Tôi đã yêu cô nàng phản diện

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Cô ta chỉ là một thường dân thôi mà sao lại dám xấc xược như thế chứ! - Chương 01: Rei Taylor

“Ta không thể tin được một dân thường thấp kém lại dám kê bàn ngồi cạnh ta, biết thân biết phận đi chứ!”

Trước lời khiển trách của ta, tên dân thường cứ nhìn ta chằm chằm khó hiểu. Như thể cô ta không hiểu được tình hình hiện tại, cô ta quay đầu nhìn một lượt xung quanh rồi lại nhìn ta. Bất kính, thật bất kính!

Ta cố lắm mới kiềm được cơn giận của mình.

Ta là Claire François, một tiểu thư chân chính, đến từ một trong những gia đình quý tộc danh giá nhất Bauer. Cha ta, Dor François, phục vụ cho đất nước dưới cương vị bộ trưởng bộ tài chính, trông coi kho bạc nhà nước. Gia đình chúng ta chỉ đứng sau hoàng tộc và thủ tướng mà thôi. Nói cách khác, chúng ta cao quý hơn hầu hết mọi quý tộc trong nước với quyền lực thứ ba quốc gia.

Vì vậy dễ thấy ta không hề theo học ở một ngôi trường tầm thường mà chính là học viện hoàng gia Bauer – nơi chỉ có những người ưu tú nhất mới được nhập học. Tuy nhưng, học viện này lại đang trên đà khủng hoảng… Một làn sóng thường dân đang xâm nhập vào đây, kẻ trước mắt ta là một ví dụ.

“Ah, Claire…?”

“Ôi! Sao người dám gọi tên ta trống không như thế hả!”

Dưới tư cách là một quý tộc hàng đầu quốc gia, ta không thể chấp nhận việc bị gọi trống không như thế bởi một thường dân được. Như hiểu được ý ta, hai người bạn cảu ta, Pipi và Loretta đang đứng bên cạnh ta nhíu mày khó chịu.

Có lẽ cô ta vẫn chưa ý thức được tình hình hiện tại, con nhỏ thường dân ấy bắt gặp ánh nhìn của ta và nói tiếp.

“Cô Claire.”

Cuối cùng thì cô ta cũng xưng hô đúng với địa vị rồi đấy. Ôi chúa ơi… vương quốc mới chỉ ban cho chúng cái cơ hội được nhập học vào học viện thôi mà chúng đã xấc xược như thế này! Đây là lí do tại sao mà bọn dân thường thật…

“Tốt. Thường dân thì phải biết cung kính bề trên.”

“Người có biết tên em hông?’

Cô ta hỏi như thế muốn xác nhận điều gì đấy. Thông thường thì ta sẽ chẳng bao giờ lại đi nhớ tên của một thường dân cả, nhưng ta sẽ không chấp nhận việc cô ta sẽ xem thường trí nhớ của ta.

“Cô đang diễn trò với ta đấy à, Rei Taylor?”

Phải, Rei Taylor. Cô ta là thủ khoa đầu vào. Chỉ là một dân thường mà lại được nhập học vào học viện danh giá này chắc hẳn là tài năng của cô ta đã được công nhận

Như ta đã nói ở trên, học viện hoàng gia là một ngôi trường danh giá chỉ dành cho các gia đình quyền quý. Tuy nhưng, địa vị thôi thì vẫn chưa đủ. Chỉ có những kẻ ưu tú nhất mới qua được kì sát hạch mà nhập học vào trường. Bất chấp chuyện đấy, hoàng đế hiện tại, Roussseau bệ hạ đã đưa ra chính sách mới chiêu mộ nhân tài, cho phép thường dân cũng được nhập học. Đây thật là một sự sỉ nhục khi thường dân lại dám ngồi cạnh quý tộc chúng ta! Ta, con gái của bộ trưởng bộ tài chính phải lập lại trật tự cho học viện này.

Ngay khi ta sắp đưa ra những lời khuyên khắc nghiệt cho cô ta thì…

“Dà hú!”

Vì lí do nào đó cô thường dân đấy hú lên vui mừng. Nhìn kiểu gì thì cái biểu cảm đó vô cùng kì quặc.

“Ta có thể hỏi tại sao đột dưng cô lại hú hét lên thế không? Chưa nói tới cái từ ngữ thô tục gì thế kia! Đó là lí do tại sao bọn dân thường…”

Như ta đã nói, có một khoảng cách lớn giữa dân thường và quý tộc ngay cả trong lời ăn tiếng nói. Nếu cứ để cho thường dân nhập học thế này thì danh tiếng của học viện sẽ giảm sút mất.

“Ta hết lòng tôn kính bệ hạ song, ta vẫn không chấp nhận được chính sách mới này.

“Đúng vậy ạ thưa cô Claire.”

“Vâng ạ.”

Pipi và Loretta bày tỏ sự đồng ý của họ. Học viện này lẽ ra là thánh địa quý tộc, không phải là nơi mà thường dân được đặt chân vào.

