Tôi đã trở thành một tên trộm với kỹ năng trộm cắp siêu cấp

Truyện tương tự

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

54 1632

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

84 4008

Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

(Đang ra)

Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

Hifumi Shigoro

—Đây là câu chuyện về một thiếu nữ với tam quan có phần lệch lạc được những người tốt bụng và tràn đầy tình thương ở bên, cũng như hành trình kiếm tìm hạnh phúc dành cho mình.

25 706

Vị Tướng Quân Thường Dân Vươn Lên Bằng Cách Đạp Đổ Lũ Quý Tộc Vô Năng

(Đang ra)

Vị Tướng Quân Thường Dân Vươn Lên Bằng Cách Đạp Đổ Lũ Quý Tộc Vô Năng

Hanane Kosaka

Vốn là pháp sư mạnh nhất ở kiếp trước, câu chuyện kể về hành trình anh đập tan từng đứa thượng cấp cặn bã ở nơi đồn trú, rồi quay về trung ương tiếp tục thẳng tay dọn dẹp đám sâu dân mọt nước đó.

5 6

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

(Đang ra)

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng với những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng rực rỡ nh

5 71

Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

(Đang ra)

Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Yeon Sanho

Nước rò rỉ sau 5 ngày làm việc tại căn cứ dưới đáy biển sâu 3.000m?

324 1360

WebNovel - Chương 1

"Chết tiệt."

Một người đàn ông đang thốt ra những lời chửi thề.

Đó là một tình huống khiến anh không thể không thốt lên những lời tục tĩu.

Những dày đặc vết thương khắp cơ thể anh.

Mắt phải của anh đã bị hỏng từ lâu bởi một lời nguyền.

Hơn nữa, anh gần như thể không cử động một nửa cơ thể.

Tên anh là Krashu Balhaim.

Anh là một người đàn ông được biết đến như là nỗi ô nhục của gia tộc Balhaim.

Ô nhục cái nỗi gì.

Nhưng ngay cả cái mác đó cũng đã là quá khứ.

Xét cho cùng, anh là một thành viên của Thế Hệ Bầu Trời, những người đã chiến đấu chống lại thảm họa World Corrosion.

Cuối cùng anh cũng nhận được sự công nhận từ gia đình, những người luôn đối xử với anh như một tên ngốc.

Vì lẽ đó, anh đã cố gắng hết sức mình để được công nhận.

Nhưng kết quả thật thảm khốc.

Trước mắt anh, những trận mưa thiên thạch trút xuống khi thế giới đối mặt với sự hủy diệt.

Hạt Giống Tai Ương, thứ đã phát triển ngoài tầm kiểm soát, đang nuốt chửng mọi thứ.

Krashu bất lực nhìn thế giới đang bị hủy diệt.

Rồi anh quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.

"Cậu... khụ khụ... định làm gì bây giờ...?"

Giọng nói của Krashu bị ảnh hưởng bởi lời nguyền.

Nhưng sự buộc tội trong lời nói của anh là không thể nhầm lẫn.

"Hỏi tôi định làm gì bây giờ à."

Người đàn ông với mái tóc vàng bạch kim lấp lánh như mặt trời ngẩng đầu lên.

Bất chấp thế giới đang tàn lụi xung quanh, khuôn mặt u sầu của anh ta vẫn đẹp trai đến mức khó tin.

Arthur Gramalte, thành viên xuất sắc nhất của Thế Hệ Bầu Trời và được mệnh danh là Vua Anh Hùng.

Gọi anh ấy là Vua Anh Hùng nổi tiếng của Đế quốc thật đáng buồn cười.

Bởi vì có ba người phụ nữ vây quanh anh ta, mỗi người đều cố gắng an ủi anh.

Anh ta không phải là Vua Anh Hùng; anh ta là Vua Hậu Cung.

"Thế giới đã đến hồi kết, thế thôi."

Arthur trả lời với sự bình tĩnh đáng kinh ngạc.

Anh ta nói với giọng điệu như vậy bất chấp vô số người đã chết để đưa anh ta tới đây.

Như thể sự hủy diệt chẳng liên quan gì đến anh ta.

"Đó là tất cả những gì cậu nói? khụ, khụ Có bao nhiêu người đã tin tưởng cậu và...!"

"Krashu, im đi! Arthur đã cố gắng hết sức rồi!"

Một người phụ nữ với mái tóc xanh biển cả hét lên.

Krashu nhíu chặt mày.

Cô ta tên là Sigrin Epania.

Công chúa thứ ba của Đế quốc Epania và là người đã đưa Arthur trở thành ứng cử viên hoàng gia.

Một công chúa bị mù quáng bởi tình cảm say đắm với Arthur.

Dù vậy, kiếm thuật của cô ta lại xuất sắc đến mức có thể sánh ngang với Arthur.

"Chết tiệt, khụ, khụ! Công chúa Sigrin, tôi nhớ cô đã khóc như thế nào khi mất một con mắt, và tôi đã giúp cô lấy lại thị lực. Và giờ cô bảo tôi im đi? Cô nói chuyện với tôi như vậy sao?"

Khác với bình thường, Krashu nói bằng những lời lẽ sắc bén.

Sigrin nhìn anh với ánh mắt khinh miệt.

"Sao ngươi dám nói chuyện với ta, Sigrin, như vậy? Ngươi không sợ hậu quả sao?"

"Hậu quả? Hậu quả sao!"

Krashu khạc máu khi giơ cả hai tay lên trời.

"Thế giới đang tận diệt và cô nói về hậu quả?! Đồ khốn nạn! Epania mà cô trân trọng đã bị phá hủy khụ, khạc từ tối qua rồi!"

Mắt Sigrin mở to vì những lời của anh.

Nước mắt lăn dài trên má cô.

Nhưng nhìn thấy cô như vậy, Krashu chỉ thể hiện sự khinh bỉ.

Cô ta luôn ngược đãi mọi người trừ Arthur, tin tưởng vào địa vị hoàng gia của mình.

Trong số đó, Krashu nhận được sự đối xử tồi tệ đặc biệt.

Lý do chính là vì Krashu đến từ gia tộc quyền lực nhất Vương quốc Staron.

"Ah, ngươi đã gây rắc rối kể từ Học viện!"

Mối quan hệ cay đắng của họ bắt đầu tại Học viện Rahelern.

Sigrin, người nhận được mọi kỳ vọng nhờ tài năng kiếm thuật thiên bẩn.

Trái ngược với Krashu, đứa con trai út vô dụng của gia tộc Balhaim kiêu hãnh của Vương quốc Staron.

Nếu chỉ là so sánh, anh đã không bận tâm.

Nhưng Sigrin là thủ lĩnh của Phe Đế quốc tại Học viện.

Vì vậy, cô ta bắt nạt Krashu một cách dai dẳng để đè bẹp Phe Vương quốc.

Vì điều đó, Krashu không chỉ bị Phe Đế quốc coi thường, mà còn bị Phe Vương quốc tẩy chay, và mọi người gọi anh là nỗi ô nhục.

Việc bị gọi là ô nhục bởi cả gia đình và vương quốc đã trở nên quá thường xuyên đến mức nhàm chán.

Dù vậy, Krashu vẫn chịu đựng.

Anh đúng là một kẻ ngốc vô tài.

Và cô ta lại là nhân tố thiết yếu của Thế Hệ Bầu Trời, thứ sẽ cứu thế giới.

"Cô đã thật tàn nhẫn với tôi sau khi mất đi đôi mắt!"

Nhưng đó là kết thúc.

Thế giới đang tàn lụi, Đế quốc đã bốc hơi vì World Corrosion, và Vương quốc cũng không khác.

Vì vậy, Krashu ấn tay vào mắt phải, giọng nói đầy hận thù.

Nếu biết trước điều này, anh đã không đánh cắp lời nguyền từ con mắt của người phụ nữ điên kia.

"Đồ rác rưởi chỉ biết đi ăn cắp!"

Nghe vậy, mắt Sigrin trở nên điên cuồng.

Cô rút thanh kiếm Bạch Phiến, được biết đến như Nanh Rồng Trắng.

Khí lạnh tỏa ra từ nó như muốn đóng băng Krashu cứng lại.

Nhưng Krashu chỉ khịt mũi.

Đồ rác rưởi chỉ biết đi ăn cắp, hả.

"Phải, khụ, khụ, đúng vậy."

Krashu ghét khả năng của mình.

Như cô ta nói, tất cả những gì anh có thể làm là đánh cắp.

[Kỹ năng · Mũ Trùm Bóng Tối]

Đánh cắp những gì mục tiêu sở hữu.

*Điều kiện

Giá trị của thứ mục tiêu sở hữu được xác định bởi chính mục tiêu.

Điều kiện để đánh cắp được thiết lập theo giá trị mà mục tiêu đặt vào nó.

Đó là một kỹ năng được ban bởi vị thần đã lập khế ước với anh, đúng nghĩa chỉ là một khả năng để ăn cắp.

Một khả năng kỳ lạ khi càng thứ gì đó càng quý giá với mục tiêu thì càng khó đánh cắp.

Nhưng khả năng này có một lợi thế.

Ta thậm chí có thể đánh cắp những lời nguyền phát sinh từ Thế Giới Bị Bào Mòn.

Anh có thể đánh cắp những lời nguyền mà ngay cả những kẻ có khả năng phá lời nguyên giỏi nhất thế giới cũng không thể xóa bỏ.

Vì lợi thế to lớn này, Krashu đã đồng hành cùng Thế Hệ Bầu Trời.

Kết quả là, số lượng lời nguyền tích tụ trên cơ thể anh lên đến hàng trăm.

Một trong những lời nguyền đó ngăn không cho anh chết vì lời nguyền nhưng cũng khiến anh không bao giờ có thể ngủ được.

Thật là kỳ tích khi anh vẫn còn sống.

Ta tưởng mình sắp chạm mốc bốn chữ số rồi.

Tiếc thay, thế giới kết thúc trước khi anh đạt được cột mốc đó.

Dù sao, tất cả những lời nguyền trên người Krashu đều được đánh cắp từ Thế Hệ Bầu Trời.

Lời nguyền kiểm soát nỗi sợ của Arthur.

Lời nguyền bóng tối của Sigrin.

Lời nguyền tà đức của Thánh Nữ.

Lời nguyền tà căn của Hoàng Đế Rực Lửa, vân vân.

Anh mang theo tất cả những lời nguyền, ngay cả của những thành viên giờ đã chết.

Lời nguyền là thứ vô giá trị nhất đối với chủ nhân của chúng.

Điều đó khiến chúng hoàn hảo cho khả năng Mũ Trùm Bóng Tối của Krashu phát huy tác dụng.

"Nhưng không có tôi, các người đã không thể tới được đây..."

Một mắt của Krashu run lên vì tức giận.

"Không phải sao? khụ, Abella."

Anh quay sang một người phụ nữ vẫn đang khóc trong vòng tay Arthur.

Người phụ nữ nhỏ nhắn cầm một cây trượng khắc hình các ngôi sao.

Abella, Phù Thủy Đỏ, thiên tài lớn nhất do Tháp Pháp Thuật tạo ra và là một thành viên khác của Thế Hệ Bầu Trời.

Cô ấy cũng là một đồng đội đã cùng Arthur đi đến tận đây.

"Arthur, Arthur, chúng ta nên làm gì?"

Nhưng cô ta thậm chí còn không thèm giả vờ lắng nghe.

Kể từ khi thế giới kết thúc, tất cả những gì cô làm là bám lấy Arthur và khóc lóc.

Chà, cô ta luôn như vậy.

Cô ta luôn phớt lờ anh, nhất quán coi thường lời nói của anh.

Khi anh đến Tháp Pháp Thuật tìm thuốc giảm đau vì cơn đau từ những lời nguyền xé nát cơ thể quá lớn,

cô ta đã từ chối thậm chí không cho anh bước vào tháp.

Tất nhiên, đó không phải là sự sỉ nhục duy nhất anh phải chịu đựng.

Kể từ lúc đó, anh đã dứt bỏ mọi tình cảm với cô.

"Cô đã mất giọng nói vì một lời nguyền và không thể sử dụng phép thuật. khụ, khụ Nhưng cô khóc giỏi thật."

Thế mà cô ta vẫn yêu cầu anh đánh cắp lời nguyền cho mình.

Ngay cả bây giờ, dây thanh quản của anh vẫn như đang bị cào xé bằng kim loại, và tiếng ho do cơn đau này là vì lời nguyền của cô.

"Đủ rồi những lời lẽ thảm hại của ngươi."

Một giọng nói khác vang lên.

Một người phụ nữ vẫn đứng im lặng phía sau Arthur.

Cô ta là Mary Diana, ngọn giáo của Đế quốc Epania và là hiệp sĩ mạnh nhất bảo vệ Sigrin.

Với mái tóc đen, dáng người cao và thân hình quyến rũ, cô ta rất hấp dẫn.

Nhưng với Krashu, cô ta thật đáng khinh.

Bởi vì một số lượng đáng kể những lời nguyền anh mang theo là từ người phụ nữ ngu ngốc này.

Ngọn giáo mạnh nhất, cái nỗi gì.

Lòng tự trọng của cô ta cao đến kinh tởm đến mức cô ta sẽ ngoan cố đối mặt với World Corrosion ngay cả khi cần rút lui, và mang về những lời nguyền.

"Thảm hại? Nhảm nhí. Cô không nhớ đã cầu xin tôi đánh cắp lời nguyền khiến cô nói ra mọi điều cô không muốn Arthur biết về tình cảm của cô dành cho anh ta sao?"

Thế mà ngày sau khi anh xóa bỏ lời nguyền, cảnh tượng cô ta cùng Sigrin bước vào cùng một phòng với Arthur thực sự khiến anh tức điên.

Vì điều đó, anh thậm chí không thể đi buổi hẹn hò đầu tiên mà anh đã hứa.

Giờ đây, hẹn hò và mọi thứ khác đều vô nghĩa vì tất cả mọi người đều đã chết.

"Miệng ngươi chỉ có thể nói ra những lời như vậy."

"Đương nhiên là tôi không thể! khụ, khụ Một phần lời nguyền của cô vẫn còn trong tôi!"

Nếu những lời nguyền không tự ý triệt tiêu lẫn nhau, ai biết được anh đã nói gì ở đây.

"Cuối cùng thì. Cậu đã cứu thế giới chưa?"

Krashu quay sang Arthur, thở phì phò như thể đã từ bỏ mọi thứ.

Vấn đề lớn nhất là Arthur, gã này.

Arthur, kẻ chưa từng một lần thất bại trong việc đáp ứng kỳ vọng cho đến nay.

Anh ta luôn hoàn thành mọi thứ như thể biết trước tương lai.

Nhưng đến cuối, anh ta giờ đã hoảng loạn và giờ đã sụp đổ như thế này.

Dù vậy, Krashu vẫn ở bên Arthur.

Tất cả mọi người xung quanh Arthur đều không gì khác ngoài lũ ngốc.

Nhưng ít nhất Arthur đã nói với anh rằng anh cần thiết.

Mặc dù Arthur không hề kiềm chế những kẻ hành động hung hăng với Krashu,

Krashu vẫn ở lại với World Corrosion vì anh nghĩ mình đang giúp ích.

"Cậu là người có thể làm được."

Krashu nhớ lại những lời Arthur đã nói khi nhìn thế giới đang hấp hối.

"Kết thúc rồi."

Như thể một vở kịch vừa kết thúc.

Lời thốt ra bình tĩnh của anh ta đã biến tất cả nỗ lực của Krashu thành bong bóng.

"Phải, lần này tôi lại thất bại."

Trong khi đó, Arthur đứng dậy.

Máu đặc chảy ra từ phía dưới ngực anh ta.

Đó cũng là lý do tại sao Abella đang bám lấy anh và khóc.

Bởi vì Arthur đang chết dần.

Xét cho cùng, anh ta cũng đã thất bại trong việc ngăn chặn sự kết thúc của thế giới.

"Lần này, 'cũng'?"

Nhưng Krashu chất vấn lời nói của Arthur, nhai lại những gì anh ta vừa nói.

Như thể anh ta đã trải qua tình huống này trước đây.

"Đừng lo, lần sẽ này khác. Vì tôi đã có được thẻ kế thừa ký ức."

Biểu cảm của ba người phụ nữ đang quan sát anh ta thay đổi.

Biểu cảm của họ gợi ý rằng họ đã thực hiện một lời hứa nào đó với anh ta từ lâu.

Krashu, người đang theo dõi cảnh tượng kỳ lạ này, dần dần nhíu mày.

"Arthur, ý cậu là gì? Có phải chỉ mình tôi là không hiểu không?"

"Krashu, đây không phải là lần đầu tiên thế giới kết thúc với tôi. Thế giới này đã kết thúc hết lần này đến lần khác."

Những lời nói bình tĩnh của Arthur chỉ khiến Krashu thêm bối rối.

