người tỉnh rồi đúng hông ạ?”
“… Ưm.”
Cô ấy lí nhí đáp lại. Cả hai chúng tôi ngượng tới mức muốn chui xuống lỗ.
“Cô chủ, giờ chúng ta sẽ có thêm luật mới.”
“Ta đồng ý.”
Có một vài luật trong nhà chúng tôi.
Chúng cơ bản đều là mấy luật lệ bình thường trong cuộc sống hàng ngày của tụi tôi mà thôi.
Tuy nhưng, tối nay đã có thêm một luật mới.
Đó chính là… uống rượu có chừng mực nhất định.
------------------------
TL: Thông béo nho nhỏ là mấy cái ngoại truyện mình dịch từ WN nên sẽ thấy hơi khác với chính truyện. Lí do là vì lười vào folder bật pdf lên là một, hai vẫn là lười nhưng vì quan trọng nên nói lại.