****
-Rầm!
“Hự…!”
Thân thể tôi lăn lóc trên mặt đất. Tôi bật dậy lập tức nhưng mũi thương vẫn sượt qua cổ tôi.
Cách cô rút ngắn khoảng cách thật hay biết bao, nhưng tôi vẫn phải không thể không lên tiếng.
“Cô bảo sẽ dạy em thương thuật nhưng lại khai chiến bằng cuớc?”
Thật không thể tin được là đôi chân thon gọn đó lại có thể đẩy xa tôi đi tận 3 mét. Thế nhưng, Erin không hề để tâm tới lời tôi nói mà nở một nụ cười.
“Chiến đấu là phải tận dụng mọi thứ ta có. Dựa vào đâu mà cậu cho rằng ta sẽ không dùng chân?”
“Tại cô nói là thương thuật…”
“Trong thực chiến trong có chỗ cho viện cớ. Thương, kiếm, quyền, cước… Cậu phải tận dụng mọi thứ hết mức.”
Cô bước đến và đưa tay ra với dụng ý đỡ tôi dậy. Tôi giả vờ chấp nhận rồi nhanh chóng tung quyền.
“Phù…”
Như thể đáp trả với sự trả đũa của một đứa nhóc, Erin dùng lòng bàn tay mình đỡ đòn và kết quả tôi mới là người bị dội đi.
“Hả!?”
Cơ thể tôi đập rầm xuống đất. Không đau đớn gì cho cam, nhưng thương tổn tâm lý và cơn xấu hổ khi đột kích thất bại là quá lớn.
“Ự…”
“Trò Korin. Bát Quái của cậu cần dựa vào bộ pháp và thân pháp để triển khai. Nếu đan điền còn chưa biết hết thì cậu đừng nên dùng làm gì.”
Tôi đã thua tâm phục khẩu phục. Đưa cả hai tay lên trời, tôi tỏ ý không muốn đấu nữa và ngoan ngoãn đứng dậy.
“Em thua rồi.”
“Haha. Xem ra cậu luyện tập rất nhiều, nền tảng cũng không tồi. Tại sao cậu lại dựa vào Bát Quái mà luyện?”
“Ừm… Đó là thứ đầu tiên em tìm thấy khi đến thư viện kiếm sách liên quan đến võ thuật.”
“Ồ? Vậy sao cậu lại chọn thương?”
“...Em nghe người ta bảo thương dễ dùng hơn kiếm.”
Erin mỉm cười ấm áp đáp lại và bảo rằng lý do đó thật đơn giản.
“Bát Quái không tồi. Nó đã tồn tại từ xa xưa và đã trải qua nhiều lần cải biến. Có điều…”
Cô giương thương lên và tạo dáng. Thế đứng của cô thật giống một thế đứng trong minh hoạ của thương thuật Bát Quái, chỉ có điều là kết quả cho ra lại hoàn toàn khác biệt.
“Á.”
Vụt! Mũi nhọn của thương nhanh chóng sượt qua đầu tôi. Chỉ đến khi nghe được tiếng gió theo sau, tôi mới chợt nhận ra. Tôi còn chẳng thể cảm nhận đòn công kích ấy chứ nói chi là phản ứng.
“Xem ra thứ cậu đã học là dành cho người thường.”
“Ừm… Vừa rồi…”
“Là Song Thủ Xà Bát Quái. Cậu chưa từng thấy trong sách đúng chứ?”
“En học chiêu đó cả năm trời rồi…”
“Nền tảng của cậu rất tốt nên không khó để học cho lắm. Giờ ta sẽ dạy cậu bí pháp thương thuật của Bát Quái.”
“...”
Bí pháp của Bát Quái… Học được thì đúng là tuyệt đấy, nhưng tôi đang theo đuổi điều khác cơ.
“Sư phụ. Thay vì Bát Quái, cô có thể dạy…”
“Không được. Bởi vì nó… sẽ nuốt chửng cậu từ trong ra ngoài.”
Nhờ Siho trợ giúp mà đã 1 tháng trôi qua kể từ ngày tôi được giới thiệu cho một NPC có tên trong thế giới này, Erin Danua. Chỉ là, tôi vẫn chưa thể lĩnh hội được độc thương pháp của cô ấy.
Lục Thương Thức.
Đây chính là sát chiêu thuộc về một trong những cường giả 『Sử Thi Anh Hùng xứ Arhan』, Erin Danua. Một trong những tuyệt chiêu mà ta nhận được trong trò chơi qua tuyến đường thương thủ, ‘Lục Thương Thức’.
Tôi đã mong rằng mình được học thương thuật của trùm cuối, Tates Valtazar từ sư phụ Erin Danua của hắn, nhưng…
“Thôi đành chịu vậy.”
“Chớ nản chí. Vẫn phải mất ít nhất nửa năm để học hết bí pháp của Bát Quái.”
Giờ đây thế giới này đã thành thật nên việc học kỹ năng bằng cách cộng điểm chẳng còn khả thi nữa.
Mấy lúc như này đây, tôi mới thấy thật ghen tị với Siho. Cậu ta chỉ việc mở cửa sổ kỹ năng và cộng điểm là đã có thể thi triển ma pháp mạnh mẽ rồi.
……..
……
…
“Thái Cực Bát Trận, Chân Thái Cực, La Trát Trận, Tiến Xà, Song Thủ Xà—. Bát Trận Bí Pháp bao gồm Trát, La, Na đến đây là hết.”
“Hừm…”
Erin bỗng nhìn tôi một hồi lâu khi tôi biểu diễn thương thuật xong. Cô cứ thế nhìn tôi rồi đột nhiên bước tới và nắm lấy cổ tay tôi.
“S-Sư phụ?”
Cô ngọ nguậy trên lòng bàn tay tôi. Trên lòng bàn tay tôi có nhiều vết chai sạn đến mức khiến nó trông xấu xí. Thế nhưng, cô không hề chê bai gì tôi.
“Cậu vất vả rồi.”
“Ừm… Tất nhiên rồi.”
“Tuy bí pháp của Bát Quái thương thuật không khó… Nhưng cũng cần phải luyện tập không ngừng nhỉ để thành thạo chúng. Ta bảo nửa năm đã là… ước tính gần như tối thiểu rồi.”
Tôi đã mất 2 tháng.
Tôi giảm giờ ngủ, bỏ qua lời kêu nghỉ của Siho và tiếp tục vung thương.
Kể cả đã lên giường, tôi vẫn mô phỏng thương thuật cho đến khi chìm vào giấc ngủ. Bởi vì đó là cách duy nhất mà một nhân vật nền như Korin Lork có thể sống sót.
“Hôm nay nghỉ đi.”
Như thể đã nhìn thấu chuyện ấy, Erin mở lời kêu chúng tôi nghỉ một ngày.
“Em không sao. Em dùng potion với một ít gel là hồi phục được hết vết sưng rồi, nên… Uaht!”
Cô kéo mạnh cánh tay tôi.
“Nào! Nằm xuống đây ngủ!” Cô vỗ xuống giường và nói.
“Em có chút chuyện cần làm với Siho. Giờ mà không luyện tập là em không còn thời gian…”
“Trò là phải nghe lời cô! Để ta hát ru cho nhé?”
“Cô nghĩ em bao tuổi rồi?”
“Cậu vẫn là em bé mà?”
“À… Nếu so với người thì đúng là vậy thật.”
“Không trên một trăm điểm. Chẳng phải không lâu nữa cậu sẽ đến hoàng cung sao? Cậu nên học chút lễ nghi với phụ nữ đi.”
“Thực ra, Siho có bảo em để cậu ta tự một mình đi đến đấy.”
Cái tên khốn đó rõ là đang cố hốt hết mọi thứ! Tôi muốn được tận mắt nhìn thấy công chúa và hôn lên mu bàn tay của cô cơ…
“Hôm nay cậu nghỉ đi.”
“...”
“Nào. Cứ thoải mái tựa đầu vào đùi ta.”
“Chuyện này chẳng phải có hơi…”
Không màng gì tới sự phản đối của tôi, Erin cứ thế vỗ lên đùi mình và dụ dỗ tôi bằng giọng nói e thẹn. Xung quanh đây cũng không có ai nên… Tôi đã tựa đầu lên đùi cô ấy.
Cô là minh chứng sống của lịch sử và đã sống qua hàng ngàn năm. Thế nhưng, đùi của cô lại cực kỳ êm dịu và dễ chịu.
Erin bình thản nhìn xuống tôi đang nằm nghỉ trên đùi cô.
“Cậu có muốn trở nên mạnh hơn không?” Cô hỏi.
“À.. Có.”
“Tại sao?”
“Cô hỏi tại sao là ý gì…?”
Trở nên mạnh mẽ chẳng cần lý do gì cả. Lý do duy nhất là chúng tôi cần nguồn lực và sức mạnh không tưởng để vượt qua kịch bản.
“Nếu chỉ đơn giản là cần sức mạnh… Chẳng phải chỉ cần tên nhóc Siho kia là đủ rồi sao?”
“...Cũng không hẳn là vậy.”
Đã 2 năm ròng rã trôi qua để từ ngày chúng tôi đặt chân vào trò chơi này và Siho đã trở nên mạnh mẽ hơn cả Erin Danua, một trong những cường giả của thế giới này. Cậu ta mạnh đến độ có thể tự thân săn lùng Cận Thần của Vua dù cho chúng phải bị đột kích và đánh bại cùng các thành viên trong tổ đội.
Thế giới này xoay quanh người chơi và một nhân vật nền như tôi là không cần thiết, nhưng…
“Cậu ta tỏ ra cứng cựa và mạnh mẽ thế thôi, chứ thực ra cậu ta khá xuề xoà đấy.”
Tôi đã chứng kiến cảnh Siho cần kề cái chết sau mỗi kịch bản không biết bao lần. Cậu ta cũng mắc sai lầm khá thường xuyên như để hiệp sĩ đối địch tiếp cận quá dễ dàng.
Chuyện ấy hẳn là hiển nhiên vì chúng tôi không sinh ra để chiến đấu.
Kể cả nếu nâng cao chỉ số và có được các trang bị tốt hơn đi nữa, chúng tôi vẫn chỉ là các công dân từng sống yên bình trên trái đất. Việc tư duy của chúng tôi khác với các kẻ địch đã sống cả đời tranh đấu là không thể tránh khỏi.
“Tên đó sẽ trở thành anh hùng cứu thế. Có điều, dẫu là anh hùng đi nữa thì vẫn cần một đồng chí kề bên. Chí ít thì em cũng phải đánh xe và mang vác hành lí cho cậu ta chứ?”
“Xem ra cậu rất trân trọng cậu ta.”
Cô nói không hề sai, lý do là vì chỉ có tôi và Siho là đến từ chung một nơi. Chưa hết, cậu ta còn là ma mới và không hề biết gì về trò chơi tên 『Sử Thi Anh Hùng xứ Arhan』. Thế nên tôi giúp cậu ta là chuyện đương nhiên.
“Hơn nữa…”
“Hơn nữa?”
“Nếu em trở nên mạnh hơn, sẽ có ít người chết hơn.”
Marie Dunareff, Alicia Arden, Hua Ran… Tôi chẳng thể cứu được ai trong số họ.
Con người trong thế giới này là NPC, là các nhân vật trong trò chơi, nhưng… tôi vẫn cảm thấy thật đau đớn nếu họ chết đi.
Dorron, Beazeker và Kranel… Dù chỉ là NPC trong trò chơi đi nữa thì đối với tôi, mối gắn kết giữa tôi với họ đã trở nên quý giá.
Vậy nên… chứng kiến cảnh họ chết làm tôi không khỏi buồn bã.
Siho bảo tôi đã quá đa cảm trong trò chơi này, nhưng tôi biết phải làm sao đây? Từ lúc nào không hay, tôi đã coi trọng họ mất rồi..
“Thật tuyệt biết bao nếu số người chết giảm đi.”
“...Cậu đúng thật là tốt bụng mà.”
“Em thì lại thấy khá bình thường.”
“Thật khác với tên nhóc Siho kia. Nếu là cậu…”
“Vâng? Vậy là sao?”
“Không có gì.”
Lẩm bẩm gì đó xong, cô bắt đầu nhéo má tôi.
“Để ta kể cho cậu một câu chuyện xưa cũ và nhạt nhẽo để giúp cậu ngủ.”
Erin bắt đầu kể câu chuyện từ thuở xa xưa; Thời đại của các vị thần.
Thời đại mà vạn vật đều hoà hợp và an bình.
“Ngày xửa ngày xưa, từng có một chủng tộc được gọi là Danann.”
Họ là một chủng tộc bất tử từng chăm lo cho thế giới sau khi các Thiên Cự Nhân đứng trên bờ vực diệt vong.
Công việc của họ là làm cho vạn vật trở nên hòa hợp và thế giới trở nên tươi đẹp.
Họ không tự gọi bản thân là Thần, nhưng quyền năng họ sở hữu thì lại chẳng khác nào một vị Thần. Trong thời bình, họ trang hoàng cho thiên đường Tír na nÓg và làm mọi thứ vì lợi ích của thế gian.
“Một ngày nọ, một chủng tộc đã đặt chân đến thiên đường của các vị thần. Chủng tộc ấy có tên là Goidels.”
Do mọi thứ trên thiên đường đều dồi dào mà không hề thiếu thốn gì, nên các Danann đã vui lòng chấp nhận họ. Họ truyền dạy nền văn minh và truyền bá phép thuật cho Goidels.
“Bọn ta đã từng duy trì mối quan hệ đôi bên cùng có lợi.”
Thoạt nhìn, có vẻ như các Goidels và các Danann sẽ chung sống hòa bình. Tuy nhiên, tôi đã biết sẵn lịch sử của thế giới này, câu truyện ẩn sâu trong trò chơi 『Sử Thi Anh Hùng xứ Arhan』 cùng bản chất bi thương của nó.
Các Goidels dần dà tăng trưởng và bắt đầu quấy phá thiên đường. Chúng đốn hạ khu rừng nơi Druid sinh sống, săn hái quả cây thiên nhiên và bắt đầu giết hại lẫn nhau.
“Không mất lâu để chúng chĩa mũi giáo về phía bọn ta.”
Điều tiếp theo xảy đến khá đơn giản.
Tộc Danaan thua cuộc và tộc Goidels chiếm lấy vùng đất của họ.
Trước mặt tôi đấy chính là tộc nhân Danaan duy nhất còn sót lại cùng di sản của họ.
Erin Danua.
Nữ Vương của Thiên Đường Ảnh Quốc lần nữa cất tiếng hỏi tôi.
“Cậu muốn mạnh hơn chứ?”
“...Vâng.”
Tôi liền đáp lại.
****
“Hừm…”
Erin vươn người từ giường đứng dậy. Xem ra cô đã làm quen với thành phố đầy rẫy các thây ma và ngạ quỷ này đến mức có thể thản nhiên ngủ say đến vậy.
“Chào buổi sáng.”
“Ừ. Mọi thứ sẽ kết thúc vào hôm nay chứ?”
“Vâng. Em làm bên phía này suốt cả đêm.”
Toà nhà chúng tôi đang ở chứa đầy các Cổ Ngữ và hầu hết đều như nhau.
『ᛊ』- Sowilo.
Mặt trời.
Cổ Ngữ của Mặt Trời đang bao trùm khắp tòa nhà này. Chúng tôi đang ở trong căn phòng có khắc hàng ngàn Cổ Ngữ.
“Vậy là chúng ta đã làm xong hết tính cả Quận Đông.”
“Không lâu nhỉ.”
“Nhờ vào các cổ ngữ mà cô đã khắc đấy, Erin.”
Trong suốt vòng lặp 300 năm, Erin Danua đã khắc nhiều cổ ngữ khác nhau khắp Thành Nazrea. Đa phần đều là Sowilo và Kenaz vì chúng là các cổ ngữ tốt nhất dùng để đối phó với lũ bất tử.
Nhờ có vậy mà chiến dịch bao phủ cổ ngữ khắp Nazrea đã kết thúc nhanh hơn dự tính. Chỉ trong 10 ngày, chúng tôi đã chuẩn bị thành công một đại ma pháp dù rằng bản thân không phải pháp sư.
“Ta không ngờ là cậu lại nảy ra ý tưởng thế này. Cậu trông như đã có kinh nghiệm làm một lần rồi vậy.”
“Thực ra, em đã nảy ra ý tưởng này từ lâu rồi.”
Thực ra, đây là điều mà bọn tôi thực hiện trong lần trước. Sau khi đánh bại Thần Mặt Trời Eochaid Bres, bọn tôi đã dùng Mặt Trời nhận được để thanh tẩy thị trấn này.
Nguyên do tất nhiên là bởi bọn tôi muốn nhận được kho báu từ Tử Thần.
“Chỉ còn mỗi Quận Trung Tâm thôi.”
“Đêm nay sẽ là đêm cuối. Chúng ta hãy tiến hành nghi lễ sau khi xử Gerogle.”
Bọn tôi đã xử hết bọn trùm màn chơi rồi. Và Erin cũng quen tự mình làm hết nên mọi chuyện không khó khăn gì khi tôi đi cùng cô ấy.
“Được. Vậy trong ngày…”
“Erin. Erin Danua.”
Tôi đứng dậy và bước tới chỗ bản sao của Sư Phụ tôi… Người mà tôi chỉ có thể sát cách đến hết đêm nay.
“Hửm?”
Cô lùi lại một bước khi thấy tôi tiến tới. Thế nhưng, cô không hề bảo tôi dừng lại mà chỉ nghiêng đầu và nhìn tôi bằng ánh mắt ngó vực.
“Hẹn họ với em nhé?”
“Hả?”
Mắt cô chuyển thành các vòng tròn to chớp nháy.
****
“Chết tiệt. Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Không đúng. Ta không thể nào tính toán sai được…”
“Phù. Phù… Thật quái lạ. Ta đã căn chỉnh thời gian đến mức hoàn hảo rồi. Sao có thể…”
“Quái lạ. Là kẻ nào? Kẻ nào dám can thiệp? Sao lại thành ra thế này? Rốt cuộc là thế nào.”
“Phù thủy. Là phù thủy. Là phủ thuỷ. Ả phù thủy.”
“Phù thủy! Phù thủy! Phù thủy!”
Một Pháp Sư Cổ Ngữ cùng một cây thương bạc và một tên Hắc Pháp Sư đã mang đến ác mộng cho Nazrea.
Sau cuộc chiến dài đằng đẵng 300 năm,
“Mọi thứ đang bị lặp lạiiii! Ngươi là kẻ đã gây nên chuyện nàyyyy…!”
Dẫu cho miệng lưỡi không còn thể phát âm đúng cách, dẫu cho đôi mắt trở nên mù mờ,
Dẫu cho bị chôn vùi trong một mớ thịt phồng rộp, tâm trí của Hắc Pháp Sư vẫn minh mẫn khi hắn tiếp tục nhìn về một phía.
『ᛟ』- Othala.
Ký tự được viết quá cẩu thả so với Pháp Sư Cổ Ngữ duy nhất trong thành phố này. Mà thay vào đó, nó giống như bị một khối thịt to dày ấn mạnh lên tường.
Các cổ ngữ ấy nằm ở khắp mọi nơi… Ngay trước khi tâm trí của vị đại pháp sư tan vỡ hoàn toàn, sau hàng ngàn lần khai sáng và hàng trăm lần thử, hắc pháp sư cuối cùng cũng nhận ra các ký tự kết nối tạo nên một câu.
『Kết nối tới Prime』
Ánh mắt hắn hướng lên bầu trời. Đại Trận Pháp mà hắn phải tự thi triển chất chứa một chất độc, cổ ngữ 『ᚢ』.
Đấy chính là minh chứng cho thiên đường bị phân mảnh. Hắn đưa ngón tay ra tới ngôn ngữ đầu tiên và nguyên thủy ấy.
“Huhi, huhihehehe… Sẽ khác…! Lần này sẽ khác…!”
Lần khai sáng thứ 3209.
Nét chữ thứ 897.
Sau 300 năm xung đột dài đằng đẵng, mọi thứ sắp bước sang một bước ngoặt mới.