Chuyện vô lý gì về việc thế giới kết thúc hết lần này đến lần khác?

Có phải Arthur đã phát điên vào phút cuối?

"Nhưng không sao. Tôi chỉ cần quay trở lại thôi."

"Cái gì, cậu đang nói cái gì vậy! Arthur! Sigrin, Abella, Mary, các người đều biết điều gì đó?!"

Bất chấp sự phản đối của Krashu, ba người kia chỉ nhìn Arthur.

Như thể Arthur là người duy nhất trên thế giới.

"Vì chúng ta đã đi đến đây, tôi sẽ nói cho cậu."

Cuối cùng, Arthur đã cho anh một câu trả lời.

"Hồi quy."

Hồi quy?

Một mắt của Krashu rung lên dữ dội.

Một từ chỉ nên xuất hiện trong những câu chuyện đã thốt ra từ miệng Arthur.

Hơn nữa, ba người kia dường như đã biết về việc hồi quy của anh ta.

"Hồi... quy?"

Cùng với đó, Krashu cảm thấy như tất cả các mảnh ghép đang khớp vào nhau.

Bởi vì giờ anh đã hiểu tại sao Arthur lại hành động như thể biết trước tương lai.

Ánh mắt của Arthur chân thành.

Anh ta thực sự là hồi quy giả.

''Và lần này, tôi đã có được sự kế thừa ký ức. Với sự kế thừa ký ức này, tôi có thể chuyển ký ức của Sigrin, Abella và Mary đến thời điểm tôi hồi quy."

"Vậy là, cậu sẽ hồi quy và bắt đầu lại?"

Nếu không thể ngăn chặn sự hủy diệt một mình, anh ta có thể hồi quy cùng những người khác và ngăn chặn nó.

Nhận ra điều này, một mắt của Krashu bắt đầu mở to.

Nếu đó là trường hợp, họ thực sự có thể ngăn chặn sự hủy diệt.

Mặc dù vòng lặp này đã thất bại, nhưng nếu anh ta đi cùng ba người kia, những người dù tính cách tồi tệ nhưng có kỹ năng thực sự, khả năng thành công sẽ tăng lên đáng kể.

Trong một khoảnh khắc, ánh sáng bắt đầu xuất hiện.

Ánh sáng của một thế giới đã trở nên ảm đạm vì sự hủy diệt.

"Đúng vậy, tôi sẽ bắt đầu lại với tất cả mọi người."

Rồi đột nhiên, Krashu ngẩng đầu lên vì từ "mọi người".

Ba người bên cạnh anh ta đã biết về điều này từ lâu.

Nhưng còn anh thì sao?

Còn bản thân anh, kẻ đã sống sót ngoan cố ngay cả khi Thế Hệ Bầu Trời lần lượt chết đi, chịu đựng bằng cách đánh cắp mọi lời nguyền của mọi người?

"Chờ đã, Arthur."

Vì vậy, Krashu quyết định hỏi.

Chẳng phải cậu là người duy nhất công nhận tôi sao?

"...Còn tôi thì sao?"

Khoảnh khắc anh hỏi, hé mở đôi môi khó khăn,

Arthur im lặng nhìn Krashu như trước đây, và rồi lần đầu tiên, anh ta bắt đầu cười.

"Puhahaha."

Khi Krashu sửng sốt vì trận cười bất ngờ của anh ta, Arthur từ từ ngẩng đầu, với những giọt nước mắt được Abella lau đi.

Đôi mắt vàng của anh ta sáng rõ.

"Krashu, chuyển ký ức của cậu có ích gì khi cả cơ thể và tâm trí của cậu đã trở nên rách nát như giẻ rách?"

Arthur nhìn xuống Krashu đang ngây người và nói như vậy.

"Đừng lo. Tôi khá thích cậu. Không có cậu, Thế Hệ Bầu Trời đã không thể đi đến đây. Khả năng đánh cắp lời nguyền của cậu rất hữu ích. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đặc biệt cần cậu trong tình trạng hiện tại. Thứ tôi cần là cậu với một tâm trí trong sáng, người sẽ đi theo tôi."

Những lời đó đối xử với anh như một công cụ.

Chỉ là một công cụ tiêu hao để sử dụng một lần rồi vứt bỏ.

Một công cụ cần thiết trong mỗi lần hồi quy, nhưng không hơn, không kém.

"Gặp lại cậu, Krashu."

***

Với những lời đó, một luồng ánh sáng rực rỡ đột nhiên bắt đầu rò rỉ từ cơ thể Arthur.

Nhận ra Arthur đã bắt đầu sử dụng hồi quy, Krashu đứng dậy với vẻ mặt hoảng hốt nhưng lăn xuống đất.

Một chân của anh đã bị hỏng bởi một lời nguyền và không cử động được bình thường.

Lăn lộn trong bùn, Krashu hét về phía Arthur, khạc máu.

"Kho-khoan đã! Chờ đã! Arthur! Đưa tôi đi cùng! Tên khốn chết tiệt! Nếu đi thì đưa tôi đi cùng!"

Nhưng biểu cảm của Arthur vẫn không thay đổi.

Ngay từ đầu, Krashu không có giá trị gì trong cuộc đời Arthur.

Lý do anh ta giả vờ công nhận anh chỉ vì anh ta đánh giá rằng anh sẽ có ích.

Anh ta chưa từng một lần công nhận anh như một đồng đội.

Nhưng có phải anh thực sự chỉ nhận ra sự thật này bây giờ?

Thực ra, tôi đã...

Chẳng phải anh đã nhận ra nó từ lâu rồi sao?

Khi các thành viên của Thế Hệ Bầu Trời phớt lờ anh và thực hiện những hành động làm nhục, Arthur chỉ im lặng quan sát mà không nói gì.

Như thể sự đối xử như vậy với anh là đương nhiên.

Nếu anh ta thực sự coi anh là đồng đội, anh ta đã kiềm chế họ và đứng về phía anh.

Chưa kể đến việc công nhận đóng góp của anh, anh ta cũng đã đối xử với anh như một công cụ.

Tôi chỉ là...

Anh chỉ đang tự biện minh trong lòng.

Nói rằng mình đang giúp đỡ Thế Hệ Bầu Trời, nói rằng mình cần ngăn chặn sự hủy diệt thế giới, anh đã lấp đầy lòng tự trọng vốn thiếu hụt từ thời còn trong gia đình, theo cách đó.

Như thế này.

Đây thực sự là kết thúc sao?

Thật sao?

Khi tâm trí Krashu trở nên xa rời, anh nhìn xuống đôi tay mình.

Một thế giới đang kết thúc.

Arthur rời đi.

Một khả năng đánh cắp những gì mục tiêu sở hữu.

Đó là điều anh đã không nghĩ tới vì cơ thể đã bị hủy hoại bởi những lời nguyền.

Nhưng có một câu hỏi anh luôn thắc mắc.

Anh không thể đánh cắp kỹ năng sao?

Tất nhiên, một kỹ năng sẽ là thứ quan trọng nhất đối với một người, vì vậy sẽ không dễ dàng để đánh cắp.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để lo lắng về những điều như vậy.

Tay Krashu giơ về phía Arthur.

Liệu anh có làm điều tương tự trong các vòng lặp trước của Arthur không?

Nếu anh thành công, bản thân hiện tại của anh cũng đã hồi quy.

Việc anh chưa từng làm được điều đó có nghĩa là anh đã thất bại.

Nhưng không thành vấn đề.

Nếu anh không làm điều này, mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa dưới thế giới bị hủy diệt.

"Chết tiệệệt!"

Với một lời nguyền rủa, bàn tay vươn ra của Krashu tỏa sáng, và trong khoảnh khắc đó,

Krashu mất ý thức trong một luồng ánh sáng chói lòa.

***

"Hả?"

Khi ánh sáng chói lòa biến mất, một câu hỏi đơn độc vang lên.

Trong trận mưa thiên thạch trút xuống vì sự hủy diệt, đầu của một người từ từ ngẩng lên.

Cùng với đó, anh ta nhận ra không có ai bên cạnh và bắt đầu mở to mắt.

"Gì, cái quái?"

Khi anh ta thắc mắc tại sao mình, người lẽ ra phải hồi quy, vẫn còn ở đây, suy nghĩ của anh ta bị cắt đứt khi bị đè bẹp bởi trận mưa thiên thạch phía trên đầu.

Arthur Gramalte của chu kỳ thứ 9, người lẽ ra đã hồi quy để gặp chu kỳ thứ 10.

Đó là ngày anh ta thực sự chết.