Nếu ta có thể cho thủ khoa này ý thức được vị trí của mình thì ta chắc chắn những tên thường dân khác sẽ cũng sẽ tự biết thân biết phận. Nghĩ thế, ta chuẩn bị quở trách tiếp thì…

“Cô Claire.”

Cô thường dân đó gọi tên ta.

“Có việc gì? Ta không có thích cái kiểu gọi như ta và cô thân nhau lắm đâu nhé.”

Những gì cô ta đáp lại những lời thẳng thừng của ta vượt ngoài sức tưởng tượng của bản thân ta.

“Em yêu người.”

“… Hả?”

Đợi đã, cô ả thường dân này mới nói gì cơ? Yêu? Ý cô ta là gì chứ…? Từ yêu có rất nhiều nghĩa. Bạn bè, người thân, lãng mạn… nhưng giữa ta vô cô ả đâu có mối quan hệ nào như thế. Hả? Không thể nào. Ý cô ta không thể nào là thế được… đúng không?

“Cô Claire, em yêu người nhiều lắm.”

“Cá… cá- cá- cá…!?”

Rốt cuộc tên thường dân này đang nói cái gì vậy chứ!? Trong tất cả những cách nói chuyện, ta chọn quở trách cô ta và giờ cô ả nói nó yêu ta?!

“Cô đang nói cái gì vậy hả!?”

“Dạ…? Em chỉ nói là em yêu người rất nhiều thôi mà!”

Vẻ mặt của cô ta cho thấy cô ta thật sự bối rối. Ta không cảm nhận được ác ý trong lời nói đó. Nhưng mà, không thể nói lời của cô ta lại có nghĩa đó được. Rốt cuộc mục đích của cô ta là gì cơ chứ?

Sau khi trầm tư hồi lâu, ta đã đưa ra vài giả thuyết hợp lí. Ra thế, ra đó là mục đihcs của cô ta.

“H-hứ, một thường dân như cô cũng đang muốn được ta ưu ái ư? Đúng là việc làm vô nghĩa. Ta không hề có ý định làm thân gì với một tên thường dân không biết thân biết phận.”

Luôn có những người ở quanh ta, nuông chiều ta để dựa dẫm vào địa vị gia đình ta. Cô gái này chắc chắn chỉ là một trong số họ thôi. Với một chút biểu cảm thay đổi nhanh trên gương mặt, ta vội vã quay đi.

“… Đáng yêu quá trời ơi.”

C-cái, cô ta mới nói cái gì thế!?

“Cá.... cá- cá- cá…!”

Ta đã quen với việc được ca tụng ngoại hình mình, nhưng ta chỉ thường nghe những câu từ hoa mỹ như xinh đẹp, tuyệt trần… Đã bao lâu rồi ta nghe có người gọi ta là dễ thương? Không, đó không phải alf vấn đề ở đây. Cả ta và cô gái này chỉ là những thiếu nữ mà thôi! Cái cách cô ta nói như thể muốn cầu hôn ta vậy.

“Cô… cô là kiểu đó à…”

Những người phụ nữ có hứng thú với người con gái khác thường chỉ xuất hiện trong tiểu thương. Thông thường thì họ được miêu tả là những người phụ nữ dâm đãng, buông thả. Ta cứ có cảm giác bản chất cô ta rất giống với họ.

“Hả hông, à… ừ thì… cũng đúng… nhưng mà thôi kệ nó đi, chỉ là cô Claire quá mức dễ thương thôi!”

“H-hả!?”

Đúng là thế rồi. Tên dân thường này là một trong những kẻ đó. Đáng sợ quá!

“Cô Claire, người ghét em đúng hông?”

“T-tất nhiên rồi. Không phải rõ ràng là như thế sao!”

Không đời nào ta lại thích mấy cái đó được.

“Thế thì tốt rồi. Xin người cứ tiếp tục bắt nạt, chà đẹp em đi. Em sẽ đón nhận tất cả!”

“C-cái… chuyện quái gì với người phụ nữ này vậy…”

Cô ta vượt ngoài sức tưởng tượng của ta. Cô ấy bảo nó thích ta nhưng lại không quan tâm nếu có bị ta ghét bỏ đi nữa. Hơn thế, cô ta nhấn mạnh mình muốn được bắt nạt – thật không thể tin nổi. Tên thường dân trước mắt ta không thể nào là con người được. Ta liếc nhìn cô ta như thể một sinh vật không xác định.

“Được rồi, giờ thì bắt nạo khoảng thời gian hạnh phúc, vui vẻ của chúng mình thôi nào cô Claire! Hãy cùng nhau xõa nào!”

“Sao cô lại nói như thể ta chắc chắn sẽ tham gia vậy hả!?”

Vào lúc đó, ta không hề ngờ được rằng… cô gái thường dân này, một ngày nào đó sẽ thành người bạn đời của ta.

----------------------------------

TL: Gì dzậy trời người ta chưa sủi gì hết mà đã bảo là lừa lọc rồi seo. Bao uy tín nhé. Mua một tặng hai mà còn nói bóp viewer, hông hiểu :fight: